Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 10



Ngồi trước quầy bar này lần thứ hai, trong đầu Tả Nhan không khỏi sản sinh một câu hỏi.

——Mình vào bằng cách nào?

Nga, đương nhiên là dùng chân đi vào.

Nhưng rõ ràng vấn đề không nằm ở nơi này.

Tả Nhan mặc đồ ngủ ngồi trên chiếc ghế cao, bắt đầu nhớ lại mọi chi tiết trước khi vào cửa, tận lực tìm ra manh mối.

Nhưng nghĩ tới đó, bóng dáng trong bếp lúc ẩn lúc hiện lắc lư trong tầm mắt cuốn lấy tâm trí nàng, tầm mắt dừng trên mái tóc xoăn dài lại đen nhánh, quên mất dời đi.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Du An Lý trong công ty, trong khoảng thời gian ngắn Tả Nhan thực sự không thể chấp nhận hiện thực này.

Có thể là tâm còn động, hoặc có thể là người kia đã thay đổi quá nhiều, khiến nàng không thể không nghĩ - nếu thực sự chỉ là nhìn giống nhau thì sao?

Rốt cuộc, người ở xa không thể đột nhiên xuất hiện trước mắt, giống như đang nằm mơ.

Nhưng kỳ thực, nữ nhân có mái tóc dài, ăn mặc ngăn nắp, thoạt nhìn giống người mẫu này chính là Du An Lý.

Tả Nhan chưa từng thấy Du An Lý như vậy.

Bởi vì trong trí nhớ của nàng, Du An Lý là người sạch sẽ giản dị. Tóc ngắn ngang vai, quần jean áo phông trắng là hình tượng của cô, còn có những cuốn sách mượn từ thư viện.

Trong xã hội đầy biến động cùng kỳ quái này, cô như một loài mới lưu lạc xa xứ, thông minh, lý trí, cường đại lại xinh đẹp.

Thậm chí cả sau này, loài hoàn mỹ này đã sở hữu hỉ nộ ái ố của con người, cô vẫn là loài không giống người thường.

Tả Nhan luôn cố chấp tin đây mới là Du An Lý.

Đó là mảnh ghép quan trọng nhất nhưng còn thiếu trong tuổi thanh xuân của nàng.

Những ngày sau khi bắt đầu năm thứ ba trung học, thậm chí còn buồn tẻ vô vị hơn Tả Nhan tưởng tượng.

Người trong lớp hầu như không thay đổi, mấy lão sư dạy học vẫn là đầu hói mập mạp lùn tịt, những bài giảng trên lớp thậm chí còn không dễ hiểu bằng đầu củ cải ở nhà giảng.

Tả Nhan nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại ra, đặt sách tiếng Anh lên bàn, mở khóa màn hình điện thoại.

Đồng chí Tả Tăng Nhạc từ trước đến nay luôn là người đồng chí tốt thưởng phân phạt minh. Lần này Tả Nhan thuận lợi qua thi, ông liền nhờ người mua smart phone mới nhất làm quà khen thưởng.

Thời điểm Tả Nhan bị quản chế, trường đã bắt đầu học được hơn 20 ngày, lúc nàng nhàn đến sắp leo lên nóc nhà lật ngói, liền nhận được một chiếc điện thoại mới làm nàng cao hứng đến hỏng, cũng mặc kệ có trái nội quy trường hay không —— Nga, đương nhiên, trong mắt nàng, nội quy của trường đã sớm chết năm năm rồi.

Nói tóm lại, niềm vui gần đây nhất của nàng chính là mày mò chiếc điện thoại mới.

Mỗi ngày đều gửi tin nhắn quấy rầy người khác trong nhà.

"Uây? Có đó không? Tối nay tôi muốn ăn cá chua ngọt."

Nàng nhất tâm nhị dụng, lão sư dạy tiếng Anh trên bục giảng đang viết trên bảng đen, tay nàng gõ trên màn hình cảm ứng.

Sau khi gửi đi một tin nhắn, không chờ bên kia trả lời, nàng lại gõ tin nhắn mới lập tức gửi đi.

"Đồ lót buổi sáng tôi giặt hình như còn đang treo trong phòng tắm, chị giúp tôi mang ra ban công phơi một chút, 3Q ~"

Lão sư tiếng Anh viết xong liền quay lại, ánh mắt sắc bén quét qua lớp học, Tả Nhan lập tức buông điện thoại, hai tay cầm cuốn sách, giả vờ như đang nghiêm túc đọc.

Sau vài phút, mối nguy được giải trừ, nàng lại nhấc điện thoại lên, nhìn vào giao diện tin nhắn.

——Không có tin nhắn chưa đọc.

Tả Nhan "tsk" một tiếng.

Chuông báo giờ tan học vang lên, một nhóm người mang hộp cơm cùng cặp sách chờ lệnh liền lao ra khỏi lớp.

Mười giây ngắn ngủi phòng học đã trống hơn một nửa.

Tả Nhan thu dọn cặp sách, đeo lên vai, sau khi lão sư tiếng Anh đi ra ngoài, nàng lấy điện thoại ra mở khóa, nhìn vào màn hình rồi bước ra ngoài.

"Chị đang làm gì vậy? Trả lời tôi, nhanh lên."

"Uây! Du An Lý!"

"Chim sẻ gọi đại bàng, nghe rõ trả lời."

"Đường - Dấm - Cá-"

...

Nàng gõ cộc cộc trên màn hình, gửi từng tin từng tin đều giống như cuồng oanh loạn tạc, rồi lại như đá chìm xuống đáy biển, thậm chí không nhận được nửa câu trả lời.

Tả Nhan cúi đầu gõ điện thoại cho đến khi đến cổng trường, tâm thái đều sắp nổ tung, điện thoại trong tay nàng đột nhiên rung lên.

Một tin nhắn mới hiện ra:

“Đi phải nhìn đường.”

Tả Nhan dừng bước chân, mấy giây sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra cổng.

Trước cổng trường cấp 3, nơi có xe ô tô ra vào, một thân ảnh như hạc đứng trong bầy gà, chỉ nhìn lên đã thấy.

Tả Nhan kéo dây đeo cặp trên vai, còn chưa chạy tới đã nở nụ cười.

“Chị về trước tôi không được sao?”

Nàng chạy như bay đến chỗ Du An Lý, oán giận.

Du An Lý liếc nhìn nàng một cái, xoay người bước ra khỏi đám người, sau khi nàng theo kịp, cô thản nhiên trả lời: “Ồn ào, điện thoại bị tắt âm.”

Tả Nhan đồng loạt nghe thấy.

“Chị chê tôi ồn ào à?”

“Em không nghĩ vậy sao?” Du An Lý đi ở phía trước, nói mà cũng không quay đầu lại.

Tả Nhan vung nắm đấm khoa tay múa chân sau lưng cô vài cái, lại không khỏi tăng tốc chạy theo cô.

——Aiz, chân dài ghê gớm a.

“Còn món cá chua ngọt của tôi thì sao?”

Tả Nhan nhảy đến bên cạnh cô, nhìn vào khuôn mặt cô, có chút được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hỏi.

Du An Lý giơ tay kéo nàng lên vỉa hè, chính mình đi ra ngoài, đáp: "Không mua, tôi vừa mới tan tầm."

Tả Nhan biết sau khi nàng vào học cô đã tìm được công việc bán thời gian, ban ngày nàng học ở trường, cô thì ở nơi làm việc.

Chẳng qua có một số việc không thể dò hỏi tới cùng, tại sao phải làm hai công việc? Tại sao phải gửi thư đến các trường đại học ở Mỹ? Đây đều là quyền riêng tư của người khác.

Ít nhất hiện tại, nàng không có quyền can thiệp.

Tả Nhan liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói: “Dù sao vẫn còn sớm, hiện tại chúng ta đi mua đi.”

Du An Lý nhìn nàng một cái, chỉ hỏi: “Em chắc không?”

Tả Nhan gật gật đầu, đối với những lời này có phần không cho là đúng.

Nhưng sau đó nàng liền biết ý tứ của Du An Lý.

Buổi tối chợ rau đầy nước thải bẩn thỉu cùng rau thừa, Tả Nhan bóp mũi đi theo Du An Lý, thấy cô quen thuộc đi về phía nơi có mùi tanh nhất, Tả Nhan đột nhiên có chút hối hận.

Nhưng hiện tại để nàng nói đừng mua, nàng không thể lại hạ mặt xuống.

Trên mặt đất ở quầy hàng đều có nước, trong bể bơm hơi, những con cá sống đang bơi lội, một con bất ngờ quẫy đuôi bắn bọt nước tung tóe.

Tả Nhan sợ hãi nhảy sang một bên, nhận lấy ánh nhìn nhàn nhạt của Du An Lý.

Trái ngược với nàng, Du An Lý có vẻ thành thạo với nơi này.

Cô nhanh chóng chọn cá, để lão bản cho vào túi, nhẹ nhàng mặc cả với hắn.

Tả Nhan nhìn cô, chợt nhận ra đây chính là Du An Lý mà trước đây nàng chưa từng thấy.

Sau khi xuống xe, Tả Nhan đi trên con dốc về nhà, hiếm khi im lặng.

Du An Lý đi chậm lại, chờ nàng đi lên.

Tả Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy người đang đứng tại chỗ chờ mình, nhưng lại không đi lên.

“Làm sao vậy?” Du An Lý hỏi nàng.

Tả Nhan cúi đầu, đá hòn đá nhỏ dưới chân, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi:

“Có phải chị… rất chán ghét tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.