"Nếu như em không phải là Tả Nhan, tôi thật sự đã sa thải em từ ngày đầu tiên rồi.”
Lời này không hẳn là nói thật.
Du An Lý nhìn cô gái đang cố nén nước mắt, có chút tiếc nuối nghĩ.
—— Bởi vì những lời này ngay từ đầu đã không có giá trị.
Khi từ bỏ mọi thứ đến thành phố xa lạ này, Du An Lý thực sự chưa bao giờ nghĩ trong thời gian ngắn ngủi mình sẽ đi đến hôm nay.
Vô số kế hoạch dự phòng theo thời gian trở thành phế thải. Mỗi bước đi của cô đều thuận lợi cùng nhanh chóng như vậy, nhưng Du An Lý không vì thế mà trở nên lạc quan.
Cô đã nếm trải mùi vị của "thất bại".
Cho nên, khi cô mất khống chế trong quá trình này, cô càng bình tĩnh hơn cùng tỉnh táo hơn một chút.
“Em muốn không phải là hoan ái ngày một ngày hai.”
“Em muốn chính là trốn tránh chủ động trở lại lồng sắt, kiên định bất di.”
Cơm chiều vẫn là làm "Song ớt tuyệt đại" mà Tả Nhan chán ghét nhất.
Kỳ thực, chính là món thịt heo xào với ớt xanh ớt ngọt, độ cay vừa phải, mùi thịt bay tứ phía, đều có sức hấp dẫn chí mạng đối với người có khẩu vị mặn cay từ nhỏ như Tả Nhan.
Nhưng nàng thực sự cảm thấy tên của món ăn này rất hay.
Lúc ăn cơm, Tả Nhan cũng không cho Du An Lý sắc mặt tốt, sau khi ăn xong liền bỏ bát đũa xuống, ngồi ở trên ghế bất động.
Du An Lý ăn không nhanh, luôn nhai kỹ nuốt chậm, toàn bộ quá trình không phát ra tiếng động.
Tả Nhan ăn hai chén cơm xuống bụng cũng có chút chướng.
Nhưng nàng không dám nói ra, vì sợ lát nữa sẽ bị kéo đi "Tản bộ".
Tối hôm qua nàng chính là bị lừa đi qua ngoài như vậy, làm nàng mệt đến hùng hùng hổ hổ dọc trên đường đi: "Chị nói tản bộ chính là chạy a."
Nhưng mà vừa mở miệng, gió lạnh liền nhắm thẳng vào cổ họng, làm cho Tả Nhan lạnh đến choáng váng, cuối cùng phải thành thật chạy, dùng hết toàn lực làm nóng cơ thể.
“Cho nên ban ngày chị kêu tôi đến văn phòng là làm cái gì?”
Ăn đến thoải mái, Tả Nhan cũng lười tính toán chi li, dù sao Du An Lý chính là người lòng dạ hiểm ác như vậy, nàng cũng không phải ngày đầu tiên nhìn thấy.
Chờ Du An Lý ăn xong, nàng sẽ hỏi vấn đề hiện tại làm nàng hoang mang nhất.
Hẳn là không chỉ gọi nàng đến chỉnh đốn vài câu đi?
Tả Nhan có thể hiểu được, nhưng không thể nói là nàng không tức giận hay ủy khuất a.
Thù này đã nhớ kỹ, về sau Du An Lý tốt nhất đừng phạm đến trên tay nàng.
Du An Lý uống một ngụm nước ấm, đặt cốc xuống, nhìn qua trả lời: “Tôi quên mất, có lẽ là nhớ em nên muốn nói chuyện với em đi.”
Tả Nhan dùng ánh mắt như thiểu năng nhìn cô, chỉ chỉ vào mình hỏi: “Chị cảm thấy tôi giống người bị thiểu năng sao?”
Nàng sẽ tin loại chuyện ma quỷ này sao?
Du An Lý không biết như thế nào, đột nhiên bật cười, giống như bị biểu hiện của nàng chọc vào điểm cười.
Tả Nhan rất muốn cho cô một đấm, nhưng vì quá no nên lười biếng, không còn chút sức lực nào.
Du An Lý nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Tôi không thể nhớ em sao?”
Tả Nhan mở miệng, một lúc sau mới khô khan trả lời: “Có thể, đều có thể, chị vui vẻ là được rồi.”
Sau khi ăn xong, Du An Lý dọn dẹp bát đũa và nhà bếp, Tả Nhan ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.
Nói thế nào đây.
Nhìn thấy người ban ngày sai mình làm việc, ban đêm bị mình sai làm việc nhà, cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Lúc này Tả Nhan thực sự rất thoải mái, khoanh chân ngồi xuống ghế sô pha, bộ dáng thoạt nhìn rất thảnh thơi.
Sau khi dọn bếp xong, Du An Lý thấy tư thái này của nàng thì chỉ nói: “Sáng mai em phải chạy bộ tan mỡ mới được về nhà.”
Nói xong liền trực tiếp đi vào phòng tắm.
Tả Nhan đứng dậy lại ngồi xuống, thấy cô rời đi, nàng chậm rãi nằm lại, giống như đứa trẻ bị gia trưởng quản giáo.
Du An Lý tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm đi ra, bắt đầu bận rộn làm việc, Tả Nhan cũng ý thức đặt điện thoại xuống, đi vào phòng ngủ tìm quần áo để thay rồi đi vào phòng tắm.
Mỗi lần nhìn thấy bồn tắm, Tả Nhan đều phải cảm thán một câu "Chủ nhà thật biết hưởng thụ", nhưng hiện tại lại có thêm một người rất biết hưởng thụ chính là mình.
Tả Nhan cởi quần áo, tắm dưới vòi hoa sen rồi mới vào bồn tắm.
Mỗi lần Du An Lý dọn dẹp phòng tắm đều dọn đến sạch sẽ, nhưng Tả Nhan vẫn có thể ngửi thấy mùi hương của cô.
Loại mùi hương này rất khó nói, vì Du An Lý không dùng nước hoa, nhiều nhất chỉ có mùi sữa tắm và dầu gội, hoặc mùi sản phẩm dưỡng da nhàn nhạt.
Tả Nhan biết không phải là mùi hương này.
Từ nhiều năm trước đã không thay đổi, mùi hương chỉ tồn tại trên cơ thể của Du An Lý.
Làm nàng nhớ tới trong giấc mơ không biết bao nhiêu lần.
Tả Nhan liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, cửa không khóa, nhưng nàng không cần lo lắng Du An Lý sẽ đi vào.
Bồn tắm không quá rộng rãi, chứa nàng còn dư diện tích, Tả Nhan hít một hơi thật sâu rồi chìm xuống nước, cả người ngâm mình trong nước.
Dòng nước ấm áp vây lấy từng tấc da thịt, nhẹ nhàng lãng du trên cơ thể, làm cả cơ thể đều thư giãn, đón nhận an ủi của dòng nước ấm.
Tả Nhan rất thích cảm giác này, cảm giác như suối nước nóng nên nàng có thể nhanh chóng cùng thoải mái thư giãn.
Sau khi rời khỏi nhà, nàng không bao giờ sống trong ngôi nhà có bồn tắm nữa.
Đôi khi không thể kiên trì bước đi được nữa, nàng nhớ phòng tắm ở nhà đến mức muốn quay lại tắm rửa, ngủ một giấc thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Nếu để Mạnh Niên Hoa biết, hơn phân nửa lại muốn mắng nàng không có tiền đồ.
Tả Nhan ngoi đầu lên khỏi mặt nước, mở miệng thay đổi hô hấp, sau đó đột nhiên nghe thấy một đạo âm thanh từ cửa phòng tắm: "Nếu em lại nhịn thở một lát nữa, có lẽ tôi phải đánh ra cuộc gọi khẩn cấp rồi."
Tả Nhan bị dọa đến cả người run lên, đột nhiên nhìn sang.
“Sao, sao chị không gõ cửa!” Nàng ôm ngực co rúm ở dưới nước.
Du An Lý dựa vào cửa, ngữ khí bình đạm trả lời: "Tôi gõ một phút, gọi em ba lần."
Cô dừng một chút, nhìn vào bồn tắm nói, "Nhưng hiện tại tôi tương đối muốn biết em ở dưới đó làm cái gì.”
Nghe được lời này, mặt Tả Nhan càng nóng hơn, toàn thân đều đỏ bừng, hai bên đầu vai cùng má đều hồng, bóng loáng như trứng gà luộc.
“Đừng có nói giống như tôi đang làm chuyện xấu hổ gì a.”
Nàng lẩm bẩm một câu, nhịp tim bị dọa đập nhanh cũng đã từ từ bình tĩnh trở lại.
Du An Lý đứng thẳng người, thần sắc tự nhiên nói: “Tôi không có nói những lời này.”
Tả Nhan trợn mắt.
Chị không có nói, nhưng lời trong lời ngoài đều là ý tứ kia!
“Chị đi ra ngoài, tôi muốn mặc quần áo.” Tả Nhan nhìn cô, thân thể vẫn luôn giấu trong nước.
Du An Lý không biết có nên nói với nàng - trong bồn tắm cạn như vậy, kỳ thực không thể che che giấu giấu cái gì.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên đã bị cô dập tắt.
Du An Lý không lùi mà tiến lên một bước, từ cửa phòng tắm đi qua như tản bộ.
Tả Nhan nhìn cô càng ngày càng gần, hoảng sợ lùi lại, lớn tiếng nói: “Chị đừng qua đây!”
Du An Lý phối hợp với nàng, cố tình hạ giọng nói: “Đừng la, tầng này không có người khác sống, không thể nghe thấy.”
Tả Nhan ôm ngực, buồn bực gọi cô lại: “Đừng có đùa, tôi thực sự muốn mặc quần áo.”
Du An Lý nghĩ nàng thực sự có ý tứ, chỉ đơn giản kéo vạt áo choàng tắm, chân dài bước vào bồn tắm.
Tả Nhan không thể rút lui, tuyệt vọng che khuất bản thân, bộ dạng giống như tiểu tức phụ có chết cũng phải giữ mình trong sạch.
Du An Lý nhịn thật lâu mới nén xuống ý cười, nhẹ giọng nói: "Tôi nhớ rõ trước kia em không phải như vậy."
"Tôi thế nào!" Tả Nhan rúc trong bồn tắm, trừng mắt nhìn cô.
Du An Lý hồi tưởng lại, bắt đầu đếm ngược từng cái một.
"Trước kia mỗi ngày em đều tính kế tắm cùng tôi, lúc vừa mới cùng một chỗ đều gấp không chờ nổi, không có cơ hội cũng muốn tạo cơ hội. Còn có ở suối nước nóng lần đó, em chủ động ở trước mặt tôi cởi..."
Cô nói, mặt Tả Nhan càng đỏ hơn, nhất thời không quan tâm đến từ "suối nước nóng", nhảy lên khỏi bồn tắm, vươn tay che miệng cô lại.
Du An Lý đã chuẩn bị đứng thẳng thân trong bồn tắm, tay mắt lanh lẹ bắt lấy nàng, thuận thế chế trụ eo nhỏ trơn trượt kia.
Đầu Tả Nhan “ong ong”, cái gì cũng mặc kệ, một phen đè cái miệng đáng ghét này xuống, hét to: “Câm miệng!”
Du An Lý rất phối hợp mà ngậm miệng lại.
Nước từ trong bồn tắm đưa tới làm ướt áo choàng tắm của cô, Tả Nhan nhanh chóng nhận ra không ổn, đột nhiên buông tay ra, muốn lùi lại, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
Du An Lý cũng cảm thấy có chút không ổn.
Thu lãi quá sớm không phải là lựa chọn sáng suốt, cô nghĩ mình có thể chờ đợi.
Con thỏ lớn đã học được cách thông minh không bao giờ muốn bỏ chạy nữa.
Chờ đợi mọi khó khăn không còn làm người nhu nhược sinh ra dao động.
Chờ cho đến khi mình có thể ngủ một giấc thật ngon.
Chờ...
Không chờ được.
Tả Nhan định kéo tay cô, nhưng bàn tay đang ôm eo nàng đã buông nàng ra trước.
Giây tiếp theo, bàn tay này rơi xuống cằm Tả Nhan.
—— Du An Lý luôn dùng cách này để khống chế nàng, sau đó hôn nàng.
Tả Nhan đã ý thức được sắp xảy ra cái gì, nàng vừa vùng vẫy cùng kháng cự lại vừa xấu hổ ngẩng đầu lên thì đã bị cô che môi chặn miệng.
Không có bất kỳ trở ngại nào, thân thể của Tả Nhan hoàn toàn mất đi năng lực kháng cự dưới sự khống chế của cô.
“Du An Lý.”
Trong khoảng thời gian ngắn lấy lại hô hấp, nàng nhỏ giọng gọi tên cô, giống như đang xác nhận cái gì.
Du An Lý hôn lên khóe mắt của nàng, đã bắt đầu chờ mong bộ dáng rơi nước mắt này.
“Nhấc chân, ôm tôi, đừng la.”
Cô nói, bảo vệ gáy Tả Nhan, ấn nàng vào bức tường lát gạch phía sau.
Lưng Tả Nhan chạm vào một mảnh lạnh lẽo, nàng bất giác run lên.
Vòi hoa sen trên cao được bật lên, nước nóng bắn tung tóe xuống, bao trùm lấy hai người đang ôm nhau.
Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng bao trùm vạn vật, giống như trở về trong bụng mẹ, êm đềm cùng ấm áp.
Nhưng một hồi mưa rền gió dữ vọt vào vực sâu của Tả Nhan, khiến lục bình như nàng sắp chết đuối trong biển rộng ấm áp.
Chỉ có thể bấu víu vào con thuyền duy nhất có thể nâng nàng, ôm nhau chìm nổi, cùng nhau đối mặt với cuồng phong ập đến.
Trong cơn gió này, Du An Lý ôn nhu mà hôn môi nàng, hôn lên giọt nước mắt của nàng.