Lặng Thinh

Chương 5: Tụt huyết áp



“Hạ Đông Thiền lại là người nào?” Sau khi ghi hình trò chuyện kết thúc, Minh Nhượng và hắn kề vai đi bên ngoài phòng học.

Lúc đi qua bức tường dán ảnh chụp toàn bộ thực tập sinh, Giang Liễm bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt từ trêи tường đảo qua một cái, cuối cùng cong ngón tay ở dưới một tấm ảnh trong đó gõ một cái, “Hạ Đông Thiền. ”

Minh Nhượng quan sát một hai lần, đầu ngón tay từ chỗ ảnh chụp Hạ Đông Thiền lướt qua, rơi vào ảnh chụp Lâm Gia dán phía bên phải Hạ Đông Thiền, “Hạ Đông Thiền thì tôi không biết, nhưng cái người miễn cưỡng có thể nhìn được tôi ngược lại có quen biết. ”

Giang Liễm ánh mắt ở trêи mặt Lâm Gia dừng lại một giây, “Hạ Đông Thiền chuyên cần hay chăm chỉ tôi không biết, chẳng qua cậu ta chuyên cần hay chăm chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra. Tôi không nói Hạ Đông Thiền,” hắn hơi híp mắt lại, “Chẳng lẽ muốn ở trước máy quay nói, trừ cậu ra người làm tôi khắc sâu ấn tượng là Lâm Gia, bởi vì cậu ta không chịu tiến bộ? ”

Minh Nhượng nghe vậy, đỡ cằm bật cười.

Sau khi hai ba nhóm thực tập sinh phòng học sát vách ra về, Hạ Đông Thiền mới rời khỏi phòng học. Lúc đối phương đi ra, một thực tập sinh trong phòng đã ghi hình được một nửa.

Lâm Gia đứng ở bên ngoài cửa phòng học, một khắc cửa bị Hạ Đông Thiền mở ra từ giữa kia, nội dung nói chuyện trong phòng và thanh âm bên ngoài như nước chảy ồn ào tiến vào tai.

Đối tượng thực tập sinh trò chuyện là ông nội bà nội của mình. Hai ông bà đã có tuổi, thính lực không nhạy, thực tập sinh không thể không căng giọng ở trong phòng học rống lớn nói, giữa chừng còn xen vào tiếng cười ôn hoà mà trấn an của ông bà.

Lâm Gia nghe được có chút mất hồn, không khỏi ở trong lòng nghĩ, nếu như lúc này bà nội cậu còn sống, lúc mình và bà nội gọi điện thoại, đại khái cũng sẽ là khung cảnh vui vẻ như vậy.

Hạ Đông Thiền đi ra bên ngoài mấy bước kỳ quái quay đầu lại nói: l “Lâm Gia, cậu còn đứng ở đó chi vậy? ”

Lâm Gia lúc này mới hoàn hồn, chậm rãi thở ra một hơi, tiện tay khép cửa phòng học lại, xoay người đi tới.

Hạ Đông Thiền gọi cậu đến lớp B luyện nhảy, Lâm Gia lấy lý do là không theo kịp tiến độ mà từ chối. Lúc trở lại lớp D, đã có vài người xem video luyện động tác.

Lâm Gia đứng sau đội ngũ, học đại khái toàn bộ động tác khung của Ca khúc chủ đề, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ điện tử treo ở trước gương, thời gian đã trôi đến mười giờ rưỡi tối.

Lúc này học sinh trong phòng học đã lục tục kết bạn trở về, ngày đầu tiên thường thường sẽ không có người ở lại nấu suốt đêm. Lâm Gia đẩy cửa đi tìm Hạ Đông Thiền, lớp B cũng có không ít người còn ở trong phòng học. Lâm Gia không vào cửa, đứng ở trong hành lang đẩy cửa sổ ra kêu tên Hạ Đông Thiền.

Hạ Đông Thiền từ trong đội ngũ đi ra, đi tới trước mặt Lâm Gia, giơ tay lên lau mồ hôi trêи trán, hơi hơi thở dốc nói: “Cậu đợi thêm nửa giờ nữa. Bọn Dương Húc vừa mới trở về tắm, cậu bây giờ trở về phòng ngủ, chờ rất lâu mới đến lượt. ”

Lâm Gia gật đầu, “Được, cậu luyện xong tới tìm tôi. ”

Hạ Đông Thiền vừa đi trở về, vừa làm OK với cậu.

Lâm Gia xoay người muốn đi về lớp, dư quang lơ đãng đảo qua hành lang đối diện nhìn thấy lớp A cũng đèn đuốc sáng trưng. Cậu hơi dừng chân, đi tới bên cửa sổ ngược hướng với lớp A. Tới gần hành lang cửa sổ thủy tinh đang mở, Lâm Gia khom lưng ghé vào bệ cửa sổ nhìn vào trong.

Chênh lệch giữa học sinh ưu tú và hạn chót liếc mắt là có thể nhìn rõ.

Lớp bọn họ còn đang học động tác khung, lớp A đã bắt đầu đi vào sườn.

Lâm Gia chỉ thấy được Minh Nhượng, lại không nhìn thấy Giang Liễm cùng đi cùng về với đối phương. Nhưng mà nghĩ cũng không ngoài ý muốn lắm, Giang Liễm trong mắt người khác là cái gì, đại khái là cái loại chỉ bằng với ưu tú của bản thân đã có thể bỏ một đám người lại phía sau.

Nhận thấy tầm mắt của cậu, Minh Nhượng chợt xoay đầu lại nhìn về phía cậu.

Lâm Gia suy nghĩ một chút, cười chào hỏi với đối phương.

Minh Nhượng lại nhíu mày, dùng tay ra hiệu nhìn lên.

Lâm Gia không hiểu mà nhìn đối phương, phát hiện Minh Nhượng cũng không phải đang nhìn cậu, mà là đang nhìn phía dưới cậu. Lâm Gia khựng lại, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống cửa sổ.

Đập vào mắt là một đường thẳng từ sống mũi cao kéo dài xuống môi, nhìn lên là lông mi dài rũ xuống, cùng với phần tóc hơi ẩm ướt tán loạn trêи trán.

Một giây kế tiếp, người ngồi nhấc chân tựa lưng vào tường cũng ngẩng đầu lên, con ngươi đen thẳm trực tiếp nhìn lại.

Là khoảng cách chỉ cần hơi khom lưng cúi đầu là có thể hôn đến giữa trán.

Tim Lâm Gia đập chậm một nhịp.

Giang Liễm lười biếng giơ tay lên che mắt, che lại ánh sáng trong ánh mắt Lâm Gia và bên ngoài, trong tiếng nói còn mang theo độ khàn sau khi vận động nhiều, “Chuẩn bị tới lớp A học lỏm sao? ”

Lâm Gia mím chặt môi, thậm chí cũng không mở miệng phản bác, chỉ vịn bệ cửa sổ đứng thẳng. Không biết vì sao, trong nháy mắt đối phương mở miệng đó, Lâm Gia cảm giác mình có hơi tụt huyết áp.

Là cái loại tụt huyết áp, mà bất cứ lúc nào mắt cũng sẽ tối sầm lại, cả người trực tiếp ngã xuống lồng ngực Giang Liễm đó.

Cậu trầm mặc không nói xoay người, đi trở về, trong lòng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, lúc trở về rủ Hạ Đông Thiền đến siêu thị mua chocolate cùng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.