Vệ Huyên Huyên và Ngọc Băng Nhan chỉ sợ rằng nếu tối nay đến, Lăng Thiên lại ra ngoài tiến hành đại nghiệp giả trang hoàn khố của hắn cho nên đến sớm một chút. Nào ngờ vừa vào cửa, bỗng nhiên lại thấy vở kịch tam nương dạy con.
Thấy Lăng Thiên, thần tượng trong lòng đang nhếch nhác không chịu được quỳ dưới đất, còn Lăng đại tướng quân phu nhân vẫn luôn hiền lương thục đức, ổn trọng văn nhã vang danh kinh thành đang một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía trước, mày liễu nhíu chặt, mắt hành trọn xoe mắng mỏ nhi tử.
Cảnh tượng này không nghi ngờ gì nữa hoàn toàn khác xa với sự tưởng trượng trong lòng hai nàng! Nhịn không được nhìn nhau hồ nghi: Không vào nhầm cửa chứ? Nếu không phải nhận ra thiếu niên đang quỳ dưới đất chính là người có thiên phú vẽ tranh làm thơ đó, hai nàng cơ hồ đã muốn quay đầu đi ngay rồi.
Sở Đình Nhi thì kinh ngạc, từ khi nhi tử Lăng Thiên thanh danh vang xa, năm sáu năm nay lần đầu tiên thấy ở cửa lớn của Lăng phủ có thiếu nữ phơi phới như này đặt chân tới. Mà bộ dạng của mình còn bị người vừa tới nhìn thấy. Sau khi cảm thấy xấu hổ cũng bày ra bộ mắt tươi cười đón tiếp, đồng thời dùng mũi chân đẩy nhi tử của mình một cái, tỏ ý bảo hắn mau bò dậy…
"Không biết hai vị cô nương tới Lăng phủ của ta có việc gì vậy?" Sở Đình Nhi cố sức để giọng nói của mình nhu hòa một chút, nhưng dưới cơn bạo nộ vừa rồi, giọng nói vẫn có chút không được tự nhiên.
Vệ Huyên Huyền và Ngọc Băng Nhan hành lễ, nói:
"Vị này có phải chính là Lăng bá mẫu không? Chất nữ Vệ Huyên Huyên, gia phụ Vệ Chính Phong, đây là biểu muội của cháu, thường nghe gia mẫu nhắc tới nghi thái xuất chúng của bá mẫu, hôm nay được gặp, bá mẫu quả nhiên phong thái sáng ngời, danh bất hư truyền."Sở Đình Nhi lập tức nắm lấy tay nàng:
"Ha ha, cháu là Huyên Huyên ư, mấy ngày nay, ta thường nghe Thiên nhi nhà ta nhắc tới cháu, a a, trông còn trẻ mà lại chững chạc quá, đúng là.... hi hi hi..., mẫu thân và phụ thân của cháu làm cách nào mà lại dạy được một nữ nhi ngoan thế này...." Bất kể là như thế nào, trước tiên nói vài lời tốt vì nhi tử của mình đã. Sau cùng vẫn không quên hỏi một câu:
"Huyên Huyên à, phụ thân và mẫu thân cháu có khỏe không? Lâu rồi không gặp mẫu thân cháu, ta rất nhớ bà ấy.""Cám ơn bá mẫu đã quan tâm, phụ thân và mẫu thân cháu đều khỏe, gia mẫu cũng từ lâu đã muốn đến bái phỏng Lăng bá mẫu, chỉ vì chuyện nhà ngổn ngang, lão nhân gia người luôn luôn bận rộn. Ý tốt của bá mẫu, cháu về nhà nhất định sẽ bẩm báo lại cho mẫu thân, tin rằng mẫu thân nhất định sẽ vô cùng cao hứng." Vệ Huyên Huyên rất biết ăn nói, thái độ lại cung kính. Sở Đình Nhi càng nhìn càng thấy thích.
"Ha ha, không biết Huyên Huyên hôm nay tới là..." Sở Đình Nhi có chút hồ đồ, mình và Vệ phu nhân cũng chỉ quen biết sơ sơ, Lăng Khiếu là hạng võ phu, cùng với vị lễ bộ thượng thư đó chẳng có quan hệ thân thích gì, sao vị cô nương này lại tự nhiên tìm tới cửa?
"Không giấu gì bá mẫu, tỷ muội chúng cháu lần này tới là để tìm lệnh công tử Lăng Thiên." Ánh mắt của Vệ Huyên Huyên nhìn về phía Lăng Thiên. Sở Đình Nhi lập tức cảm thấy khẩn trương, chẳng lẽ Lăng Thiên đã trêu chọc hai vị cô nương này ư? Ý, không giống, nhìn bộ dáng này, không giống với bộ dạng tới cửa hưng binh hỏi tội. Sở Đình Nhi trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ chuyện Thiên nhi cùng mấy vị mỹ nữ nói chuyện rất vui vẻ là sự thực ư? Kỳ lạ
Lăng Thiên vừa rồi đã lộ ra cái xấu trước mặt mỹ nhân nhưng lúc này thần thái lại dương dương tự đắc, không có chút biểu tình xấu hổ, thấy hai nàng nhìn về phía mình, Lăng Thiên phi thường có phong độ gật đầu mỉm cười, cứ như chuyện vừa rồi căn bản không hề xảy ra, căn bản không hề bị hai nàng nhìn thấy.
Lăng Thần ở đằng sau hắn thì đỏ mặt thay cho hắn, vị công tử này của mình, không những võ công thiên hạ vô địch, ngay cả khoản mặt dày, chỉ sợ cũng đứng đầu thiên hạ.
Nhìn dáng vẻ của Lăng Thiên, hai nàng suýt chút nữa thì không nhịn được mà bật cười. Nếu người khác bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình giống như Lăng Thiên vừa rồi, chỉ sợ sớm đã xấu hổ muốn chui xuống đất. Nhưng vị Lăng đại công tử này không ngờ lại không chút để tâm, trông lại còn có vẻ dương dương tự đắc. Trong lòng không khỏi thầm than: Xem ra tên này giả vờ hoàn khố lâu như vậy cũng không phải là vô ích, Lăng công tử không những tài vẽ xuất chúng, văn vẻ kinh nhân, ngay cả da mặt cũng dày hơn gấp vạn lần người bình thường!
"Ngày đó nhìn phong thái của Lăng công tử, tiểu nữ tử còn cho rằng công tử là dòng dõi quý tộc, Thừa Thiên hoàng tử, vạn lần cũng không ngờ rằng lại là Lăng công tử. Tiểu muội hôm đó đã vô lễ, xin công tử rộng lòng tha thứ. Hôm nay mạo muội tới bái phỏng, mong công tử bỏ quá cho. Đừng trách tiểu muội đường đột." Ngọc Băng Nhan mặt tươi cười, chầm chậm cất tiếng. Vừa mở miệng đã kéo quan hệ của song phương lại gần hơn, xưng hô cũng từ
"tiểu nữ tử" biến thành
"tiểu muội".
Đối với da mặt siêu dày của Lăng Thiên, Ngọc Băng Nhan lại không cảm thấy kỳ lạ, hắn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy. Nếu mặt không dày thì mới là chuyện lạ. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thấy hai vị thiếu nữ không ngờ lại thực sự tới bái phỏng nhi tử của mình chứ không phải tìm hắn báo thù! Sở Đình Nhi vui mừng kinh ngạc đến nỗi trợn tròn cả mắt. Tổ tông Lăng gia hiển linh, nếu nhi tử có thể từ chuyện này mà hối cải, có thể ôm mỹ nhân về nhà, Sở Đình Nhi cũng cảm thấy mình không còn gì tiếc nuối! Vội vàng ân cần mời hai nàng vào đại sảnh.
Lăng Thiên còn chưa kịp nói vài ba câu khách sáo với Ngọc Băng Nhan, mẫu thân đã mỗi tay nắm một người, thân thân thiết thiết dắt hai thiếu nữ vào phòng. Hai nữ hộ vệ của Ngọc Băng Nhan đương nhiên theo nàng như bóng với hình.
Lăng Thiên cười khổ một tiếng, nhìn Lăng Thần, Lăng Thần cố nín cười, nháy mắt với hắn hỏi:
"Công tử, vị Vệ cô nương này chính là nhân tuyển cho vị trí thiếu phu nhân à?"Lăng Thiên lắc đầu:
"Không, chỉ là công tử cảm thấy hứng thú với nữ tử bên cạnh nàng ta."Lăng Thần giật nảy mình, nghĩ tới màu da đen thui của thiếu nữ đó, sắc mặt không khỏi kỳ lạ nhìn Lăng Thiên, thẩm mỹ của công tử chẳng lẽ lại khác với người ta à?
Lăng Thiên thấy vẻ mặt kỳ quái của nàng, liền hiểu ra nàng đang nghĩ gì, khóc cười không xong vuốt tóc nàng, khi Lăng Thần bĩu môi che mái tóc của mình, Lăng Thiên cấp tốc ghé vào tai nàng, dùng một thanh âm rất khó nghe thấy nói:
"Nha đầu ngốc, nữ tữ đó chính là Bắc Ngụy Ngọc gia tiểu công chúa, dịch dung đấy! Dốt thế! Mau về đi, trang điểm cho đẹp vào!"Lăng Thần đột nhiên hiểu ra, không khỏi bật cười khúc khích. Thầm nghĩ công tử đúng là công tử, thủ đoạn tuyệt vời, không ngờ trong sự nghiệp cưa gái lại không chừa một ai!
Trong phòng khách, Sở Đình Nhi sớm đã ra lệnh cho thị nữ pha trà thơm, mặt bà cười mà như không cười, hoàn toàn dùng ánh mắt mẹ chồng nhìn con dâu săm soi Ngọc Băng Nhan và Vệ Huyên Huyên, không khỏi mỉm cười gật đầu. Hai thiếu nữ bị nhìn với ánh mắt ám muội mặt đỏ lên, cả gáy cũng đỏ rực. Cơ hồ muốn cúi đầu thấp xuống tận gan bàn chân.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử