Lang Tịch

Chương 29



Dư Khác Bạch chưa từng quan tâm người khác thích con trai hay con gái, kể cả Cao Dương. Y chẳng muốn bận tâm mấy chuyện vớ vẩn của người ta, nói y lạnh lùng cũng được, nói y ích kỷ cũng đúng, trong con mắt y việc duy nhất y muốn giải quyết chính là Trịnh Tuân. Y muốn hắn cách ly hoàn toàn khỏi cuộc sống của y, để y có được một cuộc sống yên bình tĩnh lặng. Cho nên, lúc Cao Dương bảo thích con trai với y, Dư Khác Bạch cũng chỉ gật đầu một cái, chẳng phản ứng gì thêm.

Cao Dương nhíu mày nhìn y, sau đó lặng lẽ thở dài, lòng thầm cười nhạo chính mình. Những hình ảnh trong tưởng tượng của Cao Dương không xuất hiện, Dư Khác Bạch chẳng thể hiện thái độ gì với tính hướng của cậu ta, từ phản ứng của đối phương có thể thấy người ta không mấy để ý đến cậu ta đâu.

Cao Dương không biết nên làm gì tiếp theo, tình cảm vốn là thứ không thể cưỡng cầu được. Cậu ta không nói gì thêm nữa, cũng sẽ không tiếp tục hỏi Dư Khác Bạch, giả bộ như mình chưa nói chuyện gì vậy

Về đến nhà, Cao Dương đi nấu ăn, Dư Khác Bạch về phòng.

Y nhìn chằm chằm vào điện thoại, không cần nhìn màn hình cũng có thể đọc thuộc lòng những tin nhắn ngài X gửi cho mình. Không phải y chưa từng nghi ngờ ngài X là Trịnh Tuân, chẳng qua ý nghĩ này vừa được nhen nhóm lên đã bị y phủ nhận, y không cho rằng Trịnh Tuân sẽ còn vấn vương y.

Hôm gặp mặt Trịnh Tuân nói với y rằng hắn đã ly hôn, nguyên nhana tại sao? Dư Khác Bạch không biết, trong lòng xuất hiện vô số câu trả lời. Chỉ có điều chẳng có bất kì nguyên nhân là do y cả. Y tuyệt đối không tin Trịnh Tuân sẽ thay đổi vì mình. Điều này là tuyệt đối, bởi giữa bọn họ không tồn tại thứ tình cảm mãnh liệt đến vậy. Huống chi y không muốn đối phương và mình yêu nhau, giữa họ là mối quan hệ đổi chác mà nên, theo Trịnh Tuân chỉ nhắc nhở y về quãng thời gian bất kham đó.

Kết thúc rồi đến thành phố M bắt đầu lại, vứt bỏ sạch sẽ những gì đã qua. Chỉ cần nghĩ đến một tương lai thật tốt, Dư Khác Bạch phải cố gắng để đạt được nó.

Trịnh Tuân ly hôn…

Dư Khác Bạch cào cào mái tóc mình, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trước mặt y là cám dỗ quá lớn, lòng kiên định của y bắt đầu dao động.

Chuyện giữa Trịnh Tuân và Lương Tiêu bị lộ tẩy, song không thể trách Trịnh Tuân, bởi do Lương Tiêu tự mình thú nhận.

Trong bệnh viện, cha mẹ hai bên đều có mặt, cha trịnh ra tay muốn đánh Trịnh Tuân một trận, dẫu sao người ta cũng là tiểu thư bảo bối, đứa trẻ lại là con cháu nhà họ Trịnh.

Chỉ có điều bác sĩ bảo rằng đứa trẻ trong bụng Lương Tiêu đã được bốn tháng, mà bốn tháng trước thì hai người còn chưa kết hôn. Cha Trịnh chỉ cho rằng Trịnh Tuân và Lương Tiêu phát sinh quan hệ trước đám cưới, vậy mà thằng nhóc thúi này lại không muốn kết hôn. Song vừa nghe bác sĩ nói vậy, cha mẹ Lương Tiêu lập tức biết chuyện gì đã xảy ra rồi.

Lương Tiêu thực sự áy náy khi nhìn thấy Trịnh Tuân bị mắng oan, bảo mẹ mình đưa giấy bút đến rồi viết hết sự thật ra. Cô viết: Đứa trẻ không phải con Trịnh Tuân.

Còn viết: Chúng tôi đã ly hôn rồi.

Cuối cùng, Lương Tiêu còn viết thêm một dòng: Thực sự vô cùng xin lỗi.

Lương Tiêu mới mất con, vừa khóc vừa viết, cô muốn khóc thật lớn để người ta hiểu rằng cô đang buồn đau như thế nào, đáng tiếc là cô không thể phát ra âm thanh được.

Trịnh Tuân cảm thấy thực phiền toán, bỏ lại mọi người, một mình rời đi. Hắn lái xe về nhà, quyết tâm không mở cửa nhà cho bất kì ai.

Lúc nằm trên giường, Trịnh Tuân lại bắt đầu nhớ Dư Khác Bạch, đột nhiên nhớ đến tên Tề Nghiêu đã lừa hắn đến gặp mặt y.

Tên kia tìm được Dư Khác Bạch lúc nào? Làm thế nào tìm hiểu về y được?

Lòng Trịnh Tuân không yên, bèn cầm điện thoại gọi cho Tề Nghiêu. Bên kia điện thoại rất ồn ào, hình như đang ở một quán bar.

“Tìm một chỗ yên tĩnh đi, tôi có vài câu muốn hỏi cậu.”

Tề Nghiêu ở phía bên kia cười vang, lớn tiếng hỏi: “Có phải liên quan đến Dư Khác Bạch không?”

“Chết tiệt, tìm một chỗ yên tĩnh đi!” Trịnh Tuân chưa bao giờ mất kiên nhẫn với Tề Nghiêu như lúc này, bây giờ hắn chỉ muốn chất vất tên em họ lắm chuyện này thôi.

Tề Nghiêu đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, cách ly âm thanh ồn ào ra khỏi cửa: “Nói đi.”

“Cậu có quan hệ gì với Dư Khác Bạch?”

“Hàng xóm đấy.” Tề Nghiêu châm một điếu thuốc, dựa người vào tường, hí mắt cười nói: “Sao nào, ăn dấm à?”

“Ăn con mẹ mày”. Trịnh Tuân văng lời thô tục, hắn không tài nào chịu được khi kẻ khác có ý đồ với Dư Khác Bạch, nhất là Tề Nghiêu.

Tề Nghiêu là một kẻ mà số trai gái gã đã chơi tuyệt đối không ít so với hắn, ít nhất khi đang có quan hệ hắn còn đối xử tốt với đối phương, nhất là hai năm ở chung với Dư Khác Bạch, hắn dường như không chạm vào ai khác. Nhưng Tề Nghiêu lại khác, người này còn chơi cả tập thể, từ sợi tóc đến móng chân cũng tản ra mùi vị cặn bã, hắn rất sợ Dư Khác Bạch lẫn lộn một chỗ với Tề Nghiêu.

“Chửi ai vậy!” Tề Nghiêu cười nhẹ, cũng chẳng biết Trịnh Tuân có nghe gã cười không: “Anh thích cậu ta như vậy sao? Không phải đã có vợ rồi à, hơn nữa sao tôi lại thấy cậu ta không tình nguyện phối hợp với anh nhỉ?”

“Có liên quan gì đến mày sao?” Trịnh Tuân trả lời hung hăng: “Tao cảnh cáo mày, cách xa cậu ấy một chút, dám đụng đến cậu ấy tao chặt luôn con điểu của mày.”

Tề Nghiêu bật cười to, cười đến mức không thở được: “Cái gì cơ, chặt nó à, có muốn thử sờ nó một lần trước không”

“Cút mẹ mày đi, tao nói rồi đấy Tề Nghiêu, nhân lúc còn sớm thì cách xa cậu ấy cho tao.”

“Dựa vào gì chứ?” Tề Nghiêu thu lại dáng cười, phả một hơi khóc, mắt nhìn chằm chằm vào cữa, lạnh lẽo nói: “Cậu ta là vật sở hữu của anh sao? Tôi vừa mắt cậu ta thì liên quan đéo gì đến anh?”

Trịnh Tuân hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn nghiến răng nói: “Tao nói lần cuối cùng, đừng động vào cậu ấy!”

Hắn dập điện thoại, nằm thở phì phò trên giường. Tề Nghiêu đã chọc giận hắn thành công, đây là lần đầu tiên gã làm được như vậy.

Từ nhỏ đến lớn Tề Nghiêu đều thích đối nghịch với hắn, hắn tin chắc Tề Nghiêu trêu chọc Dư Khác Bạch không phải chỉ bởi gã có hứng thú với người nọ, mà hơn nữa là vì chọc giận hắn.

Nhưng lần này Trịnh Tuân không dám cam đoan Tề Nghiêu chỉ nói mồm cho vui, gã chưa bao giờ biết đến ranh giới cuối cùng là gì, chuyện nào cũng có thể làm được.

Hắn phải gọi cho Dư Khác Bạch, bằng bất kì giá nào hắn cũng phải đem người này quay về bên mình.

Trịnh Tuân thấy như vậy là giúp Dư Khác Bạch, nhưng sau đó hắn mới phát hiện ra đó cũng là giúp chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.