Hai người ở trong phòng luyện tập đến 0 giờ, vì ngoài ý muốn, nên bọn họ cũng không làm trọn vẹn. Giang Liễm lấy tay giúp cậu, còn bản thân hắn thì ôm cậu cọ xát để xuất ra.
Dù vậy, có lẽ là vì trước đó luyện nhảy đã tiêu hao thể lực nhiều rồi, nên Lâm Gia ra một thân mồ hôi, cảm giác sức cùng lực kiệt không khác gì đã làm qua một lần với đối phương.
Dọn dẹp xong phòng tập, hai người trở về ký túc xá của mình tắm rửa đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau lúc rời giường, Lâm Gia chỉ cảm thấy mí mắt nặng như đeo chì nghìn cân, hai chân ở trong chăn càng không nhúc nhích nổi, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Nhưng không thể không đứng lên, rời giường đến phòng tập. Mắt thấy thời gian công diễn càng ngày càng gần, nhóm thực tập sinh dành thời gian ở phòng tập cũng ngày càng tăng lên.
Trong phòng ngủ đã có bạn cùng phòng ra khỏi cửa khi trời còn chưa sáng, còn lại những người ngủ tới hừng đông như bọn họ đây, đã sớm có thói quen nhìn giường nệm chỉnh tề ngay ngắn của bạn cùng phòng mỗi khi mở mắt dậy.
Lâm Gia cúi đầu đứng trước bồn súc miệng, Hạ Đông Thiền đi ngang qua bên cạnh cậu, đứng nhìn thêm mấy lần: “Mắt cậu bị sưng à? ”
Cậu xoa xoa vành mắt, miệng ngậm kem đánh răng ú ớ nói: “Có lẽ là ngủ trễ nên mới sưng như vậy. ”
Hạ Đông Thiền nói: “Tôi có mắt kính, cậu cần dùng không? ”
Lâm Gia nói cần.
Đối phương xoay người đi lục tủ đồ, tìm ra một cái kính gọng đen không độ, “Kính tôi để trêи bàn đấy. ”
Lâm Gia nhổ kem đánh răng trong miệng ra, quay đầu nói cảm ơn cậu ta.
Hạ Đông Thiền đã sửa soạn xong, cũng không ở lại chờ cậu, mà đi theo Trình Trì và Kỳ Hoãn ra khỏi cửa. Lâm Gia là người đi cuối cùng, đội mũ lưỡi trai và đeo mắt kính mà Hạ Đông Thiền cho cậu mượn lên, mặc một bộ hoodie màu trắng kiểu dáng bình thường, nhìn vào trong gương, thấy không có gì lạ mới an tâm.
Cậu có hơi không nhận ra mình rồi. Lâm Gia nhìn mình trong gương cười cười, đè thấp vành mũ trêи đầu, một tay cắm vào túi áo hoodie, tay kia móc chìa khóa bên cạnh bàn lên, đi đến căn tin ăn điểm tâm.
Nửa đường gặp phải Ôn Miễn cũng đi ăn điểm tâm, đối phương suýt chút nữa cho là mình nhận nhầm người, nhưng vẫn không chút khách sáo đưa tay khoát lên bả vai Lâm Gia.
Cho đến khi Lâm Gia ngẩng mặt lên nhìn câu ta, Ôn Miễn mới phản ứng lại, mặt lộ vẻ trêu chọc, “Câu ăn mặc thành cái dạng này, nếu mà gỡ tên trêи áo ra, lại vác thêm một máy camera, nói là thầy nhϊế͙p͙ ảnh cũng có người tin. ”
Lâm Gia không để bụng, “Ngày hôm nay vừa hay không có lịch quay. ”
“Tại sao không quay?” Ôn Miễn nhướng mày lên, ” Cameras trong phòng tập chẳng lẽ không chạy? ”
Lâm Gia nói: “Cảnh quay trong phòng tập ai biết sẽ bị biên tập thành cái gì đâu. ”
Ôn Miễn vỗ bờ vai cậu không nghiêm túc mà thở dài, “Nói cũng phải, ba ba công ty tôi lúc nào mới có thể học theo công ty khác, mua thêm chút ống kính cho tôi đây. ”
Hai người một đường tán gẫn đến căn tin, Ôn Miễn vội vàng muốn đên phòng tập, nên gói bữa sáng ăn trêи đường, thuận tiện còn hỏi Lâm Gia: “Cậu muốn đi chung với tôi không? ”
Lâm Gia quay đầu nhìn quét một vòng toàn bộ căn tin, vừa vặn nhìn thấy nửa bóng lưng của Khưu Dặc lộ ra từ khu ghế dài, cậu quay qua nói: “Câu đi trước đi, tôi ăn ở đây. ”
Ôn Miễn gật đầu, mang theo bữa sáng rời đi trước. Lâm Gia bưng khay điểm tâm đến khu ghế dài, lúc đi vòng qua trước bàn Khưu Dặc ngồi mới phát hiện ra, bên cạnh bàn còn có cả Giang Liễm và Minh Nhượng.
Lâm Gia quay đầu hỏi Khưu Dặc: “Bên cạnh cậu có ai ngồi không? ”
Người sau nghe thấy tiếng ngẩng đầu, sau khi thấy cậu vẻ mặt nhiệt tình nói: “Không có ai, ngồi đi. ”
Lâm Gia thả khay đồ ăn trêи tay lên bàn, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Khưu Dặc. Minh Nhượng ngồi ở đối diện liếc nhìn cậu, nụ cười nhiễm vài phần ám muội, “Hoa hồng nhỏ xinh đẹp hôm nay đã héo rồi. ”
Lâm Gia phản ứng rất nhanh, Minh Nhượng là đang nói mình. Dù sao đối phương cũng biết chuyện giữa cậu và Giang Liễm, đây là ám chỉ ngầm giữa ba người.
Nhưng không ngờ lá gan của Minh Nhượng lại lớn như vậy, khóe mắt cậu liếc về phía Khưu Dặc không hiểu gì ngồi bên cạnh, dứt khoát làm bộ không nghe thấy, tập trung bưng chén cháo trong khay lên húp.
Khưu Dặc quả nhiên hoang mang nhếch mắt, “Hoa hồng ở đâu ra vậy? ”
Khưu Dặc nhìn về phía Giang Liễm ngồi đối diện, “Anh trồng hoa hồng trong ký túc xá? ”
Giang Liễm nghe vậy im lặng một lát, sau đó nhấc mí mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Gia đang ngồi trước mặt, cười nhẹ nói: “Có trồng. ”
Khưu Dặc nửa điểm khác thường cũng chưa phát giác ra, “Trồng bao lâu rồi? Sao lại héo? Có phải quên tưới nước hay không? ”
Minh Nhượng trêu chọc: “Chắc là không phải quên tưới nước, mà là tưới hơi quá. ”
Giang Liễm liếc mắt nhìn cậu một cái, “Tối hôm qua không tưới nước. ”
Minh Nhượng như đang suy nghĩ điều gì đó gãi gãi cằm, phán một câu hú hồn: “Vậy chắc là hoa hồng nhỏ tự mình khát nước. ”
Khưu Dặc mờ mịt nghe toàn bộ câu chuyện, quay đầu muốn hỏi Lâm Gia có ý gì, nhưng ánh mắt lại chạm phải mí mắt hơi sưng của Lâm Gia, bỗng dưng ngừng lại, thuận miệng thốt ra: “Sao nhìn cậu cũng thấy hơi héo vậy? ”
Khoé môi Lâm Gia giật giật, đối với lời này ngậm miệng không đáp.
Ăn điểm tâm xong lại là cả một ngày luyện tập cường độ cao.
Nội dung huấn luyện chủ yếu là động tác phối hợp và chạy đội hình trêи sân khấu, tám người đều là người đã đứng trêи sân khấu một lần, trong đầu không mờ mịt như lần chạy đội hình ở buổi công diễn đầu tiên nữa.
Người bị đội trưởng Khưu Dặc chỉ trích bước ra khỏi đội ngũ, lấy góc độ người xem đứng đó quan sát tình trạng chạy đội hình của cả nhóm, thay bọn họ sửa chữa các vấn đề hay mắc phải.
Sau đó còn dạy đồng đội vài kinh nghiệm để tránh bị sai sót trêи sân khấu, phải bắt camera trước sân khấu như thế nào để phô diễn góc độ hoàn hảo nhất của mình trước ống kính.
“Cho nên trước khi ống kính bắt được, chúng ta nhất định phải hiểu rõ tất cả các ưu khuyết điểm trêи ngoại hình của mình.” Khưu Dặc dừng một lát, “Lấy tôi làm ví dụ đây, má phải của tôi đẹp hơn má trái, nên tôi sẽ nghiêng về bên trái nhiều hơn để lộ má phải trước ống kính. ”
Lâm Gia nghiêng đầu nhìn thoáng qua chính mình trong tấm gương sát đất, nhưng lại không nhìn ra trêи mặt mình góc nào đẹp hơn. Câu bình thường vốn không quá thích soi gương, nhận thức từ nhỏ đến lớn nói cho câu biết rằng, con trai không nên quá để ý đến ngoại hình và mặt mũi của bản thân.
Ánh mắt của cận dời khỏi tấm gương, chuyển hướng về phía Giang Liễm đang đứng nói chuyện với Minh Nhượng bên bệ cửa sổ ở phía sau. Cậu và Giang Liễm quen biết nhau lâu như vậy, đến nay cậu vẫn chưa phát hiện ra góc chết của đối phương nằm ở chỗ nào.
Dường như nhìn từ bất kỳ góc độ nào, gương mặt của Giang Liễm cũng không có điểm nào để xoi mói. Dù cho tối hôm qua, khi cậu nằm trêи sàn nhà, từ dưới nhìn lên đối phương, từ đường hàm đến sống mũi, mỗi một đường nét trêи khuôn mặt Giang Liễm đều vẫn cực kỳ hoàn mỹ.
Cậu thu lại suy nghĩ, ngước mắt lên đã chạm vào đôi con ngươi đen thăm thẳm của Giang Liễm bên trong gương. Lâm Gia hơi ngây ra, nhưng vẫn không thu ánh mắt của mình về.
Hai người cách nhau mấy mét, ánh mắt lại đột nhiên xuyên qua mặt gương rộng rãi, lặng lẽ quấn quýt dây dưa với nhau. Nhìn qua như mặt hồ không gợn sóng, nhưng bên trong lại là biển sâu cuồn cuộn sóng ngầm.
Mấy giây sau, Lâm Gia rốt cục cũng khẽ nháy mắt, dời ánh mắt của mình đi chỗ khác. Ngay sau đó, câu nghe thấy Giang Liễm ở phía sau mở miệng kêu tên mình.
Lâm Gia xoay người sang.
Minh Nhượng vốn nên nói chuyện cùng Giang Liễm chẳng biết đã đi đâu, Giang Liễm vẫn đứng bên bệ cửa sổ, âm thầm nhìn cậu mà nhếch khóe môi lên, “Cậu qua đây, tôi giúp cậu xem. ”
Lâm Gia phản ứng kịp, đối phương là muốn nhìn mặt giúp cậu, nên nhấc chân đi về phía Giang Liễm, dừng ở trước mặt hắn.
Giang Liễm giơ tay tháo mắt kính đen trêи mặt cậu xuống, đầu ngón tay nắm lấy cằm, giơ mặt cậu lên, thong thả ung dung quan sát, cuối cùng rũ mắt nhìn vào mũi cậu, “Chóp mũi của cậu rất đẹp. ”
Lâm Gia sửng sốt.
Ánh mắt Giang Liễm rời khỏi mặt cậu, liếc nhìn về nhóm thực tập sinh vẫn đang nghiên cứu mặt mũi cho nhau ở phía sau, “Ai có bút đen không? Cho tôi một cây.”
“Tôi tìm thử.” Khưu Dặc vừa nói chuyện vừa cúi đầu, một lát sau lấy từ trong túi ra một cây bút bi dầu màu đen, ở xa ném về phía hắn.
Bút đen rớt ở bên chân Giang Liễm, hắn khom lưng nhặt lên, mở nắp bút ra, một tay giữ lấy cằm Lâm Gia, một tay cầm bút kề sát mặt cậu.
Trêи chóp mũi truyền đến xúc cảm nhè nhẹ khác thường, có chút mát mẻ lại có chút ngứa ngáy. Lâm Gia đứng tại chỗ không hề cử động, tùy ý để Giang Liễm đặt bút lên chóp mũi mình, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm đường nét khuôn mặt thâm thúy của đối phương.
Đối phương buông tay ra, hạ mắt đậy nắp bút lại. Giây phút đi ngang qua cạnh cậu, Giang Liễm dừng bước đứng lại, nghiêng mặt sang ghé vào lỗ tai cậu khẽ nhếch khóe môi, “Lần công diễn sắp tới, nhớ nói với thầy trang điểm cũng vẽ cho cậu một cái như vậy. ”
Lâm Gia nghe hắn nói vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm gương chạm đất, thấy trêи chóp mũi mình bất ngờ có thêm một dấu chấm tròn màu đen.
Điểm đen kia nằm trêи chóp mũi vừa cong vừa vểnh của Lâm Gia, làm nổi bật lên cả khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cậu, trong ngũ quan có bảy phần tuấn tú, lộ ra ba phần gợi cảm.
Giang Liễm vẽ nốt ruồi trêи chóp mũi cho cậu.
Lâm Gia không chùi đi, nhưng luyện tập cường độ cao cả ngày trời, nốt ruồi kia cũng dần dần bị mồ hồi trêи chóp mũi cậu trôi đi, sau đó biến mất không thấy nữa.
Buổi tối tập ghi hình thứ ba đúng giờ phát sóng, nhóm thực tập sinh nhao nhao tranh thủ lúc rảnh rỗi, chạy đến phòng chiếu phim xem, trong lòng tràn đầy chờ mong, cố gắng tìm kiếm cảnh quay ngắn ngủi mấy phút của mình trong hơn hai tiếng dài đằng đẵng đó.
Lâm Gia cũng đi xem, nhưng chỉ đi một mình. Cậu bị kẹp giữa nhóm thực tập sinh khác, cô đơn ngồi một mình một góc trong phòng chiếu phim.
Cảnh quay của cậu trong tập phát sóng thứ ba đã tăng lên rất nhiều, thời gian hai tập trước gộp lại thậm chí cũng chỉ bằng một phần ba tập ba.
Lâm Gia hơi bất ngờ, nhưng lại cũng nằm trong dự liệu. Dù sao cảnh quay trong tập ba này, bên cạnh cậu lúc nào cũng có sự xuất hiện của Giang Liễm. Nói là trong cảnh quay của cậu có Giang Liễm, không bằng nói trong ống kính của Giang Liễm luôn có sự hiện diện của cậu.
Từ lần công bố vòng loại đầu tiên cho đến lần chia nhóm công diễn thứ hai, phân đoạn Giang Liễm tuyên bố cứu cậu, lúc trang trí lại phòng ngủ cậu và Giang Liễm hỗ động trong siêu thị, và lần điền vào phiếu khảo sát thực tập sinh muốn chung nhóm nhất, đến lúc chọn bài hát nhóm, mỗi một cảnh quay của cậu đều không bị cắt bỏ.
Rõ ràng thấy rằng, nếu lấy điều kiện tiên quyết là duy trì hình ảnh của Giang Liễm trước ống kính, vậy tổ tiết mục sẽ không tùy tiện cắt bỏ một phân đoạn nào của Giang Liễm.
Lâm Gia ngồi ở trong góc hô hấp hơi dồn dập.
Cậu nói không rõ đây là loại cảm giác gì. Có lẽ là cảm giác hưng phấn kiềm nén đã lâu khi có càng nhiều người biết đến tên mình hơn.
Mà cậu đã rất lâu rồi chưa từng cảm nhận được tâm trạng hưng phấn như vậy, thậm chí trong khoảnh khắc tâm trạng ấy rót vào lồng ngực, cậu vậy mà cảm thấy xa lạ không ngớt.
Lâm Gia từ trong góc phòng đứng lên, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi dài, xoay người không chút do dự ra khỏi phòng chiếu phim. Cậu muốn đi tìm Giang Liễm mượn điện thoại di động, lúc này cậu tha thiết muốn biết, sau khi phát sóng tập ba xong, người hâm mộ của chương trình sẽ có cái nhìn gì về mình.
Vô luận là tốt hay xấu, cậu đều sẽ tiếp nhận toàn bộ. So với quan điểm khen chê bất đồng hay đủ loại bình luận trêи Internet thì việc cư dân mạng không biết đến mình là ai càng đả kϊƈɦ người ta hơn.
Không một ai nhận xét bạn tốt hay xấu, không một ai khen bạn hoặc mắng chửi bạn, thậm chí không một ai biết tên bạn là gì. Lên công cụ tìm kiếm gõ tên của bạn, nhưng hiện ra đều là tin tức của những người trùng họ trùng tên với bạn, những người vô cùng xa lạ không hề có chút quan hệ gì với bạn.
Mà điều này, trước hôm nay, Lâm Gia đã gặp qua một lần.
Cậu trở lại phòng học lớp A ở lầu dưới, nhưng không tìm thấy Giang Liễm. Trong phòng học chỉ còn lại hai đồng đội vẫn đang tự mình tập luyện, Lâm Gia hỏi bọn họ: “Những người khác đâu? ”
Đồng đội nghe thấy tiếng quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu vẫn chưa về hả? Bọn họ về hết rồi. ”
Lâm Gia nói tiếng cám ơn, cũng thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá.
Lúc đến phòng đối diện gõ cửa, người ra mở cửa là Minh Nhượng. Trong miệng đối phương ngậm kẹo ʍút̼, lúc nhìn thấy cậu thì câu đầu tiên là: “Giang Liễm đang tắm, cậu muốn vào trong chờ không? ”
Lâm Gia gật đầu.
Minh Nhượng dựa vào khung cửa nghiêng người nhường đường cho cậu.
Trong lòng biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, Lâm Gia vừa tiến vào, đã trực tiếp mở miệng: “Tôi tìm Giang Liễm mượn di động dùng một lát.”
Minh Nhượng khom lưng cầm điện thoại di động của Giang Liễm trêи bàn trà ném cho cậu, sau đó đưa cho cậu một cây kẹo ʍút̼ vị hoa quả, “Cậu biết mật mã rồi đúng không? ”
Lâm Gia nói: “Không cần hỏi qua anh ấy sao? ”
“Cậu tự đi mà hỏi.” Vẻ mặt Minh Nhượng hờ hững nhướng mày, xoay người ra khỏi phòng, đi được mấy bước dường như nhớ tới cái gì, quay đầu căn dặn cậu, “Tôi đến phòng Khưu Dặc chơi ma sói, các cậu làm xong thì tới đó gõ cửa gọi tôi một tiếng. ”
Lâm Gia muốn nói lại thôi, quay đầu tính giải thích rằng cậu và Giang Liễm sẽ không làm gì cả, lại chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa đóng lại và bóng lưng thản nhiên của Minh Nhượng biến mất sau cánh cửa.
Câj không động vào điện thoại di động của Giang Liễm, mà gỡ vỏ bọc trêи kẹo ʍút̼ ra, ngậm keo ngồi xếp bằng trêи ghế sa lon chờ Giang Liễm.
Đối phương tắm rửa xong lau tóc đi ra, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lâm Gia đang ngồi trêи ghế sa lon ăn kẹo, suy nghĩ một lát, nhướng mày hỏi: “Lại tới mượn phòng tắm? ”
Lâm Gia ngậm kẹo ʍút̼, miệng ú a ú ớ: “Tới mượn điện thoại di động. ”
Giang Liễm khẽ giương cằm lên ý bảo, “Điện thoại di động không phải đang ở trước mặt câu sao? ”
Lâm Gia khom lưng cầm lấy điện thoại di động trêи bàn trà, thuận tay nhập mật khẩu màn hình mở khoá ra, “Anh không hỏi tôi mượn điện thoại di đông của anh làm gì sao?”
Giang Liễm cũng không quay đầu lại chỉ mỉm cười nói: “Vào tài khoản phụ của tôi để xem dưa tổ tiết mục thả ra? ”
Lâm Gia đuối lý mà xoa xoa chóp mũi, ngậm miệng không thèm nói (nhắc) lại, nhưng nghe thấy đối phương nói lại nhớ tới một tài khoản lần trước đã follow trêи weibo.
Không vội vã đi tìm kiếm tên mình, cậu mở acc phụ của Giang Liễm ra xem danh sách follow, thấy tên tài khoản là “Vùng đất trồng hoa dưa” vẫn nằm đó chưa bị Giang Liễm xóa đi.
Lâm Gia đi tới trang chủ của đối phương, đầu ngón tay để trêи màn hình còn chưa kịp lướt, đập vào mắt chính là một bài post đứng đầu có hơn một vạn lượt bình luận.
Câu sửng sốt một giây, tiện tay mở bài post kia ra, tròng mắt đảo qua nội dung phía trêи và bình luận phía dưới cực nhanh.
“@Vùng đất trồng hoa dưa: Dưa CP. Trêи đảo có hai TTS đang yêu nhau, còn mua cả coca cho đối phương. ”
“@hklu**c:?????????? ”
“@cnkkgd: ĐCM lần này là yêu thật????? ”
“@sbjkff: Dưa siêu bở, có bằng chứng xác thực không? ”
“@majslg: Để tôi xem nào, lần này là phòng nhà ai sập hì hì. ”
“@mdhxbgue:??? Run rẩy, nhất định không phải nhà tôi đâu. ”
Bình luận rất nhiều, nhưng người bình luận lại không còn lòng dạ nào đi lội bình luận nữa.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Lâm Gia chợt ngã ngồi xuống ghế sa lon.
—————————-
Ý nói cái mũi của Lâm Gia rất Tây đó, mũi Tây chóp mũi thường nhọn và sống mũi hơi cong. Nói vậy cho dễ hình dung=)))