Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 15



Tả Nhan dành thời gian ngắn nhất chải tóc, sau khi rửa mặt xong, nàng ném bàn chải đánh răng vào cốc, chuẩn bị ra khỏi phòng tắm.

Nhưng nàng đột nhiên dừng bước, quay lại cầm bàn chải đánh răng và cốc lên, đặt lại chỗ cũ, xác nhận vẫn y như cũ, gật đầu rồi mới rời khỏi phòng tắm.

Hành lang tràn ngập ánh ban mai tràn vào từ những ô cửa kính, Tả Nhan chạy một mạch về phòng ngủ, lấy chăn bông trên giường, lại giẫm lên dép lê "Lẹp bẹp" chạy ra ngoài, đi vào cánh cửa đối diện.

“Thay quần áo xong chưa?”

Tả Nhan gân cổ lên hỏi.

“Vào đi.” Thanh âm của Du An Lý vọng ra từ bên trong.

Tả Nhan vặn mở cánh cửa phòng, sau đó cầm chăn bông sắp rơi xuống, hấp tấp đi vào phòng.

“Cái này không lạnh.”

Nàng vừa nói vừa giơ tay ném chăn bông lên giường Du An Lý, mang theo một cơn gió lớn.

Du An Lý ngồi ở mép giường, vừa mới thay quần áo ngủ ra, nghiêng đầu nhìn chiếc chăn bông màu phấn hồng trên giường.

"Vậy buổi tối em dùng cái gì?” Cô hỏi.

Tả Nhan thản nhiên nhún nhún vai.

“Tôi còn một cái chăn lông thỏ, rất ấm, hơn cái trên giường của chị bên này, đủ dùng.”

Nói xong, nàng cầm chiếc chăn mỏng đã gấp trên giường lên.

Nghe xong, Du An Lý liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Lông thỏ quả thực rất ấm."

Tả Nhan ôm chặt chăn bông, bị cô nhìn như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên, vội vàng nói: "Tôi đi thay quần áo trước, chị ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.”

Du An Lý không tỏ ý kiến nhìn nàng.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lại hấp tấp đi ra khỏi phòng.

Sáng sớm, thực sự có tinh thần.

Tả Nhan đặt chăn bông xuống giường, tìm bộ quần áo ở nhà, thay đồ ngủ, sau đó cầm đồ ngủ đi vào phòng Du An Lý.

“Quần áo đã thay đâu, đưa cho tôi.”

Du An Lý giơ tay đưa đồ ngủ cho nàng.

"Cảm ơn," cô nói.

Tả Nhan chạm vào lớp vải mỏng, cảm thấy trong giỏ hàng có một món muốn mua nữa.

Nàng cầm quần áo của hai người đi vào phòng tắm, nhét toàn bộ vào máy giặt, ấn công tắc đổ nước giặt, sau đó chạy ra ngoài đi thẳng vào phòng ngủ của Du An Lý.

Quay lại tự nhiên đến như đang đi vào phòng của chính mình.

Người trên giường đang bôi rượu thuốc lên đầu gối, Tả Nhan nhìn thấy một mảnh xanh tím không khỏi "Chậc" một tiếng.

Nàng thực sự không biết sao tại cô lại bị ngã thành như vậy.

Tả Nhan đứng đợi cho đến khi cô bôi thuốc ở vết thương trên đầu gối xong.

Thấy cô đang cúi xuống cố sức bôi thuốc ở cẳng chân, đơn giản là đi tới đoạt lấy chai rượu thuốc trên tay cô.

“Chị xoay tới xoay lui như vậy, tới lúc nào mới bôi được.”

Tả Nhan lẩm bẩm, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó nhẹ nhàng nhấc cẳng chân cô lên, đặt lên đầu gối mình.

Động tác của Du An Lý cứng đờ.

Cô không nói gì, cũng không có cự tuyệt.

Tả Nhan cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc lên cẳng chân, dùng ngón tay xoa xoa máu bầm.

Cẳng chân trắng nõn mềm mại, chạm vào có cảm giác rất thoải mái, cảm giác giống như đã từng quen biết.

Tả Nhan nghĩ nghĩ, trái tim đột nhiên run lên.

—— Không phải đêm qua nàng gặm chân đầu củ cải đó chứ?

Không đến mức này.

Dù cho tối qua nàng không ăn cơm đói đến hoảng, nàng vẫn có thể biết được cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn.

Trong khi tự an ủi bản thân, Tả Nhan không khỏi cảm thấy chột dạ, dư quang trộm nhìn gương mặt người kia.

Nhìn thấy biểu hiện của Du An Lý vẫn giống như thường ngày, nàng có chút an tâm, sau đó vùi đầu nhìn cẳng chân đang nắm trên tay, có ý đồ tìm dấu vết khả nghi trên đó.

——Ví dụ như, dấu răng hoặc thứ gì đó.

Sau khi kiểm tra toàn bộ một lần, thấy cả hai chân đều sạch sẽ không có gì khác thường, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thật tốt quá, nàng không có gặm người này.

“Tả Nhan.”

Người bên người nàng đột nhiên nói, đánh gãy nàng đang thất thần phát ngốc.

“Hả?”

Tả Nhan vô thức ngẩng đầu lên nhìn cô.

Du An Lý mang sắc mặt bình tĩnh chống cằm nói với nàng: “Tay của em.”

Tả Nhan cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bàn tay của nàng đang hướng lên trên chân dài mịn màng tinh tế, mu bàn tay cùng lòng bàn tay sờ qua sờ lại trên da thịt lạnh lẽo, nhìn giống như yêu thích không muốn buông tay.

Tả Nhan: "..."

Nàng đột nhiên buông tay ra, một giây sau, nàng giống như giấu đầu lòi đuôi cầm chai rượu thuốc đổ lên tay, giống như nghiêm túc tiếp tục giúp cô bôi thuốc trên mắt cá chân.

Đỉnh đầu càng chôn càng thấp.

Du An Lý nhìn vẻ mặt ra vẻ trấn tĩnh của nàng, vành tai nhanh chóng đỏ rực, có thứ gì đó thoát ra từ vũng lầy vẫn còn đọng lại trong đáy lòng cô.

Để cô mang theo một loại hứng thú khó tả nói với cô gái trước mặt giống như ba tháng trước:

“Xúc cảm tốt không?”

Cuối cùng Tả Nhan như bị lửa cháy mông chạy khỏi phòng của Du An Lý.

Thậm chí nàng còn không dám ở trên lầu hai thêm một giây nào, không ngừng chạy xuống lầu, đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh, nhét đầu vào ngăn đá.

Động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Không khí lạnh dưới 0 độ làm lạnh đại não sắp sôi trào của nàng, cuối cùng Tả Nhan hậu tri hậu giác phát hiện ra --- nàng bị đầu củ cải đùa giỡn!

Mặc dù người giở trò lưu manh thực sự mới chính là nàng.

Nhưng nàng lại bị Du An Lý đùa giỡn!

Giỏi lắm đầu củ cải.

Ngày thường nhìn thành thành thật thật, hóa ra đây mới là bộ mặt thật a!

Tả Nhan xông ra một cỗ hỏa khí, lập tức rụt đầu từ trong tủ lạnh ra, đóng cửa tủ lạnh một cái "Bang", chạy tới bên cạnh cầm lấy một cái chảo.

Sau đó, rửa sạch sẽ.

Nàng sẽ làm bữa sáng mỹ vị nhất, cho đầu củ cải ăn thành đầu củ cải béo, tốt nhất là béo đến không có người nào thích!

Nếu không, nàng rất khó giải tỏa được cơn tức giận trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.