Lang Tịch

Chương 17



Dư Khác Bạch bắt đầu hút thuốc trở lại, giờ nghỉ lúc làm việc, khi đi đường, thậm chí nửa đêm tỉnh cũng hút. Nhóm y đã hoàn thành xong những hạng mục trong dự án, quản lí cho bọn y nghỉ ngơi thả lỏng một ngày, sáng nay Dư Khác Bạch tỉnh lại lúc bốn rưỡi, ngẫm lại thấy không cần đi làm nên tiếp tục nằm xuống giường. Năm rưỡi y đã rời giường, làm bữa sáng cho Cao Dương, sau đó lên mạng đặt lịch cho bác sĩ để chiều nay đến bệnh viện.

Bệnh mất ngủ bắt đầu từ trước khi y tốt nghiệp, tuy rằng bây giờ đã đỡ hơn, mỗi ngày có thể ngủ gián đoạn thêm vài giờ, song mắt thấy thân thể suy nhược, thực sự sợ hãi sẽ sinh bệnh nặng mất.

Cao Dương vừa ngủ dậy đã thấy Dư Khác Bạch ngồi trong phòng khách đọc sách rồi, cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Không phải hôm nay cậu được nghỉ sao?”

“Đúng vậy.” Dư Khác Bạch cười với cậu ta: “Tớ ngủ không được nên dậy thôi, bữa sáng làm xong rồi, cậu ăn xong rồi đi làm.”

Sáng sớm mùa hạ, ánh nắng mặt trời vừa tươi sáng vừa mềm mại, hoàn toàn không giống nắng trưa chói chang. Dư Khác Bạch mặc quần áo ở nhà, ngồi trên ghế sô pha, trong tay còn cầm quyển sách, cả người vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, Cao Dương cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu ta nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, lúc rửa mặt vẫn chỉ nghĩ đến Dư Khác Bạch. Cao Dương thích Dư Khác Bạch, thích từ thời cao trung đến tận bây giờ. Khi đó cậu ta không thể ngờ mình sẽ đi thích một thằng con trai khác, chỉ biết rằng mình thích nhìn Dư Khác Bạch, thích ngồi cùng một chỗ với y. Thời ấy tính cách Dư Khác Bạch chưa trầm lắng như bây giờ, hai người thường xuyên chơi bóng rổ cùng nhau, đánh bóng vào rổ đối phương sẽ ôm nhau ăn mừng. Mỗi cái ôm ngắn ngủi ấy Cao Dương đều dùng hết sức mình, thậm chí có vài lần cậu ta kích động muốn hôn y.

Sau này những kỉ niệm thời cao trung đều bị Cao Dương dấu đi, cậu ta không kể cho bất kì ai, cũng không dám kể, dù sao cũng không thể tùy tiện kể cho người khác chuyện mình thích một người cùng giới tính, cậu ta không sợ ánh mắt khinh thường của những người xung quanh, chỉ sợ Dư Khác Bạch sẽ ghét mình. Tình yêu biến thành tình bạn, dựa vào danh nghĩa tình bạn để giữ người lại bên mình.

Lúc gia đình Dư Khác Bạch gặp chuyện không may, Cao Dương lo lắng y sẽ sinh bệnh, lúc đó vốn định buông tha cho tình cảm này, nhưng lại bắt đầu liên lạc với Dư Khác Bạch. Cậu ta sợ y làm chuyện ngốc nghếch, bản thân sẽ mất đi người duy nhất mình yêu. Cứ như vậy, giống như hai người bạn thăm hỏi lẫn nhau, hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau, thỉnh thoảng vào ngày nghỉ Cao Dương sẽ đến thăm Dư Khác Bạch, nhưng dường như đối phương rất bận rộn, mỗi lần gặp mặt chỉ được vài phút ngắn ngủi rồi phải rời đi, Dư Khác Bạch giải thích do y bận làm việc kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí.

Gia đình Cao Dương không phải có quá nhiều tiền, song cũng không tệ, cậu ta từng không dưới vài lần đề nghị Dư Khác Bạch nếu có gì khó khăn cứ nói cho cậu ta, tuy nhiên người này chưa từng mở miệng nhờ giúp đỡ dù chỉ một lần. Nói đúng hơn thì có một lần, đó là do sau khi tốt nghiệp y muốn đến thành phố M, bèn nhờ Cao Dương đi tìm nhà giúp. Lúc y gọi điện đến, Cao Dương vừa đánh bóng xong chuẩn bị đi đến căng tin, bạn cùng chơi bóng lẫn bạn cùng phòng đều ngây người với biểu cảm của hắn, cái con người vốn đang cau mày tìm nước uống từ từ mặt mày rực rỡ, sau khi cúp điện thoại lập tức đập bóng xuống đất liên tục, thậm chí còn vừa nhảy vừa vỗ tay hoan hô. Cao Dương vui sướng đến choáng váng, nào ngờ bị bóng mình đập bay vào đầu luôn.

Người cậu ta thích muốn đến thành phố M, tại sao lại đến đây, Cao Dương không hỏi, cậu ta tự mình đa tình nghĩ y đến đây vì mình, bởi Dư Khác Bạch chỉ quen vói mình cậu ta. Thực ra Cao Dương vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ đến làm việc tại thành phố Dư Khác Bạch đang ở, người nhà đã thu xếp ổn thỏa rồi nhưng vì Dư Khác Bạch muốn đến đây, cậu ta lập tức gọi điện cho cha mình, bảo nhất định phải ở lại làm việc tại thành phố M. Đây là cánh cửa dẫn đến hạnh phúc mà Cao Dương chuẩn bị chạm vào được.

Thời gian đi tìm nhà, cậu ta không dựa theo yêu cầu của Dư Khác Bạch mà tìm một phòng khá tiện nghi, cậu ta muốn Dư Khác Bạch được sống thoải mái, vừa không muốn gây áp lực cho đối phương. Đó là một căn phòng nhỏ, tiền thuê nhà thực sự gấp đôi cái giá mà cậu ta báo cho Dư Khác Bạch, phần còn lại sẽ do hắn chịu. Không có gì quan trọng hơn người này, chỉ cần có y ở bên, chuyện gì cậu ta cũng sẽ cố gắng hết mình.

Ăn sáng xong, Cao Dương lại không muốn đi làm. Cậu ta ngồi trên ghế sô pha, lười biếng nói: “Thật hâm mộ cậu, hôm nay không phải đi làm.”

“Không nên hâm mộ tớ.” Dư Khác Bạch mỉm cười nhìn cậu ta: “Lúc trước tớ mệt mỏi thế nào cậu cũng biết còn gì.”

“Đúng vậy” Cao Dương nhìn lên quầng thâm đáy mắt y, xót xa nói: “Hôm nay cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, gầy quá rồi.”

“Cậu nhanh chóng chuẩn bị đi làm đi, ngồi thêm chút nữa là muộn làm đấy.”

Cao Dương bất đắc dĩ đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi đi vào phòng chuẩn bị thay quần áo, đồng thời hỏi Dư Khác Bạch: “Hôm nay cậu định làm gì? Ở nhà đọc sách sao?”

“Chiều nay tớ có hẹn đi bệnh viện.” Dư Khác Bạch nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ thời tiết hôm nay thật đẹp, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

“Bệnh viện?” Cao Dương thò đầu ra hỏi: “Vẫn ngủ không ngon sao?”

“Mấy hôm nay có đỡ hơn nhưng vẫn muốn đi xem sao.”

“Ừm, phải đi chứ, bệnh viện nào?”

Dư Khác Bạch nhìn điện thoại: “Bệnh viện số 2.”

“Khá gần với công ty tớ, sau khi cậu khám xong thì gọi điện cho tớ, nếu thời gian không chênh lệch lắm thì chúng ta cùng nhau về luôn.”

Cao Dương đi rồi, chỉ còn một mình Dư Khác Bạch ở nhà. Y thu dọn bát đũa, giặt dũ quần áo, ăn xong bữa trưa mới ra khỏi cửa. Nắng trưa rất độc hại, Dư Khác Bạch bị phơi năng đến choáng váng đầu óc.

Y không quen thành phố M lắm, bởi đơn giản y chưa từng đến đây, y dùng điện thoại tra cách đi tàu điện ngầm, khó khăn lắm mới đến được bệnh viện. Thời gian y hẹn là một rưỡi, nhanh chóng lên đăng ký rồi xếp hàng đứng chờ. Lúc y lên tầng đã thấy một người phụ nữ có thai và chồng đang đứng bên cạnh ôm cô, dịu dàng hỏi cô muốn ăn chút gì không. Không hiểu sao Dư Khác Bạch vô thức nghĩ đến vợ Trịnh Tuân, cô gái đó y chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp qua. Có thể không bao lâu nữa, Trịnh Tuân cũng sẽ trở thành một người cha, y không biết người như Trịnh Tuân có thể vừa làm một người chồng một người cha tốt không, nhưng hình như những vấn đề này không liên quan đến y thì phải.

Mối quan hệ giữa y và hắn đã được phong tỏa, không ai có thể nhìn thấy, đợi mười hay hai mươi năm, tro bụi phủ đầy, y sẽ quên đi. Tuy nghĩ là vậy nhưng lúc này y không có cách nào lập tức xóa bỏ những suy nghĩ của mình về người kia. Từ lúc nào y lại nghĩ ngợi nhiều về Trịnh Tuân như vậy, có lẽ do người đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của y, cho nên mới đặc biệt không giống những kẻ khác, sau khi chia tay kí ức lại càng khắc sâu.

Y ngồi trên ghế, chờ y tá gọi tên mình. Y cầm quyển sổ khám bệnh, nhìn ba chữ “Dư Khác Bạch” mà trong đầu chỉ toàn khuôn mặt Trịnh Tuân. Người đó đang làm gì nhỉ? Không biết đêm tân hôn có trôi qua vui vẻ không? Không biết cô dâu có đẹp đến mức khiến hắn không bao giờ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không? Không biết tương lai bọn y có cơ hội gặp lại không?

Dư Khác Bạch hy vọng cuộc sống của hắn trôi đi thuận lợi, hy vọng hắn có thể đối xử tốt với vợ mình, sau đó sinh thật nhiều con. Y cười nhạo bản thân bị điên rồi, cuộc sống của y vẫn còn chưa tốt đâu, dư hơi lại đi lo lắng cho kẻ khác, nếu hỏi bây giờ ai hạnh phúc hơn, y chắc chắn Trịnh Tuân đang sống tốt hơn y nhiều. Song y cũng mang theo huyễn tưởng, hy vọng Trịnh Tuân vẫn còn nhớ đến mình.

Y tá đã gọi, Dư Khác Bạch đứng lên đi vào phòng. Y ngồi trước mặt bác sĩ, kể cho ông nghe về tình trạng bản thân,ngồi trong căn phòng màu trắng vừa sạch sẽ lại lành lạnh, đột nhiên y thấy mình thật cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.