Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 103



Ngay sau khi hai chữ rơi xuống, trái tim bất an một đường của Tả Nhan cuối cùng đã được thả lại vị trí cũ.

Sau khi buông ra khẩu khí, cũng vô cùng thèm ăn, liền ăn hai bát cơm, còn uống một bát canh.

Hai người thường ăn lượng cơm rất ít, mỗi bữa Tả Nhan không ăn đến hai bát, ít nhất so với lượng ăn khi còn bé, mấy năm nay nàng thực sự ăn ít hơn.

Nhưng khi ở cùng Du An Lý, chỉ cần nhìn gương mặt này, Tả Nhan có thể ăn nhiều nửa bát cơm, còn chưa kể lúc tâm tình vui vẻ.

Không ngờ củ cải không chỉ trắng cùng nhiều nước mà còn có tác dụng cải thiện cảm giác thèm ăn.

Tả Nhan vừa vuốt bụng nhỏ vừa bắt đầu phiền muộn.

Lại ăn đến thế này, nàng béo ra thành cái dạng gì?

Liếc mắt nhìn Du An Lý đang lái xe bên cạnh, trong lòng Tả Nhan lại thoáng cảm thấy được an ủi.

- -- Ít nhất không cần lo lắng không tìm được đối tượng.

Sau khi giải quyết xong vấn đề trong nhà, Tả Nhan bắt đầu cân nhắc không biết tối nay có nên mua quần áo mới hay không, thuận tiện ghé tiệm làm tóc thu thập bộ dáng lôi thôi lếch thếch của mình.

Tục ngữ nói “gần hương tình khiếp”, thời điểm một tiếng trống làm tinh thần hăng hái quyết định gặp mặt cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy nếu bỏ lỡ cơ hội này nhất định nàng sẽ hối hận.

Nhưng mà, càng gần đến giờ tan tầm, Tả Nhan càng đứng ngồi không yên, chạy vào wc mấy lần, không phải vì cái gì khác, chỉ muốn nhìn mình trong gương có giống "dạng người" hay không.

Khi nàng rời khỏi nhà nói ra nhiều lời tàn nhẫn như vậy, lời kia dõng dạc tràn đầy tự tin.

Tuy rằng có thành phần giận dỗi, nhưng khi đó nàng không biết trời cao đất dày thật sự tin tưởng mình có thể lang bạt một phen, không chỉ khiến cho bọn họ lau mắt mà nhìn, còn có thể khiến bọn họ thừa nhận thua, thừa nhận bọn họ "sai lầm".

Hiện tại nghĩ đến những lời đó, vẻ mặt Tả Nhan liền hoảng hốt, càng soi gương càng cảm thấy toàn thân đều có chỗ tốt, làm nàng cảm thấy không có chút mặt mũi nhìn Tả Tăng Nhạc.

Còn có bốn mươi phút là tan tầm, Du An Lý đột nhiên mang theo cặp máy tính đi ra.

Cô đứng trong phòng làm việc nhìn xung quanh một vòng, bộ dáng giống như hung thần sắp bắt người xui xẻo ngay tại chỗ, khiến mọi người sợ tới mức gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, sợ bị bắt tăng ca.

Chỉ có Tả Nhan không rõ nguyên do liếc nhìn cô, suy đoán cô sẽ đi đâu.

Vì thế, Du An Lý hơi giơ tay, nói: “Tả Nhan, ra ngoài với tôi một chuyến.”

Những người may mắn bên kia kèm theo ánh mắt có chút đồng cảm, Tả Nhan thu thập đồ đạc, tắt máy tính rồi đi sau mông Du An Lý ra khỏi cửa văn phòng.

Còn ở trong thang máy, Tả Nhan liền nhịn không được nhỏ giọng hỏi cô: “Lãnh đạo, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi theo sẽ biết.”

Du An Lý nói, thuận thế đưa cặp máy tính vào trong ngực nàng, Tả Nhan nhanh chóng bắt lấy, liền thấy cô khí định thần nhàn nhấc cổ tay nhìn đồng hồ.

"...?"

Ngươi chỉ xem thời gian mà thôi, cũng muốn ta xách cặp cho ngươi?

Quên đi, hôm nay ngươi nhiệt tình dễ nói chuyện như vậy, liền không ghi nhận.

Tả Nhan mắng thầm vài câu, lại hào phóng tha thứ cho cô, sau đó đuổi theo tốc độ của cô, bước ra khỏi cửa thang máy, đi vào bãi đậu xe.

Du An Lý lái xe, một đường đến khu thương mại gần đó, sau đó đậu xe dưới tầng hầm rồi cùng Tả Nhan xuống xe.

Thấy nàng vẫn đang ôm máy tính, Du An Lý nói: “Đồ vật đều để trong xe đi, không cần.”

Tả Nhan “Ò” một tiếng, không hỏi những lời ngu xuẩn như “Không cần vậy mang theo làm gì?”.

Nghĩ cũng biết đây đều là thủ thuật che mắt của Du An Lý.

Thói quen lừa gạt.

Hôm nay Du An Lý mặc một chiếc áo gió màu xám nhạt, vạt áo có thể che khuất đùi, mang ủng ngắn đi ở phía trước.

Tả Nhan nhìn bộ dáng cô đi đường mang gió, thầm hận mình không phát triển chiều cao, cũng không dám mặc quần áo có vạt áo dài một chút, vì sợ thoạt nhìn như chia đôi người.

Rõ ràng chân nàng cũng không khó coi, thịt cũng không lớn ở trên đùi, vừa thẳng vừa gầy, nhưng so ra cũng không có một chút ưu thế.

Tả Nhan đã quên tham chiếu của nàng chính là Du An Lý, so sánh này không chỉ vô nghĩa mà còn sẽ đả kích đến sự tự tin của nàng.

Du An Lý không mang nàng đi dạo trong trung tâm thương mại giống như lần trước, mà lần này đi thẳng đến một salon.

Tả Nhan chỉ đại khái liếc nhìn mặt tiền cửa hàng không có biển hiệu, cùng phong cách trang trí bên trong, liền biết mức độ tiêu thụ ở đây nằm trên hai đường song song với mình.

Nàng đuổi theo Du An Lý từng bước nhỏ, vươn tay túm lấy vạt áo của cô, hỏi: “Đến nơi này làm gì? Lãng phí tiền.”

Du An Lý thuận tay bắt lấy móng vuốt của nàng, trực tiếp kéo nàng vào cửa hàng, một cô gái mặc đồng phục nhân viên bước tới, cười hỏi: “Chào mừng quý khách, xin hỏi hai người có hẹn trước không?”

“Tôi có hẹn với Robert tiên sinh.” Du An Lý lễ phép trả lời.

Cô gái gật đầu, mỉm cười trả lời "Ngài chờ một chút."

Tả Nhan còn chưa rẽ vào góc, Du An Lý đã nghiêng thân nhìn về phía nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, lại gần một chút, thấp giọng hỏi, "Em đã xem qua phim truyền hình chưa?"

"Hiện tại đều gọi là phim thần tượng." Tả Nhan không khỏi sửa miệng cô.

Du An Lý khiêm tốn tiếp thu, thay đổi cách nói, "Vậy em đã xem qua phim thần tượng chưa?"

Tả Nhan đã không xem thứ này kể từ khi còn nhỏ. Dù là tiểu thuyết hay phim, đối với nàng không thú vị như chơi game, có thể khống chế diễn biến, cũng có thể điều khiển cốt truyện theo ý mình, phim thần tượng có gì thú vị?

Nhưng trong giây phút này, nàng vô cùng thần kỳ đoán được Du An Lý muốn nói gì.

"Chị sẽ không muốn chơi một bộ kia đi?"

Quá khuôn sáo cũ!

Trong lòng Tả Nhan lớn tiếng kháng nghị.

Du An Lý không trả lời, cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn nam nhân đi ra.

“Robert, đã lâu không gặp.” Cô dẫn đầu chào hỏi.

Khi Tả Nhan nghe thấy cái tên này lần nữa, khóe môi không khỏi giật giật.

Nữ nhân Du An Lý này, thật sự không phải cố ý sao?

Người bận rộn thời gian có hạn, Du An Lý lược bỏ hàn huyên rườm rà, trực tiếp giao Tả Nhan cho hắn.

Tả Nhan chỉ kịp nhìn cô một cái không nói nên lời, đã bị lôi kéo đi tạo hình.

Du An Lý ở ngoài, quan sát kỹ lưỡng tủ quần áo, chọn một lúc lâu cũng không thấy quần áo vừa ý.

Về cơ bản, phong cách ăn mặc ở đây không phù hợp với ngày nay.

Du An Lý nói chuyện với nhân viên bên cạnh, sau đó bước ra khỏi cửa salon, đến cửa hàng gần đó.

Ở đây cũng có rất nhiều thương hiệu xa xỉ, Du An Lý chọn một thương hiệu có phong cách tương đối trẻ, sau hơn 20 phút mua sắm đã mua được một bộ quần áo ưng ý.

Cuối cùng, cô quay lại cửa hàng bên cạnh salon mua một chiếc túi, không có đóng gói và phiếu nhỏ, trực tiếp mang đồ vật rời đi.

Ban đầu Tả Nhan cảm thấy có chút xấu hổ.

Cốt truyện của phim thần tượng xảy ra trên người mình, đúng là tư vị không nói nên lời, dù sao nàng cũng từng rất không thích bộ phim bá đạo tổng tài, cảm thấy tất cả đều là tàn hại đầu óc ngoạn ý của mình.

Nhưng "Robert" này là một người Pháp có tính cách làm người ta dễ mến, không chỉ nói tiếng Trung rất tốt mà còn rất giỏi nói chuyện, nghe hắn nói chuyện phiếm đều là một loại hưởng thụ không tồi, trong lúc trò chuyện làm nàng dần quên mất mình đang tạo hình.

Kỳ thực, lượng tiêu phí trong loại salon này không quá khoa trương như trong phim truyền hình.

Nhà tạo hình chuyên nghiệp xác nhận phương hướng chung theo cách thức thương lượng với nhu cầu của khách hàng, sau đó nêu rõ các đặc điểm cá nhân có thể phát huy, nhưng mỗi một bước thực hiện đều dựa theo phong cách phù hợp nhất của khách hàng.

Tả Nhan vẫn luôn để tóc dài, lười thay đổi kiểu tóc, thậm chí còn không để tóc mái, nàng đã để mái tóc đen thẳng như vậy suốt 26 năm rồi.

Robert khen tóc của nàng được bảo dưỡng rất tốt, không cần phải vẽ rắn thêm chân quá nhiều, sau khi hộ lý xong liền để kiểu tóc đơn giản, dùng kẹp tóc hình bông cúc trắng làm trang trí duy nhất.

Khi làm tóc xong, Tả Nhan theo hắn xuống lầu, liền nhìn thấy Du An Lý đã mua một đống đồ trở về.

“Xem ra cô đã chuẩn bị tốt, nhưng thật ra giúp tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

Robert nhìn thấy đống túi bên cạnh cô, trêu chọc một câu.

Du An Lý chỉ cười, nhìn Tả Nhan phía sau hắn.

Tả Nhan không được tự nhiên gãi gãi mặt.

Nửa đầu của nàng được tết thành bím tóc đơn giản, quấn quanh ở phía sau, cố định bằng kẹp tóc, nửa còn lại buông xõa tự nhiên sau lưng, rất thoải mái thanh tân cùng đáng yêu.

Thoạt nhìn như vậy liền có bảy tám phần có bộ dáng khi còn nhỏ.

Du An Lý nhìn một hồi, cầm túi đưa cho nàng, nói: “Thay quần áo đi, sắp tối rồi.”

Tả Nhan khẩn trương nửa ngày, kết quả là chờ được một câu như vậy, chỉ có thể gật đầu, tiếp nhận túi cô đưa, theo chỉ dẫn của nhân viên đi vào phòng thử đồ thay quần áo.

Trong thời gian này, Du An Lý cùng Robert ôn chuyện, cảm tạ hắn hỗ trợ.

"Nga không, tôi nên cảm tạ cô vì đã coi tôi như bằng hữu, chiếu cố công việc kinh doanh của tôi."

Robert luôn có năng lực vui vẻ nói chuyện, hai người ước hẹn có thời gian đi uống cà phê, sau đó hắn liền trở lại làm việc của mình đã bị trì hoãn.

Du An Lý liếc nhìn đồng hồ, cửa phòng thử đồ mở ra, người đã thay quần áo bước ra.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, cô vẫn đang suy nghĩ --- có nên biểu diễn biểu tình "kinh diễm" tiêu chuẩn hay không, kết thúc đoạn phim thần tượng này.

Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Du An Lý lại bật cười.

Tả Nhan dùng đôi mắt nhìn xung quanh, xác nhận chỉ có một mình cô, sau đó buồn bực xấu hổ nói, "Chị còn cười, ai kêu chị mua loại quần áo này vậy?"

Áo lông vũ ngắn màu trắng, khăn quàng cổ kiểu Giáng sinh, áo len bên trong dệt màu hồng, váy kẻ sọc đỏ trắng, kết hợp với quần legging đen và bốt cashmere.

Cái này một người hai mươi sáu tuổi có thể mặc đi ra ngoài sao?

Giống như học sinh tiểu học vậy!

Du An Lý chống cằm, như cẩn thận nhìn nàng từ đầu đến chân, cuối cùng đưa ra kết luận "Hình như còn thiếu cái mũ, là loại lông xù xù có hai quả cầu."

"Không cần!"

Tả Nhan nổi giận.

Nữ nhân này chính là đang nhắc đến lịch sử đen tối của nàng, quá xấu rồi!

Du An Lý nhún vai, thuận miệng nhắc nhở nàng thời gian.

Tả Nhan lao ra khỏi phòng thử đồ, muốn lấy túi xách và điện thoại, Du An Lý liền đưa cho nàng chiếc túi nhỏ mà cô vừa mua, nói: “Dùng cái này.”

Không có nhãn cùng đóng gói, Tả Nhan cũng nhìn ra được thứ này không hề rẻ.

Nhưng nàng sẽ không bao giờ cự tuyệt Du An Lý, không chỉ là vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình.

Tả Nhan cầm túi xách nhỏ, đeo trên lưng, thực bi ai mà phát hiện --- mình càng giống học sinh tiểu học hơn.

Du An Lý đưa điện thoại cho nàng, sửa sang lại đầu tóc cùng cổ áo cho nàng, hành động cẩn thận lại ôn nhu.

Tả Nhan nhìn cô, sau một lúc, nàng nắm lấy bàn tay kia khi định thu về.

“Tôi sẽ trở về sớm một chút.”

Du An Lý rũ mi xuống, yên lặng nhìn nàng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi chờ em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.