Sau đó Dư Khác Bạch ngủ thêm được một chút nhưng sáng dậy vẫn toàn thân uể oải.
Trịnh Tuân vẫn còn đang ngủ, y nhìn đồng hồ một chút, chuẩn bị rời giường tắm rửa rồi đi mua ít đồ ăn. Căn nhà này y chưa quen, cũng không tự ý động vào phòng bếp nhà người ta, có thể mượn tạm phòng tắm là được rồi.
Trong thời gian y tắm rửa, Trịnh Tuân ngáp ngắn ngáp dài bước vào, kéo quần xuống để đi tiểu, vừa hướng vào bồn cầu lập tức quay đầu nhìn Dư Khác Bạch.
“Hơn năm giờ gì đó.” Dư Khác Bạch gội đầu, không cẩn thận để dầu gội lọt vào trong mắt.
Y thật muốn trách Trịnh Tuân, nếu không phải vì tiếp lời người này thì y đã không phân tâm rồi.
Trịnh Tuân cởi sạch đồ, cũng chen chân đến dưới vòi hoa sen, đưa tay gội đầu cho Dư Khác Bạch.
“Có muốn đi bệnh viện không?” Trịnh Tuân ngáp một cái, nhả nước trong miệng ra.
“Hửm? Làm gì?”
“Mất ngủ.” Trịnh Tuân nói: “Lỡ may em vẫn không ngủ được thì sao?”
“Không đâu.” Tay Dư Khác Bạch mò lấy lọ sữa tắm, đầu tiên ở trên cánh tay sau đó mới mới xoa lên người mình.
“Có bông tắm đây, sao không dùng?” Trịnh Tuân vươn tay túm lấy một cái bông tắm màu trắng, sau đó đổ đầy sữa tắm vào, vò cho ra nhiều bọt rồi mới chà lên người Dư Khác Bạch.
Dư khách bạch không dám phản kháng lại hành động của Trịnh Tuân, sợ đối phương mất hứng. Nếu chủ nhân đã làm như vậy rồi, y cũng không cần thiết phải tiếp tục từ chối.
“Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.” Dư Khác Bạch dội sạch sẽ đám bọt trên người, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, cầm khăn tắm lau người, tiếp theo là hất hết nước trên tóc: “Em đi mua điểm tâm, anh muốn ăn gì?”
Trịnh Tuân có chút muốn Dư Khác Bạch tự tay làm đồ ăn sáng cho mình, hai người quen biết nhau lâu như vậy, hắn thường xuyên nghe y biết làm cái này biết làm món này món kia nhưng chưa một lần được nếm qua, hai người vừa gặp mặt đã lăn vào làm tình, làm xong mệt nhoài, muốn ăn cái gì thì gọi điện đặt hàng.
Loại quan hệ này quá trần trụi, nháy mắt sẽ phải đến lúc kết thúc, nhìn thì có vẻ nhạt nhẽo nhưng cũng tràn đầy nuối tiếc. Có một điều Trịnh Tuân chưa nói đó là hắn không thích nói ra yêu cầu với Dư Khác Bạch, bởi vì tính cách người này rất kì quắc, có vài lần hắn nói ra yêu cầu của mình, sau đó cảm thấy đối phương không thoải mái, làm việc cũng mất tự nhiên.
“Cái gì cũng được.” Trịnh Tuân bắt đầu gội đầu: “Dưới nhà có cửa hàng đồ ăn sáng, ra khỏi khu dân cư rẽ phải có KFC và McDonald, em xem rồi mua đi.”
Dư Khác Bạch nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, sau khi sấy tóc xong, thân thể trần truồng đi ra ngoài.
Hai người đã quen trần truồng trước mặt nhau, mỗi lần tắm rửa xong mang thân trống trải đi ra ngoài cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Dư Khác Bạch quay lại phòng để mặc quần áo, vừa mặc vừa nghĩ: không thể ở lại chỗ này được, sau này Trịnh Tuân và vợ hắn sẽ ở đây, y không thể ở lỳ mãi được.”
Như tìm được lý do để rời khỏi Trịnh Tuân, ý nghĩ trong đầu Dư Khác Bạch về một tháng sau càng trở nên kiên định hơn.
Y mua hai cốc sữa đậu hành, bốn cái bánh bao, còn thêm hai quả trứng luộc nước trà.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Trịnh Tuân vừa thay quần áo vừa hỏi y: “Lát nữa đi đâu? Tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu.” Dư Khác Bạch thu dọn xong đồ thừa, cột chặt túi đựng rác rồi đặt trước cửa, chờ lát nữa ra ngoài rồi vứt luôn: “Em tự đi được.”
Trịnh Tuân cúi đầu cài nút áo, không ngờ làm đứt một cái cúc áo. Lòng hắn có chút phiền muộn, không phải chỉ vì cái cúc này.
Hôm nay hắn phải đi chụp ảnh cưới, vốn không muốn chụp nhưng cha Lương Tiêu nói tổ chức hôn lễ mà không có ảnh cưới rất kì cục, kiểu gì cũng phải chụp được một bộ. Lương Tiêu là vị hôn thê của Trịnh Tuân, hai người đã đính hôn được hai năm, kì kèo đến tận bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị kết hôn.
Hôm nay chụp ảnh cưới, hôm sau phải đi đăng kí kết hôn, Trịnh Tuân nghĩ đến mà thấy phiền, đối với hắn kết hôn tương đương với hai chữ “phiền phức”. Nhưng hắn không thể bỏ hôn lễ này được, Lương Tiêu là một cô gái không tồi, từ nhỏ bọn họ đã biết nhau, cũng có thể coi là quen thuộc, thêm nữa Lương Tiêu không hề hờn oán hắn câu nào, bởi vì cô cảm thấy mình đang mắc nợ Trịnh Tuân. Trịnh Tuân nghĩ cũng chẳng hề gì, dù sao bọn họ ở với nhau cũng không phải vì yêu nhau.
Dư Khác Bạch vốn đã chuẩn bị đi giày để rời khỏi nhà, lại nghe Trịnh Tuân gọi y, không thể làm gì khác hơn là lại chạy trở lại.
“Sao vậy?”
“Cúc đứt rồi.” Trịnh Tuân mở lòng bàn tay ra, một cái cúc màu đen nằm vẻn vẹn trong đó.
Dư Khác Bạch nhìn hắn một chút: “Vậy đổi áo khác đi.”
“Không.” Trịnh Tuân giống như một đứa con nít đang làm mình làm mẩy: “Em khâu cho tôi.”
Dư Khác Bạch không phải là người giỏi mấy chuyện này, nhưng ít ra cũng đã từng làm, mặc dù có “Kim chủ” nhưng bao nhiêu tiền Trịnh Tuân đưa cho y đều giữ tiết kiệm, sinh hoạt bình thường vẫn như hồi còn túng thiếu, cho nên may vá là chuyện y thường làm nhất.
‘Trong nhà có chỉ khâu không?” Dư Khác Bạch đoán chắc hẳn trong nhà Trịnh Tuân không thể có loại đồ này được.
Quả nhiên, Trịnh Tuân nghĩ ngợi một lát, sau đó cũng chịu thua nói: “Không có.”
Dư Khác Bạch nén cười, nhún nhún vai, xoay người đi ra ngoài.
“Vậy em lấy về khâu lại cho tôi.” Trịnh Tuân bắt đầu cởi áo ra, thay áo mới xong rồi đi ra ngoài, ném áo sơ mi mới thay lên đầu Dư Khác Bạch, thậm chí còn kéo tay đối phương, nhét vào đó một chiếc cúc áo đơn độc lẻ loi: “Mang cái này nữa.”
Dư Khác Bạch kéo áo sơ mi hắn xuống khỏi đầu mình, xếp áo lại, cất cúc áo vào túi: “Được rồi, lần sau gặp anh nhớ nhắc em.”
“Lần sau gặp?” Trịnh Tuân nhướn mày: “Không phải đã bảo em đến đây ở sao? Mỗi ngày chúng ta đều có thể thấy nhau.”
“Em thấy nên tách ra thì tốt hơn.” Dư Khác Bạch xỏ giày thể thao của mình vào, khom lưng lấy luôn cái túi rác, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Em nhớ không nhầm thì sau khi kết hôn anh sẽ ở lại đây, cho nên em ở lại đây không tiện lắm.”
Trịnh Tuân nghẹn lời, quả đúng như lời Dư Khác Bạch hắn từng nói sau khi kết hôn hắn định ở tạm đây, nhưng đây là chuyện lâu lắm rồi, không ngờ y còn nhớ rõ như thế. Hắn đã mua nhà mới rồi, khi nào kết hôn với Lương Tiêu sẽ ở bên đó luôn, nhà này để không, vừa vặn Dư Khác Bạch sắp tốt nghiệp không có chỗ ở thì đưa cho y luôn.
Nhưng Trịnh Tuân không nói thẳng cho Dư Khác Bạch biết, không hiểu vì sao, hay là không mở miệng nổi.
“Đi thôi. ” Dư Khác Bạch nói với hắn: “Hôm nay anh không bận việc à?”
Trịnh Tuân đi theo y ra cửa, bên ngoài ánh mặt trời chói lọi, mùa hạ đã đến rồi.