“Cá chua ngọt ăn rất rất ngon, chị cũng phải cùng tôi ăn một lần đi, cho nên hôm nay chị có đi chợ không?”
“À đúng rồi, trong kho sách của chị có Vương Hậu khảo án gì đó không? Nhà trường yêu cầu mua cái này."
"Không đúng, là Vương Hậu hùng."
"Nhưng tôi cảm thấy cái này đối với tôi rất vô dụng a, thậm chí tôi không nhớ những gì hồi sơ trung đã học."
"Chị đang làm gì? Mau trả lời tôi."
"Uây? Du An Lý có đó không?"
"Du — An — Lý—"
...
Sau khi "Sự kiện Du An Lý thâm tình thông báo" trôi qua, Tả Nhan oanh tạc tin nhắn càng thêm đúng tình hợp lý.
Thậm chí còn trầm trọng hơn, mỗi sáng nàng đến trường liền bắt đầu gõ vào màn hình điện thoại, nàng sẽ không dừng lại cho đến khi nhận được tin nhắn trả lời của Du An Lý.
Như vậy pin điện thoại cũng một phen bị nàng lăn lộn, về cơ bản không đến giữa trưa phải tắt máy, vì thế nàng không thể không lấy sạc điện thoại ra ngoài, sử dụng nguồn điện đa phương tiện không ngừng sạc điện thoại.
Kỳ thực, phần lớn người trong trường đều bí mật mang theo điện thoại, chỉ cần không bị giáo viên bắt tại chỗ, bọn họ liền có thể bình an một đoạn thời gian dài.
Tả Nhan đã phát triển một kỹ năng "chống do thám", lấy trí đấu với chủ nhiệm lớp cùng giáo viên bộ môn làm thú vui, càng cản càng hăng.
Nhưng giải quyết vấn đề sạc pin, cũng không thể để nàng kiêng nể trong một thời gian dài.
"Xin chào, điện thoại của ngài đang thiếu phí. Vui lòng gia hạn phí vào điện thoại."
Tả Nhan nghe thấy giọng nói lạnh như băng từ trong điện thoại, cảm thấy chưa từng khiếp sợ như thế.
Sao lại như vậy!
Hai năm nay nàng dùng điện thoại, chưa từng thiếu cước điện thoại a!
Mặc dù lúc trước Mạnh Niên Hoa đồng ý đưa cho nàng điện thoại, cũng cảnh cáo nàng: "Điện thoại không phải cho con dùng lên mạng, nếu cước phí điện thoại vượt quá thì con tự mình tìm cách".
Nhưng lúc đó Tả Nhan lại khinh thường câu này.
Máy tính và máy chơi game không tốt sao? Sao vẫn luôn dùng điện thoại lên mạng?
Cho nên, nàng chưa từng đem câu nói "gói cước điện thoại là phần ăn thấp nhấp" đặt ở trong lòng.
——Cho tới bây giờ.
“Thật đúng là phần ăn thấp nhất a.”
Tả Nhan gục đầu xuống bàn, toàn thân đều uể oải.
Điện thoại thiếu cước liền không khác gì cục gạch, thậm chí cả bộ nguồn điện thoại cũng trở thành đống sắt vụng.
Nàng như sâu lông quằn quại trên bàn, cáu kỉnh đến than thở hừ hừ trong cổ họng.
Phó học tập vừa mới phát xong bài thi hôm qua, trở về nhìn thấy nàng mang bộ dáng như vậy liền hỏi: “Cậu sao vậy?”
Tả Nhan nằm trên bàn, không kiên nhẫn xua xua tay.
“Điện thoại hết cước, tôi đang phiền, đừng có lải nhải.”
Phó học tập không hiểu nổi nhìn nàng: “Không phải căn tin có bán thẻ điện thoại sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Tả Nhan đột nhiên bật dậy, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Lý Minh Minh, hôm nay cậu thật thông minh a!”
Phó học tập: “…”
Tranh thủ năm phút cuối cùng giờ nghỉ ngơi, Tả Nhan vội vàng xuống lầu, đến căng tin mua thẻ điện thoại.
Nàng đối với thứ này không có khái niệm gì, thản nhiên mua thẻ mệnh giá lớn nhất, nghĩ có thể dùng được lâu dài.
Cho nên, lúc nàng không ý thức được, tiền tiêu vặt trong túi liền sắp bị đào sạch.
Mà lúc này tâm tình của Tả Nhan rất tốt, tính tiền thẻ điện thoại xong, có thể nói là nàng sung huyết sống lại, còn có tinh thần gửi tin nhắn quấy rầy Dư An Lý.
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là---
Cả buổi chiều Dư An Lý vẫn chưa trả lời nàng.
Tả Nhan giữ điện thoại cho đến khi tan học, nhìn vào hộp thư chưa đọc trống rỗng, đóng lại.
Sau khi tan học, nàng là người đầu tiên cầm cặp sách lao ra khỏi lớp, chạy ra cổng trường, nhìn một lúc lâu không thấy bóng dáng cao gầy, chỉ có thể buồn bực ngồi xe buýt của trường.
Vì trường học mới bắt đầu vào tháng này, ngoại trừ thỉnh thoảng Du An Lý tan tầm muộn, thời điểm khác đều sẽ đến trường đón nàng tan học, cho nên đã lâu Tả Nhan không bắt xe buýt của trường về nhà.
Hiện tại lên xe, nàng cũng không biết làm sao, cảm thấy cả người rất không thoải mái.
Sợ nữ nhân kia không liên lạc được nên nàng chạy không ngừng đi mua thẻ điện thoại.
Kết quả là, nhân gia thậm chí còn không trả lời một tin nhắn!
Tả Nhan một đường rầu rĩ không vui, về đến nhà liền chạy tới cánh cổng sắt ngoài sân, một chân đạp tung cánh cửa không khóa.
Nếu mẹ nàng nhìn thấy, nhất định sẽ có kết quả không tốt.
Nhưng hiện tại nàng chỉ muốn phát tiết, ai khuyên đều không được.
Du An Lý đáng chết.
Đầu củ cải đáng chết!
Tả Nhan vùi đầu đá bay giày thể thao, ôm cặp sách đi thẳng lên lầu hai.
Nàng về phòng ngủ ném cặp sách xuống, trên đường về mồ hôi nhễ nhại khiến nàng có chút khó chịu, chỉ đơn giản tìm đồ ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tầng hai yên tĩnh, cửa phòng ngủ đối diện khép hờ, Tả Nhan cũng không quan tâm, trực tiếp mở tung cửa phòng tắm.
Vừa bước vào cửa, nàng đã cảm thấy có cái gì không đúng, sau khi nhìn thấy màn sương trắng cùng hơi nước trên cửa kính mờ của phòng tắm, có chút chần chừ bước tới, nói: "Du An Lý, chị có ở bên trong không?"
Một lúc lâu sau, từ vòi hoa sen có tiếng đáp lại, âm thanh nhỏ đến mức gần như chỉ là ảo giác.
Tả Nhan không biết mình có nên đi ra ngoài hay không, bởi vì giọng nói kia thực sự không bình thường.
Ngay lúc nàng chưa quyết định, người bên trong lại nói: “Tả Nhan.”
“Hả?” Tả Nhan vội vàng ngẩng đầu lên, vô thức đi đến cửa phòng tắm.
Thanh âm của Du An Lý rất nhẹ nhàng, giống như nói một lời lại rất phí sức.
“… Vào đỡ tôi.”
Tả Nhan bị dọa sợ.
Sau khi phản ứng lại, nàng vứt đồ ngủ trên tay xuống đất, vội vàng đẩy cửa kính ra.
Phòng tắm đầy sương nước, tầm mắt mơ hồ, nhưng đường viền trắng như tuyết lại rõ ràng đến mức có chút chói mắt.
Du An Lý ngã ngồi trên nền gạch đen, màu đen cùng màu trắng của nàng trở thành bức họa tương phản cường liệt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn lên, tóc ướt hỗn độn dính vào mặt và xương quai xanh...
Tả Nhan vội quay mặt đi chỗ khác, chạy tới ngồi xổm trước mặt cô, nhưng không thể nào xuống tay.
"Chị ngã sao? Ngã ở đâu? Có muốn tôi gọi..."
"Không sao."
Du An Lý hiếm khi ngắt lời nàng, giơ cánh tay lên đặt lên vai Tả Nhan.
“Em chỉ cần đỡ tôi là được, tôi có thể đứng dậy.”
Sau khi độ ấm dán vào, bộ đồng phục học sinh ngắn tay của Tả Nhan nhanh chóng bị ướt.
Nàng chân tay luống cuống nâng cằm lên, không dám nhìn người trước mặt.
Thần sắc Du An Lý bình tĩnh, vòng tay qua vai nàng, mượn lực nâng thân lên.
Nhưng vì chênh lệch chiều cao ở nơi này, Du An Lý còn chưa đứng dậy liền loạng choạng sắp ngã xuống đất.
Tả Nhan hoảng sợ dùng hai tay ôm eo cô, không để cô lại ngã.
Du An Lý trầm thấp thở hổn hển, cố gắng ổn định bản thân.
Trên mặt cô khó nén được mệt mỏi, thấp giọng nói: "Em đỡ tôi đến bồn tắm kia là được rồi."
"Được được".
Cuối cùng Tả Nhan phục hồi tinh thần lại, cứ như vậy, nàng lấy tư thế mặt đối mặt ôm cô đi tới bên cạnh.
Sau khi cẩn thận để cô ngồi xuống bồn tắm, Tả Nhan mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Có tiếng nước trong vòi hoa sen, Tả Nhan đứng ngoài cửa kính, nắm bộ đồng phục học sinh đã ướt sũng nước, hỏi: "Sao chị lại bị ngã a? Thật sự không đi bệnh viện sao?"
Du An Lý cầm vòi hoa sen rửa thân thể, thanh âm vẫn bình thản như mọi khi: “Tuột huyết áp, sáng dậy có chút lạnh.”
Tả Nhan đã quen lấy thông tin từ những lời ngắn gọn của cô.
“Vậy đầu chị còn choáng không?” Nàng hỏi.
Động tác Du An Lý dừng lại, một lúc sau mới trả lời: “Không còn choáng.”
Gạt người.
Tả Nhan cau mày, nhưng không chọc thủng tâm tư của cô.
—— Du An Lý này, lòng tự trọng còn cao hơn chính mình.