Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 114



Tả Nhan không mất bao nhiêu thời gian đã chỉnh toàn bộ sự việc từ đầu tới đuôi.

Đầu tiên là nhiệm vụ team building mà trưởng phòng Lưu an bài cho nàng hôm thứ 5. Vốn dĩ team building của bộ phận chỉ là ra ngoài liên hoan, nhiều nhất là đi hát, kinh phí không nhiều, cũng không mất nhiều thời gian, tìm cửa hàng thích hợp cùng đặt một vị trí liền hoàn thành nhiệm vụ.

Cho nên, theo góc độ của trưởng phòng Lưu, Tả Nhan hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này, rốt cuộc nếu người làm không tốt, có thể trực tiếp chạy lấy người.

Trưa thứ Sáu, lúc Tả Nhan và Du An Lý ăn cơm ở căn tin, thuận miệng nhắc tới chuyện team building.

Sau khi trở lại văn phòng, trưởng phòng Lưu liền thông báo với nàng --- bởi vì có chút lâm thời thay đổi nên thời gian team building dời sang thứ Hai tuần sau.

Sau đó, vấn đề đã đến.

Tại sao thế nào cũng phải là thứ Hai? Đã sớm định ra là cuối tuần, việc này chiếm nhiều thời gian nghỉ ngơi của mọi người, thay đổi thành ngày làm việc như thứ Hai không phù hợp với tác phong trước sau như một của công ty.

Trước đó Tả Nhan vẫn luôn không hiểu chuyện này, bởi vì trưởng phòng Lưu thoạt nhìn thực sự không phải là lãnh đạo có hảo tâm bỏ ra chi phí để bọn họ đi ăn nhậu chơi bời vào ngày làm việc, chưa kể đến địa điểm cùng ngân sách để tổ chức team building.

Cho đến khi bước vào căn phòng này, cuối cùng Tả Nhan đã xâu chuỗi lại toàn bộ llogic trong những cảnh ký ức tràn về.

- -- chi phí ăn nhậu chơi bời tính là gì? Nơi này còn có người lấy việc công làm việc tư, lấy cả chi phí chung.

Du An Lý để túi trên tay xuống, cắm thẻ vào cửa rồi bật đèn trong phòng lên.

Cô giống như có thuật đọc tâm, nhìn Tả Nhan một cái, nói, "Căn phòng này là tôi tự chi trả."

Tả Nhan, "..."

Vấn đề là cái này sao!

Rõ ràng vấn đề là ngươi quang minh chính đại làm chuyện này, kéo hai bộ phận đến suối nước nóng bên này, tăng gấp đôi kinh phí không nói, công việc của ta cũng con mẹ nó tăng gấp mười lần!

Cái này còn chưa tính!

Ngươi còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nói điều kiện với ta!

Hảo Du An Lý ngươi, sau khi ở nước ngoài mấy năm trở về, cư nhiên đã tâm hắc đến trình độ này.

Tả Nhan vô cùng đau đớn, nghĩ đến mái tóc đã rụng vì công việc hai ngày nay, cùng với ngày cuối tuần thống khổ bất kham, đột nhiên hoài niệm cùng cảm động vừa sinh ra cũng biến mất.

Nàng tức giận nhìn Du An Lý, suýt chút nữa chống nạnh hùng hùng hổ hổ mắng người, cuối cùng vẫn nhẫn xuống, nhịn xuống ý muốn thách thức cùng quyền uy, trừng mắt nhìn Du An Lý hỏi: "Tại sao chị lại làm như vậy a? Nếu chị muốn cùng tôi tới nơi này, không phải hai ta xin nghỉ là được rồi sao?"

Du An Lý quan sát toàn bộ quá trình hoạt động lý trí trên mặt nàng, đút một tay vào túi áo bước đến bên người nàng, hơi cúi người về phía trước, chậm rãi trả lời: "Phải không? Tôi còn tưởng em không có gan xin nghỉ với tôi."

Tả Nhan há miệng, vô thức muốn phản bác lại, nhưng vài giây sau lại không nói một lời.

Bởi vì Du An Lý nói đúng.

Xác thật nàng không dám trắng trợn xin nghỉ với Du An Lý.

Trước đó vì đến đồn cảnh sát, hai người đã xin nghỉ cùng một ngày, chỉ một lần thì người khác sẽ không nghĩ nhiều đến chuyện này, nhưng một lần nữa, Tả Nhan cũng không dám đảm bảo đôi mắt của những người yêu thích bát quái kia sẽ không phát sáng.

Nàng có tật giật mình, không dám mạo hiểm, cho nên làm việc liền bó tay bó chân, sợ hãi rụt rè.

Hơn nữa gần đây Du An Lý quá lớn mật, Tả Nhan không muốn bị cô dọa sợ lần thứ hai, đã có chút mẫn cảm đối với loại chuyện này.

Chuyện đã qua liền qua, Tả Nhan không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.

Đây là công ty, người ở đây không phải Ngô Duyệt Lâm hay Mạnh Niên Hoa, bọn họ sẽ không bao dung hay trách cứ hai người, nhưng tuyệt đối sẽ đáng sợ hơn gấp ngàn lần những lời nói khó nghe nhất của Mạnh Niên Hoa.

Tả Nhan sẽ không cho ai có cơ hội chỉ trích Du An Lý.

Du An Lý không ai bì nổi, nên vĩnh viễn cao cao tại thượng, để người nhìn lên.

Du An Lý nhìn nàng hồi lâu, thấy nàng không có ý tứ phản bác, khóe lông mày hơi nhướng lên, dời tầm mắt đi.

Cô nhìn cách trang trí của căn phòng, mọi thứ giống hệt như căn phòng trong trí nhớ, cứ như được dời qua vậy.

“Sau khi Văn tỷ chuyển sang đầu tư, mọi công việc kinh doanh của chị ấy đều qua tay, bao gồm cả khu nghỉ dưỡng này.”

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, Du An Lý cúc áo thứ nhất, tiếp tục nói: “Lão bản hiện tại đã làm khu nghỉ dưỡng, cũng giống như em nói kuac trước, làm tiếp thị tốt, đã trở thành cửa hàng nổi tiếng trên mạng."

Tả Nhan bị những lời của cô làm dời đi lực chú ý, không còn nghĩ tới những thứ lộn xộn kia nữa, vừa nghe vừa tìm những nơi quen thuộc trong phòng.

Du An Lý bước đến cửa sổ sát đất, đẩy cửa kính để gió lùa vào, tùy ý liếc nhìn hồ suối nước nóng ngoài ban công rồi xoay người vào phòng.

Tả Nhan đã đi dạo một vòng, có chút tò mò hỏi, "Vậy sao hiện tại lão bản không cải biến? Thiết kế nội thất bắt kịp trào lưu mới có thể thu hút nhiều khách du lịch hơn chứ?"

Hiện tại homestay cũng vậy, trang trí nhiều cái thời trang, vì khách nhân nhiều là có thể ôm đủ vốn gốc, chỉ qua homestay gần đó, chi phí cao nhất là hai ngàn tệ một đêm, tất cả đều nhờ cách trang hoàng.

Du An Lý thản nhiên trả lời: "Phục cổ cũng là trào lưu, hơn nữa nơi này chính là dựa vào đặc sắc vận đỏ lúc trước, không thay đổi cũng coi là một loại phong cách."

Đạo lý cũng không sai.

Tả Nhan không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao nàng cũng đã từng ở đây một lần, lúc đến lại nhìn thấy phong cách trang trí giống nhau, trong lòng có một loại cảm giác rất thân thiết.

Mặc dù nói chính xác không cùng một nơi, nhưng trong căn phòng này, Tả Nhan vẫn phảng phất như xuyên không về quá khứ, những ký ức xa xôi đó lần lượt hiện về trong tâm trí.

Thứ trang nhã nhất trong phòng chính là chiếc giường lớn trước mặt.

Tả Nhan nhìn qua, trong đầu liền không thể khống chế mà nhớ lại những hình ảnh rời rạc có thể gọi là điên cuồng.

Nàng mười tám tuổi và Du An Lý hai mươi ba tuổi, cùng một phòng, cùng trên giường, lần đầu tiên hoàn toàn thuộc về nhau.

- -- A?

Tả Nhan nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.

Sau khi tái kiểm tra câu này một lần nữa, nàng linh quang vừa hiện, buột miệng thốt ra một câu "Chết tiệt, lần đầu tiên tôi cho chị ở ngay lúc này, cư nhiên lần đầu tiên của chị cách lâu như vậy, chị còn nói chị không phải thiết T!"

Du An Lý: "..."

Tuy logic khởi điểm có dấu vết để lại, nhưng Du An Lý vẫn không biết đến tột cùng nàng nghĩ như thế nào lại nhớ tới chuyện này.

Tả Nhan vừa tức giận vừa bất bình, lần này thêm lượng không tăng giá, mỗi lần đều mạnh hơn lần khác.

Nàng giật lấy chiếc áo khoác vừa cởi trên tay Du An Lý, sau đó dùng hai tay ôm lấy vai cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tả Nhan rất nghiêm túc nói, "Trước kia tôi vẫn luôn rất muốn hỏi, sợ chị không cao hứng."

Du An Lý bình tĩnh trả lời, "Em hỏi đi."

Tả Nhan hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói, "Khi đó chị không muốn tôi chạm vào chị, rốt cục là bởi vì chê tôi kỹ thuật kém, hay là chị thẹn thùng?"

Nàng nghiêng về câu trả lời thứ hai hơn.

Trước tiên không đề cập tới vấn đề kỹ thuật, dù sao Du An Lý cũng chỉ là năng lực học tập cao, tiến bộ nhanh mà thôi, ban đầu hai người căn bản là tám lạng nửa cân, ai cũng đừng xem thường ai.

Còn lý do tại sao lại "thẹn thùng".

Ngay từ đầu Tả Nhan đã cảm thấy Du An Lý không quen thân mật với người khác, cho dù hai người trước khi cùng một chỗ đã ở chung phòng ngủ chung giường rất nhiều lần, nhưng sau khi cùng một chỗ, ban đầu cũng chỉ là hôn môi như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

Tả Nhan cảm thấy thậm chí chuồn chuồn lướt nước còn lâu hơn thời gian Du An Lý hôn mình.

Nếu không phải vì lúc ấy nàng còn nhỏ không biết xấu hổ, vẫn luôn chủ động cùng âm thầm chủ động tiến tới, e rằng nàng và Du An Lý sẽ không có bất kỳ mối quan hệ thực chất nào cho đến khi chia tay.

Nghe câu hỏi này, Du An Lý mặt không đổi sắc nói ra câu trả lời đầu tiên, “Đương nhiên là chê em kỹ thuật kém."

"Chê cái rắm!" Tả Nhan nổi giận.

Thật đúng là người không biết xấu hổ đến mức nào mới nói được loại lời nói này!

Tả Nhan bị cô liên tiếp giáp mặt khiêu khích, vừa có khoản nợ còn chưa giải quyết xong lại cộng dồn vào nhau, làm nàng tức giận đến mức lá gan cũng lớn lên, đầu óc chỉ muốn phun ra một ngụm ác khí.

"Tại thời điểm bắt đầu, chị cũng không kém gì tôi đâu! Còn liên tiếp không phân biệt rõ đâu là hôn đâu là gặm màn thầu, còn nói tôi kỹ thuật kém."

Tả Nhan bùm bùm mạnh miệng nói, bắt đầu đếm kỹ hành vi phạm tội, không để ý tới Du An Lý đã hơi híp mắt lại.

"Tôi nghiêm túc hoài nghi khi đó chính là chị sợ tôi vượt qua chị, căn bản không cho tôi cơ hội tiến bộ, thời điểm sớm nhất chị đều không cho tôi cởi quần áo a!"

Tả Nhan càng nói càng hăng, càng nói ký ức trong đầu càng rõ ràng, thậm chí là những chi tiết đó.

"Căn bản chị chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, đừng nghĩ là tôi không thể nhìn ra. Vấn đề là lúc đó chị không nhìn xem kỹ thuật của chị kém đến mức nào, không phải tìm không chính xác, chính là đau đến..."

Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thấy biểu tình của Du An Lý.

Tả Nhan cái khó ló cái khôn, lập tức sửa miệng. "Bất quá lúc đó ở nơi này vẫn rất có tiến bộ, ta đều không xuống giường được, nhưng lại cảm thấy chị lợi hại a."

Nói xong lời cuối cùng, nàng nhớ lại trải nghiệm ngày hôm đó, lại âm dương quái khí lên.

Ánh mắt của Du An Lý vẫn đặt ở trên người nàng, sau đó nhàn nhạt nói: “Thế nhưng tôi không biết, hóa ra em thích loại cảm giác này."

Tả Nhan bị chọc trúng tâm tư, vội vàng lớn tiếng phản bác, “Ai thích! Lại không phải là người cuồng tự ngược”

Du An Lý quay đầu nhìn giường lớn bên cạnh, làm lơ nàng tái mặt biện hộ, nói: "Nếu lại đến nơi giống như vậy, tôi đây cũng nên cố mà làm thỏa mãn em một lần đi."

Cô vừa nói vừa giơ tay lên, kéo Tả Nhan rồi đẩy nàng lên giường.

Chiếc giường lớn có tính đàn hồi, sở dĩ Tả Nhan thiếu chút nữa bị bật lên --- là vì Du An Lý đã cúi xuống, chặt chẽ ấn nàng xuống giường.

Tả Nhan hoảng hốt, thực sự sợ cô sẽ lại biểu diễn như lần kia, vội vàng nói: "Chờ đã, chúng ta thương lượng một chút, chuyện sinh nhật lớn hơn, suy xét một chút ý kiến được không?"

Du An Lý thực sự dừng động tác, cúi đầu trên người nàng,  hỏi “Em có ý kiến gì?”

Khi Tả Nhan nghe thấy lời này, cả người nàng run lên, cảm thấy được áp lực vô hình.

Nàng lặng lẽ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: Nếu không, chúng ta... tắm trước đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.