Lang Tịch

Chương 22



Trịnh Tuân thả điện thoại xuống, ra ngoài tự pha cho mình một ly cà phê. Hắn liếc cái máy pha cà phê, bên trên đã phủ đầy bụi bẩn. Trước kia lúc Dư Khác Bạch còn ở đây, mỗi lần y đều tự tay pha cà phê, chỉ cần hắn đi ra khỏi phòng ngủ là có thể ngửi thấy mùi thơm, chỉ có điều bây giờ không còn nữa, Dư Khác Bạch không ở đây, Trịnh Tuân cũng lười pha.

Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi. Hắn bưng ly cà phê ra ban công, đặt cái ly sang một bên, rồi bắt đầu đốt thuốc. Nhìn khung cảnh bên ngoài, đột nhiên Trịnh Tuân nhớ lại cái đêm ấy, Dư Khác Bạch lén lút chạy ra ngoài này hút thuốc, lúc ấy hắn nhìn thấy bóng lưng của y, thực sự muốn ôm người này vào lòng. Chia tay rồi, Trịnh Tuân vẫn không thích ứng nổi.

Ban đầu do chuyện kết hôn làm hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, sau này ly hôn xong rốt cuộc cũng có thời gian nhàn rỗi, mới có tâm trạng suy nghĩ đến những chuyện khác. Cái mà hắn gọi là “chuyện khác” chính là Dư Khác Bạch.

Trịnh Tuân chưa từng lưu luyến người nào, nhưng Dư Khác Bạch là ngoại lệ. Đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được hộ chiếu của Dư Khác Bạch nhưng y đang ở nơi nào thì hắn đã có manh mối.

Hôm trước Trịnh Tuân vừa gọi điện cho bạn xong, hôm sau đối phương đã gửi đến địa chỉ và một số điện thoại. Năng suất làm việc tốt đến mức Trịnh Tuân không khỏi há hốc. Dư Khác Bạch đã đến thành phố M, cũng không cách chỗ này xa lắm, nhưng không phải quá gần. Y đã đổi số điện thoại, số đuôi giống hắn như đúc.

Trịnh Tuân không thể nào không phản ứng, hắn tin chắc đây không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, kiên quyết cho rằng đây là do Dư Khác Bạch còn lưu luyến hắn. Ngay sau khi nhận được địa chỉ Trịnh Tuân lập tức bay đến thành phố M, nhưng không liên lạc trước với Dư Khác Bạch. Hắn đến địa chỉ nhà Dư Khác Bạch, đó là một khu dân cư nhỏ rất bình thường, có vẻ an tĩnh.

Trịnh Tuân có cảm giác hoảng hốt, hắn ngồi hút thuốc ở vườn cây nhỏ đối diện khu nhà Dư Khác Bạch ở, cũng chẳng biết mình đang làm gì ở đây. Có một bạn nhỏ đi ngang qua nhắc hắn làm rơi điện thoại trên ghế, hắn nhéo má cô bé một cái, bé cười tươi rồi chạy đi, để lại Trịnh Tuân tiếp tục rối rắm. Hắn ngồi ở đó rất lâu, hút hết nửa gói thuốc.

Mặt trời ngả về hướng tây, khu dân cư dần trở nên náo nhiệt.

Hắn liếc đồng hồ, bây giờ là thời điểm mọi người quay về nhà rồi. Trịnh Tuân núp trong vườn cây lén lút nhìn tòa nhà đối diện, hao tâm chờ Dư Khác Bạch tan ca về nhà. Hắn không muốn người nọ nhìn thấy mình, cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ muốn đứng phía xa xa nhìn y thôi.

Trịnh Tuân cảm thấy mình thật xấu xa, nhưng hắn hy vọng Dư Khác Bạch vẫn sống tốt. Nếu sau khi rời khỏi hắn người nọ không sống thoải mái thì có lẽ y sẽ muốn quay lại bên hắn. Hắn không biết tại sao mình lại cố chấp với Dư Khác Bạch như vậy, theo lý mà nói hắn có thể đi tìm một kẻ nào khác, bây giờ thiếu gì bé trai xinh đẹp tự nguyện phục vụ hắn, càng không thiếu kẻ như Dư Khác Bạch. Nhưng hắn vẫn thấy không được, có lẽ do bản năng muốn tìm Dư Khác Bạch,.

Sự thật khiến Trịnh Tuân rất thất vọng, bởi vì hắn phát hiện Dư Khác Bạch sống không tệ lắm, hơn nữa khiến hắn thêm tức giận chính là bên cạnh y còn có một thằng đàn ông hắn chưa từng gặp. Trịnh Tuân không muốn gọi loại cảm giác này là “ghen’, nhưng không thể phủ nhận nhìn thấy Dư Khác Bạch cười nói bên người đàn ông đó, hắn giận đến mức bóp méo luôn bao thuốc lá.

Thực ra trên thế giới này ai chả phải sống, chỉ khác là chất lượng sống như thế nào. Thời gian này y sống chẳng hơn gì Dư Khác Bạch, chưa bao giờ yên lòng, luôn nóng nảy, buồn phiền, lúc nào cũng muốn nổi giận. Cảm xúc này ngày trước cũng hay xuất hiện, chỉ có điều mỗi lần như vậy chỉ cần gọi Dư Khác Bạch đến, không cần phải làm tình, chỉ cần ngồi dựa vào nhau một lát cũng khiến hắn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Cho nên mới nói, điều Dư Khác Bạch mang đến cho Trịnh Tuân không phải chỉ mỗi thỏa mãn về thể xác mà còn là tinh thần.

Tối đó hắn quay về, gọi điện cho một người bạn, kể về tình hình hôm nay, đối phương nói: “Trong tiềm thức của anh, anh luôn dán cái mác “Trịnh Tuân” lên người Dư Khác Bạch nhưng lại quên mất rằng y chưa từng thuộc về anh hoàn toàn.”

Trịnh Tuân không đồng ý lắm với mấy lời này: “Y từng thuộc về tôi, ít nhất là trong hai năm qua.”

“Không không không, anh sai rồi, chỉ thân thể y là thuộc về anh, còn anh từ trước đến nay chưa từng biết đến thế giới tâm hồn của y. Nói cách khác, hai người chỉ trao đổi về mặt thể xác, không phải là yêu, nếu như vậy nói anh chiếm được y là sai rồi.”

Đối phương là một nghiên cứu học, thường xuyên vùi mình trong thư viện đại học để nghiên cứu các vấn đề xã hội. Lúc mới gặp Dư Khác Bạch, Trịnh Tuân từng để bọn họ gặp mặt một lần, lúc ấy hắn lo lắng Dư Khác Bạch sẽ bị bệnh tâm lý.

Trịnh Tuân có rất nhiều bạn giường, nhưng Dư Khác Bạch là người lâu nhất của hắn. Lúc phải ra ngoài, Trịnh Tuân sẽ cố gắng không để người ta biết thân phận cả y, chỉ có điều với những người thân quen với hắn thì chỉ cần dựa vào một ánh mắt cũng có thể xác định cậu thanh niên yên tĩnh bên người Trịnh Tuân là nhân vật như thế nào.

“Người như Tiểu Bạch, anh không thể đoán được đâu.”

Trịnh Tuân đồng ý với câu nói này, hắn hiểu Dư Khác Bạch, dẫu sao hai người cũng đã từng sống với nhau 2 năm. Hắn cảm thấy không còn hứng thú với cuộc trò chuyện này nữa, nên nói với người bạn kia: “Tiểu Bạch là tên cho cậu gọi sao? Nhanh cúp điện đi, không quấy rầy cậu học hành nghiên cứu nữa.”

Trịnh Tuân cúp điện thoại, ngã người lên ghế sô pha, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Dư Khác Bạch. Hắn không muốn thừa Dư Khác Bạch quan trọng với cuộc đời hắn, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn người ta sống tốt được. Hơn nữa vẻ ngoài Dư Khác Bạch rất đặc biệt, lúc cười cũng rất nhẹ nhàng, không hề ồn ào, nụ cười đó giống như ao nước mùa thu tĩnh lặng. Một thời gian không thấy, dường như càng thêm trưởng thành hơn, trong tay y là túi ni lông chứa nguyên liệu nấu ăn, hình như đang chuẩn bị về nhà để nấu nướng.

Người bên cạnh y, tựa hồ là cùng tuổi, không biết làm sao quen nhau, cũng không biết là hạng người gì. Trịnh Tuân bắt đầu lo lắng, hắn sợ Dư Khác Bạch bị người khác bắt nạt. Cứ như vậy cả đêm tịnh tuân chỉ nghĩ về y, đến mức không nhịn được nữa bèn cầm điện thoại lên, rất muốn gọi cho Dư Khác Bạch xem người đàn ông đó rốt cuộc là ai.

Hôm sau, Trịnh Tuân mua một chiếc sim điện thoại mới, suy nghĩ cả ngày đến tận đêm mới bắt đầu gửi tin nhắn cho Dư Khác Bạch. Hắn làm bộ như nhắn nhầm đến một dãy số lạ, nói liên tục một trang.

Lần đầu tiên, Dư Khác Bạch không nhắn tin lại.

Lần thứ hai, lần thứ ba,….cho đến khi Trịnh Tuân sắp buông tha rồi, thì Dư Khác Bạch lại trả lời hắn: Xin lỗi, có lẽ anh gửi nhầm người rồi. Chúc anh hạnh phúc.

Phiền não mấy ngày nay của Trịnh Tuân dường như tan biến, tâm trạng trở nên thoáng đãng, thật giống như hoa màu đang trong nạn hạn hán lại gặp được một trận mưa to. Hắn vội vàng nắm lấy cơ hội trò chuyện hàn huyên cùng Dư Khác Bạch.

Người bên kia không biết đối phương là Trịnh Tuân, lúc rảnh rỗi trò chuyện có thể khiến y thoải mái hơn nhiều. Dần dần, hai người thân thuộc lẫn nhau. Trịnh nghĩ chắc vì Dư Khác Bạch cho rằng hai người không quen biết nhau, cả đời này cũng không thể gặp mặt cho nên mới tháo hết lớp mặt nạ xuống, xem hắn như một người có thể bày tỏ hết tâm sự của bản thân ra. Có những lúc, so với những người thân quen, loài người chỉ muốn mở rộng cánh cửa tâm hồn với người xa lạ.

Dư Khác Bạch nói với hắn: Tôi rất thích cuộc sống hiện tại, mặc dù trước kia xảy raats nhiều chuyện, vậy mà bây giờ mỗi lần tỉnh lại đều thấy như đã là chuyện của đời trước vậy.

Trịnh Tuân nhìn chằm chằm dòng chữ kia, lòng lạnh lẽo. Dư Khác Bạch bảo thích cuộc sống hiện tại, vậy trước đây thì sao? Y không thích sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.