Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 4



Cánh cửa thang máy trước mặt mở ra.

Tả Nhan quay đầu đi, bước nhanh ra ngoài, cơ hồ chạy chậm băng qua hành lang, rời khỏi công ty.

Nàng không rảnh quan tâm xem mình có giống một kẻ đào ngũ hay không, nàng chỉ muốn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của nữ nhân kia.

Bằng không, sáng mai sẽ bị người khác vây quanh bát quái chính là nàng.

Đi xe điện ngầm trở về nhà trong giờ cao điểm, Tả Nhan đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn nóng như thường lệ, mang về nhà vội vàng giải quyết cơm tối.

Sau đó đầu tiên là cởi bỏ bộ quần áo không thoải mái này.

Nàng tẩy trang, đi tắm, chờ tóc khô, trực tiếp cầm điện thoại trở về phòng ngủ, mệt mỏi ngã trên giường.

"Mệt chết rồi."

Tả Nhan trở mình, tùy ý kéo góc chăn ra, quấn mình lại thành một quả bóng.

Ngày này có thể gọi là một thảm họa cuối cùng đã đi qua.

Nàng nâng cánh tay gác trán, nhắm mắt, trong phút chốc cũng mê mê man man, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông - nàng đã quên bật lại chế độ im lặng.

Tả Nhan cau mày, có chút cáu kỉnh chạm vào điện thoại.

Màn hình điện thoại bị đánh thức, trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm.

Một tin nhắn mới trên WeChat nằm ngang trên màn hình, nội dung sẽ không hiển thị khi màn hình khóa. Nàng phải dùng vân tay mở khóa, bấm vào xem.

Dấu chấm màu đỏ chưa đọc xuất phát từ tài khoản của một thương hiệu nhất định.

- - Mẹ nó ta đã sớm biết rồi.

Tả Nhan trợn tròn mắt, ngón tay nhấp unfollow tài khoản này.

Mấy tin nhắn trong nhóm rất náo nhiệt, văn bản trong hộp thoại liên tục bị làm mới, nhưng nàng không có tâm tình bấm vào xem.

Nàng định khóa điện thoại, ném sang một bên, nhưng dư quang quét qua một bức chân dung nào đó ở giữa màn hình.

Ngón tay của Tả Nhan dừng lại, một lúc sau, nàng vẫn nhấp vào, nhấp vào ảnh đại diện qua trang cá nhân của người gửi tư liệu.

Đây là một bức ảnh chụp.

So với độ phân giải của điện thoại hiện nay thì rõ ràng là thua kém hơn nhiều, độ bão hòa màu thấp, độ nét không đủ mà còn mang lại cho nó một chút khuynh hướng đã bị làm mưa làm gió theo năm tháng.

Người trong bức ảnh chỉ có nửa người, không nhìn thấy khuôn mặt, chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt cổ tròn tôn lên làn da trắng như tuyết.

Cô đang ngồi nghiêng bên cửa sổ, tay phải chống cằm, ngón tay lộ ra một chút ánh bạc.

Tả Nhan nhấn vào hình ảnh phóng to từng chi tiết.

- -Trên ngón áp út là một chiếc nhẫn bạc không thể nhìn rõ đường viền.

Con người luôn thái quá tôn sùng sức mạnh của thời gian, cho rằng mọi thứ trên đời đều có thể bị nó hủy diệt cùng xóa bỏ.

Tả Nhan cũng đã từng lập ra một lời thề, cảm thấy chỉ cần nàng sống đủ lâu, những người cùng những thứ còn lại sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng quên đến không còn một mảnh.

Những năm qua, nàng thực sự đã làm rất tốt.

Ít nhất là trước ngày hôm nay, nàng đã rất lâu, rất lâu rồi không nghĩ tới Du An Lý.

- -Đây là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nàng đã yêu.

Trước năm thứ ba trung học, Tả Nhan đã trải qua một kỳ nghỉ hè cực kỳ tàn ác.

Dù đã trải qua sự kiện "giả đau bụng kinh trốn học", Mạnh Niên Hoa cũng đại phát từ bi trả điện thoại cho nàng, nhưng bài học ngày hôm đó không thể bỏ qua.

Không lâu sau đó, một chuyện lại xảy ra, mở ra cuộc sống bi thảm đằng sau Tả Nhan suốt một năm trời.

Đó là đêm hiếm hoi Tả Tăng Nhạc ở nhà, mẹ nàng đi công tác nước ngoài, Tả Nhan dụ dỗ cha nàng gọi pizza, hai cha con ăn uống rất vui vẻ. Sau đó, hai người cẩn thận thu dọn "hiện trường vụ án", đảm bảo Mạnh Niên Hoa sẽ không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

Tả Nhan cùng cha đi dạo một vòng cho tiêu hóa, sau đó lên lầu tắm rửa, nàng bị quản lý chặt chẽ về phương diện công việc, nghỉ ngơi và ăn uống nên trước mười giờ phải nằm xuống đi ngủ.

Gần mười giờ, nàng gội đầu xong đi vào phòng tắm sấy tóc, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của Tả Tăng Nhạc từ lầu ba, vội vàng đi xuống lầu.

Tả Nhan chưa từng thấy cha nàng vội vàng như vậy, nàng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn xuống cửa sổ ở hành lang thì thấy cha nàng cấp tốc lên xe.

"Ba, muộn như vậy ba còn đi đâu vậy?!"

Nàng gân cổ hét lên, nhưng xe đã lái ra ngoài. Nàng không biết là cha nàng không nghe thấy, hay là không có thời gian trả lời nàng.

Trong lòng Tả Nhan có chút hoảng, nhấc điện thoại gọi cho mẹ nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.

Nàng gọi vài cuộc thì sau đó mới phản ứng lại, lúc này hẳn là mẹ nàng vẫn còn ở trên máy bay.

Tả Nhan lập tức gọi cho thư ký của cha nàng, bên kia nhanh chóng bắt máy, nghe nàng nói xong, đầu tiên là an ủi nàng, sau đó đáp ứng sẽ xác nhận tình hình liền gọi lại cho nàng.

Thư ký Hứa là thúc thúc nhìn nàng lớn lên, Tả Nhan rất tin tưởng hắn, sau khi cúp điện thoại nàng bình tĩnh hơn một chút.

Kỳ thực, bởi vì đặc thù công việc nên quanh năm suốt tháng Tả Tăng Nhạc hiếm khi về nhà ở mấy ngày. Khi ở nhà cũng không phải không bị cuộc gọi công việc gọi ra giữa đêm, nhưng trực giác của Tả Nhan lúc này cảm thấy lần này không phải vì công việc.

Nàng thấp thỏm chờ ở nhà nửa tiếng thì điện thoại reo lên.

Tả Nhan nhìn thấy là cha nàng gọi, tim đang treo lơ lửng cuối cùng đã rơi trở lại vị trí ban đầu.

"Ba đi đâu vậy? Đêm này, làm con sợ muốn chết." Ngay khi bắt máy nàng không nhịn được mà oán giận.

Điện thoại rất ồn, Tả Nhan mơ hồ nghe thấy âm thanh mắng mỏ của nam nhân xa lạ: "Tôi kêu anh ngồi xổm xuống, không nghe thấy sao!"

Tả Tăng Nhạc nói, "Ba quên nói với con, con yên tâm, không có việc gì, xong việc ba sẽ lập tức trở về."

Ông dừng một chút, lại nói: "Nhan Nhan, con dọn dẹp phòng cho khách trên tầng hai một chút, gian phòng đối diện phòng của con."

Tả Nhan cũng biết khi nào mình có thể dùng tình tình nóng nảy. Khi nào không thể, lúc này nghe xong chỉ trả lời: "Con biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, nàng bước ra khỏi phòng, đi vào phòng cho khách đối diện.

Căn phòng này từ trước đến nay đều bị bỏ trống, mặc dù thường xuyên có a di đến quét dọn, nhưng bởi vì hiệu quả thông gió không tốt lắm, lâu ngày không có người ở liền có mùi bụi.

Tả Nhan mở hết cửa sổ, để mùi thoát ra, đi vào phòng tắm trên tầng hai tìm giẻ lau và một cái chậu, cầm chậu nước trở về phòng, lau qua loa.

Bẩn nhưng cũng không bẩn, cho nên không tốn nhiều khí lực dọn dẹp.

Nhưng khi nàng vừa mở tủ quần áo ra, nhìn thấy ngăn tủ trống rỗng, cuối cùng nàng cũng nhớ ra chuyện quan trọng nhất - căn phòng này là phòng bài trí, bởi vì Mạnh Niên Hoa và Tả Tăng Nhạc đều có công ty cùng nơi ở riêng, bận công việc căn bản còn không về nhà chứ đừng nói là đưa người đến sống ở đây.

Nói cách khác, trong căn phòng này căn bản không có chuẩn bị bộ đồ giường.

Tả Nhan vẫn còn đang do dự không biết có nên mang vào một bộ chăn ga gối đệm mà nàng đã dùng hay không - nàng không thích người khác chạm vào đồ của mình, đặc biệt là đồ dùng cá nhân. Cho nên, nếu đem vào đây, người đi rồi cũng phải vứt đi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe, Tả Nhan vội vàng đi ra khỏi phòng, chạy xuống lầu.

Nàng lấy ra một đôi dép mới trong tủ giày ngoài hành lang, mở gói, đặt xuống đất, lại nhặt đôi dép của cha nàng, sắp xếp tốt.

Đây thực sự là lần đầu tiên nàng thấy cha nàng vội vàng như vậy.

Tả Nhan nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nàng mở cửa trước, chờ người bên ngoài đi vào.

Tả Tăng Nhạc vẫn đang mặc quần áo ở nhà đi lên bậc thềm, quay đầu nhìn lại, nói: "Tiểu Du, vào đi, lần này con nghe lời thúc thúc một chút."

Tả Nhan nhìn theo tầm mắt của ông, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh gầy gò ẩn hiện trong bóng tối.

- - Nàng chưa từng nhìn thấy Du An Lý chật vật như vậy.

Tóc tai bù xù, mặt và cổ đầy vết bầm tím, trên da thịt trắng như tuyết nhìn quá mức dữ tợn cùng đáng sợ.

Nhận thấy được ánh mắt của Tả Nhan, cô ngước mắt lên nhìn sang.

Chỉ liếc mắt một cái, thế nhưng lại làm Tả Nhan cảm thấy kinh tâm động phách.

Động tĩnh trong phòng tắm dừng lại, Tả Nhan do dự, vẫn là nâng cánh tay, gõ cửa.

"Ừm, trước tiên chị mặc đồ ngủ của tôi đi."

"Được, cảm ơn."

Thanh âm từ bên trong vẫn trước sau như một, không có chút cảm xúc thăng trầm.

Tả Nhan có chút hụt hẫng.

Nàng há miệng, một lúc sau không biết phải nói gì nên chỉ có thể ngậm miệng lại.

Cửa phòng tắm mở ra từ bên trong, Tả Nhan vội vàng quay đầu nhìn sang một bên, đưa đồ ngủ đang cầm trên tay.

Hơi nước từ cánh cửa đi ra, ướt át cùng ấm áp.

Đồ trên tay nàng được người nhận lấy, sau đó cánh cửa lại đóng lại.

Hai không gian được cánh cửa ngăn cách cùng chìm vào im lặng.

Phòng ngủ và thư phòng của Tả Tăng Nhạc cùng Mạnh Niên Hoa đều ở trên tầng 3. Lúc này ông cũng không tiện đi xuống, Tả Nhan chỉ có thể tự mình tìm ra cách giải quyết.

Nàng tiến vào phòng cho khách, mùi bên trong vẫn chưa bay hết, trên giường vẫn còn để trần, thật sự không thể để người lập tức vào ở.

Không hiểu tại sao suy nghĩ trong đầu Tả Nhan lại xoay chuyển, nàng đi ra khỏi phòng cho khách, nhìn người đang đi ra từ phòng tắm, nàng mới đưa mắt nhìn, rồi lại vội vàng dời đi.

"Cái kia, phòng còn chưa dọn tốt, chị ngủ với tôi được không?"

Vừa nói xong câu này nàng đã cảm thấy không tự nhiên đến mức cả người khó chịu.

Du An Lý đang mặc đồ ngủ có họa tiết hoạt hình. Đối với dáng người của cô, chiếc váy quá nhỏ, ôm sát cơ thể tinh xảo, để lộ gần hết đôi chân thẳng tắp của cô.

Dư quang Tả Nhan đều là đôi chân dài thẳng tắp, khiến người hâm mộ còn muốn nhìn mấy lần.

"Được, cảm ơn."

Lại là câu này, ngữ khí cũng không thay đổi.

Tả Nhan vốn tưởng cô sẽ từ chối, bởi vì nửa tháng qua, cô đã cho người ta cảm giác chính là như vậy, nhìn như lễ phép dễ nói chuyện, nhưng thật ra cô lại giữ khoảng cách với người khác, xa cách lại lý trí.

Mặc dù Tả Nhan đã nhìn thấy khía cạnh tiềm ẩn của cô, biết cô khác xa với vẻ bề ngoài, nhưng mọi thứ sau đó liền khôi phục lại nguyên trạng, khiến nàng gần như nghĩ rằng Du An Lý mà nàng nhìn thấy ngày hôm đó chỉ là tưởng tượng của riêng nàng.

Tả Nhan ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới ánh đèn vàng ấm áp của hành lang, những vết thương thoạt nhìn không còn đáng sợ nữa.

Quên đi, không cần quan tâm đến vết thương.

Tả Nhan xoay người mở cửa phòng ngủ, bước đến giường nhặt búp bê trên gối, nhét vào tủ, lấy ra một chiếc chăn bông mỏng trải lên giường.

Mặc dù giường của nàng là giường đơn nhưng đủ cho hai người.

Sau lưng có tiếng bước chân, nàng không ngẩng đầu lên mà nói: "Phiền toái chị đóng cửa tắt đèn."

Sau khi giọng nói rơi xuống, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, Tả Nhan bật ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường, giây tiếp theo, đèn treo trong phòng ngủ cũng dần mờ đi.

Nàng vén chăn leo lên giường nói: "Chị ngủ bên ngoài đi."

Du An Lý không nói lời nào đi tới, dưới ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, an tĩnh nằm trên giường.

Mất một lúc Tả Nhan mới cảm thấy giường không bị ép, nàng trở mình thì thấy cô đang ngủ ở mép giường, quay lưng về phía mình, ở giữa có một khoảng trống lớn.

"Chị ngủ ở đó làm gì a? Sẽ bị ngã."

Tả Nhan nói xong, thấy cô không đáp, nàng liền đưa tay kéo đồ ngủ trên lưng cô.

"Nếu lại ngã liền vỡ mặt, sáng mai ba tôi nhất định sẽ hỏi."

Ngón tay chạm vào một mảnh nhiệt độ cơ thể mềm mại, chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.

Lúc này Tả Nhan mới phát hiện cô không mặc gì bên trong.

"A, tôi quên mất cái này, chờ một chút, tôi sẽ tìm bộ mới cho chị."

Tả Nhan nói đang chuẩn bị đứng dậy, cuối cùng người đang ngủ bên cạnh nàng nói: "Không cần, tôi không mặc được đồ của em."

Sau hai ba giây nàng mới hiểu được ý tứ của lời này, Tả Nhan đột nhiên ngồi dậy, thẹn quá thành giận nói: "Cái rắm! Của tôi cũng rất lớn đấy!?"

Du An Lý mở mắt ra, mấy giây sau, cô nghiêng đầu đối mặt với nàng, trực tiếp nói: "Lần trước tôi đã dạy cho em."

Dưới vòng tròn nhỏ của đèn vàng, vầng hào quang nhảy lên trong đôi mắt nâu kia.

"Không cần nói dối những chuyện liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, không có ý nghĩa."

Tả Nhan tức giận đến mức muốn mắng người, chuyện trước đó không nhắc tới, chuyện này nửa chữ nàng cũng không muốn gạt người, bạn học cùng lớp ai mà không hâm mộ tỉ lệ cơ thể của nàng.

"Thoạt nhìn tôi chỉ gầy mà thôi, nơi nên có thịt đều có."

Nàng kiên trì nói từng chữ, nghiêm túc lại kiên trì bảo vệ tôn nghiêm của mình.

Du An Lý không có ý kiến gật đầu, "Em nói vậy thì là vậy đi."

Cô nói xong liền chuẩn bị xoay người nằm nghiêng, tựa hồ không thèm tiếp tục tranh cãi.

Tả Nhan hít một hơi thật sâu, trước khi cô quay lưng lại, một tay nàng nắm lấy tay cô, tay khác nhấc vạt áo ngủ của mình.

Du An Lý sững sờ nhìn lên.

Cô gái khóa ngồi ở trên người cô, dùng sức đè tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngọa tào, chị nói lại lần nữa, lớn hay không lớn?"

Du An Lý im lặng một lúc lâu, ánh mắt đảo qua tay mình, cuối cùng nói:

"Xác thật rất lớn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.