Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 111



Tả Nhan nói rất tự giác giấu tai mắt người, nhưng sau khi nói hết lời, nàng vẫn nhận được nhiều ánh nhìn từ xung quanh bắn tới, không cần nhìn cũng biết những người này đang hoài nghi.

Người khác xa lánh còn không kịp, chỉ có nàng vội vàng hướng phía trước, người xung quanh hoài nghi một chút có phải người này có vấn đề ở nơi nào hay không.

Không phải đầu óc có phao, chính là đầu óc nghĩ muốn ra một chiêu để "cầu phú quý".

Nghĩ đến đây, đột nhiên Tả Nhan cảm thấy giống như không có gì xấu.

- -- Muốn ở bên Du An Lý, vậy còn không phải chỉ là "cầu phú quý" sao?

Trưởng phòng Lưu cũng hai mắt nhìn nàng, như đoán được tâm tư của nàng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười viết giấy phân bổ phòng cho bọn họ.

Phòng cuối cùng chỉ còn lại có Trương Tiểu Mỹ cùng một nữ đồng nghiệp khác, tự nhiên không cần chọn tới chọn lui, trực tiếp phân bổ.

Sau khi xuống xe, Tả Nhan nhìn thấy ánh mắt u oán của Trương Tiểu Mỹ, chột dạ mà quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy.

Chỗ ở được chọn là khu biệt thự, tuy nói là biệt thự nhưng nằm ở vùng nông thôn, giá cả không cao, xung quanh kinh doanh cũng đều là khách du lịch, cho nên khu biệt thự này cơ bản đều là homestay.

Nhóm người này trực tiếp đặt toàn bộ homestay --- nếu không phải vào thời điểm trái vụ thì khó có thể nói là có thể đặt hết phòng hay không.

Có không ít người mang túi lớn túi nhỏ, mang theo rất vất vả, trưởng phòng cũng Lưu không nói lời nào vô ích, trực tiếp đưa mọi người đi kiểm tra rồi vào ở.

Trí nhớ hắn rất tốt, sau khi đem thẻ phòng phân phát cho mọi người, hai người một thẻ phòng, làm xong chuyện này khoảng mười phút có thể nói là rất có hiệu suất.

Hắn ở chung phòng với trưởng phòng của bộ phận tiêu thụ, một nhóm người mang đồ đạc lên lầu, chuẩn bị nghỉ ngơi, chút nữa lại xuống lầu tập hợp.

Tả Nhan đi phía sau Du An Lý, hai cùng đi lên lầu cùng với một nhóm lớn, trưởng phòng Lưu đang đi phía trước còn quay đầu lại nhìn Tả Nhan, ra hiệu cho nàng chuẩn bị tốt hành trình đã an bài, chút nữa sẽ xuất phát.

Đầu tiên bọn họ sẽ đến thị trấn cổ gần đó để đi dạo, cũng coi như là cho mọi người một chút thời gian tự do hoạt động.

Buổi trưa trở lại homestay ăn cơm, buổi chiều tham gia các trò chơi team building chính thức, buổi tối trực tiếp tổ chức tiệc nướng trong sân của homestay.

Đây là quy trình Tả Nhan trưng cầu ý kiến của mọi người, tuy không có gì mới nhưng vẫn tốt hơn là sơ sài, nhận được đồng tình khen ngợi.

Về phần bộ phận tiêu thụ cảm thấy thế nào cũng không liên quan đến nàng.

- -- Dù sao bọn họ cũng không xuất lực, vậy còn có ý kiến gì.

Khi lên lầu, Tả Nhan mới có tâm tư đánh giá bên trong homestay.

Bên trong đã trải qua một cuộc đại tu bổ, lầu ba và lầu hai đều được làm thành hành lang kiểu khách sạn giữa hai dãy phòng, hành lang ở giữa có thể lên đến tầng bốn.

Lầu 1 là sảnh và quầy thu ngân, nhưng dù sao cũng là homestay, phong cách càng giống nông gia hơn, không có tính thương mại hóa cùng khách sạn kim bích huy hoàng, ngược lại thoạt nhìn có chút thoải mái.

Phòng của Tả Nhan và Du An Lý được phân ở phòng cuối cùng trên lầu 3. Trước khi bước vào cửa, nàng mơ hồ cảm thấy căn phòng này có vị trí khá tốt, tựa lưng vào khu rừng xanh tươi sau phòng.

Vì là vùng nông thôn nên không khí trong lành, cây cối xanh tươi, từ cửa sổ cuối hành lang nhìn ra, tỷ lệ rừng xanh vượt xa quần thể tòa nhà khiến người ta cảm thấy tâm tình dễ chịu.

Không biết cửa sổ trong phòng hướng về đầu.

Sau khi đi theo Du An Lý vào phòng, Tả Nhan liền tiết khí, buồn bực nói: "Hiện tại tốt rồi, toàn bộ phận đều cảm thấy tôi là cẩu a."

Sau khi Du An Lý đặt túi trên tay xuống, cô cởi cúc áo khoác.

Ngón tay vừa cởi cúc áo, vừa bình tĩnh mở miệng nói: "Xem ra em muốn tôi ở chung với người khác nhỉ?"

Tả Nhan cảnh giác ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát biểu tình của cô rồi chậm rãi tiến lại gần cô.

"Sao có thể a? Tôi kiên quyết không đồng ý!" Nành chính nghĩa nói.

"Phải không?"

Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, cười như không cười nói, "Tôi xem em vừa mới rất muốn ở chung với Trương Tiểu Mỹ."

Tả Nhan, "..."

Này cũng không thể thừa nhận.

Khi Tả Nhan chột dạ, nói chuyện càng đúng lý hợp tình, "Tôi muốn hỏi cô ấy một chút tình hình của homestay, này không phải là người ta liên hệ giúp tôi sao? Tôi còn nợ người ta đại ân tình, cũng không biết phải trả như thế nào."

Thành thật mà nói, trước khi đến homestay, nàng vẫn luôn cảm thấy Du An Lý sẽ không ngủ lại ở đây hoặc đơn độc ở một phòng. Rốt cuộc, cô đơn độc ở một phòng là theo lẽ thường, không ai sẽ cảm thấy có vấn đề.

Tả Nhan cũng không dám nghĩ tới việc ở cùng Du An Lý ở một nơi có nhiều người như vậy, buổi sáng bị Trương Tiểu Mỹ gặp phải ở bãi đậu xe đã đủ dọa người rồi, lại một lần nữa trái tim nàng không chịu nổi. Nhưng không nghĩ tới, Du An Lý hoàn toàn không có tính toán ở một mình.

Tả Nhan xem như đã nhìn ra, hiện tại nữ nhân này chính là không kiêng nể gì, hoàn toàn khác trước kia.

Đôi khi nàng thực sự hoài nghi Du An Lý đã nghĩ muốn bại lộ mối quan hệ này.

Đến lúc đó nàng rất dễ mất việc, hiện tại Internet phát triển như vậy, nếu ai xem náo nhiệt không chê chuyện lớn liền phát tán một chút.

Tả Nhan lo lắng sốt ruột nhưng thoạt nhìn Du An Lý không chút để ý, Tả Nhan còn chưa kịp nói lời nào, cô đã cởi áo khoác treo lên giá treo.

"Trước tiên không nói chuyện này, chị làm gì hay thế nào cũng phải ở cùng tôi a, không phải tất cả mọi người đều sẽ hướng về phương diện kia mà nghĩ, hơn nữa gần đây tôi cảm thấy chị có chút..."

Tả Nhan vẫn đang nói nỗi lo lắng của mình, Du An Lý đã đẩy nàng lên giường, cúi người hôn nàng.

- -- Có chút phóng túng.

Này cũng không phải một chút, mà là con mẹ mẹ nó rất phóng túng!

Tả Nhan đẩy cô ra, vội vàng nhỏ giọng nói: "Sắp tập hợp rồi."

Du An Lý "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc có chút rối của nàng, thanh âm còn ôn nhu hơn cả động tác, "Tôi sẽ làm nhanh một chút."

Tả Nhan: "..."

"Không phải, hiện tại không phải ở nhà, là đang ở bên ngoài a, còn có rất nhiều đồng nghiệp sống ở lầu này."

Tả Nhan giơ tay vỗ vào lưng cô, ý đồ dùng đạo lý đánh tan ý niệm nguy hiểm của Du An Lý.

Nàng thật sự không muốn "xuất đạo" ở công ty a!

Du An Lý nắm lấy tay nàng, từng chút chạm vào nhiệt độ cơ thể của chính mình, thấp giọng nói vào tai nàng, "Em không muốn?"

Ngón tay Tả Nhan cảm nhận được nhiệt độ cùng xúc cảm, ý niệm kiên định trở nên tràn ngập nguy cơ.

Rốt cuộc nàng cũng không phải thánh nhân gì.

Nhận thấy nàng đang dao động, Du An Lý cười cười, ôm lấy eo nàng đứng dậy, vị trí của hai người nháy mắt đảo ngược, một người ngồi trên người của đối phương.

Tả Nhan cắn chặt răng, cuối cùng vẫn tiến tới cởi cúc cổ áo của cô.

Ngược lại, lúc này Du An Lý đã buông tay nàng ra, để nàng chủ đạo thân thể của mình.

Tả Nhan thích cô cường thế, nhưng mỗi một lần luôn đều vì cô yếu thế mà động tâm.

- -- không ai bì nổi Du An Lý, thể xác lẫn tinh thần đều chỉ thuộc về nàng.

Vì thời gian tập hợp sắp đến gần, Tả Nhan phải "tăng tốc", thậm chí không ăn nổi vài ngụm bữa ăn chính, đủ miệng nghiện liền quyết định dừng lại.

Nàng đang định đứng dậy đi vào phòng tắm thu thập một chút thì đã bị Du An Lý lôi trở lại giường.

Tả Nhan tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.

Du An Lý biểu tình lười nhác, thậm chí còn lười giải thích một lời, đè nàng lại, tách chân nàng ra, dùng hành động nói cho nàng --- tới lượt ta.

Thấy thời gian đang đến gần, trong lòng Tả Nhan sốt ruột, đành phải duỗi tay giúp Du An Lý "tra tấn" chính mình, loại tinh thần hy sinh này khiến nàng suýt rơi nước mắt.

Du An Lý cũng rất cảm động, chỉ đơn giản là nắm tay nàng, cuối cùng diễn biến phát triển thành tiết mục xuất sắc Tả Nhan trình diễn "DIY"* trước mặt cô.

(*) Do it yourself (DIY, tự tay làm lấy)

Tùy lúc trước yêu đương, chuyện tới trình độ nào hai người cũng đã làm, nhưng dù sao cũng chỉ là nghé con mới sinh, vô tri không biết sợ là gì.

Cho dù hiện tại Tả Nhan da mặt dày đến đâu, lúc này cũng không dám nhìn vào mắt Du An Lý, chỉ có thể gắt gao nhắm hai mắt, bất chấp tất cả mà tăng tốc độ.

Du An Lý một tay ở trên giường, ánh mắt trước sau vẫn dừng trên mặt nàng.

Trong thời gian ngắn, nàng đã ra một thân mồ hôi, nhiệt độ nóng rực toát ra từ trên mặt, có lẽ là rơi vào cảnh đẹp, nước mắt sinh lý cũng trào ra khóe mắt.

Du An Lý cúi đầu, hôn lên khóe mắt nàng, liền cảm nhận được biến hóa trên tay.

Không biết chủ động và bị động đảo ngược từ lúc nào, bàn tay của Du An Lý đã bị nàng nắm lấy hòa vào nhau, cùng nhau nhảy múa, trở nên mãnh liệt theo nhiệt độ cùng hương vị trong không khí.

Du An Lý hôn môi nàng, nàng cầm lòng không đậu mà hé răng, tiếp nhận tất cả.

Có tiếng bước chân trên hành lang đang ẩn ẩn đến gần, nhưng người trong phòng không chú ý cho đến khi tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Thanh âm của Trương Tiểu Mỹ từ bên ngoài vọng vào.

"Tả Nhan, chị có ở đây không? Đã đến lúc tập hợp rồi."

Người Du An Lý hôn run lên, phóng thích toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.