Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 90



“Đây, tín vật đính ước của cậu.”

Du An Lý bước ra khỏi phòng CT, mặc áo khoác, lấy lại sợi dây chuyền đã gỡ xuống trước khi đi vào.

Thấy thần sắc cô bình tĩnh, Tô Tuyết Nhã cũng thu hồi tâm tư trêu chọc, đút tay vào túi áo blouse trắng, nói: "Có báo cáo khám sức khỏe tớ sẽ thông báo cho cậu, cuối tuần này có tiện không?"

Du An Lý cầm điện thoại đặt ở bên ngoài. "Không tiện."

Tô Tuyết Nhã lộ ra vẻ mặt "Tớ hiểu rồi", gật đầu nói, "Được, vậy chờ cậu sắp xếp thời gian. Bất quá tớ cảm thấy kết quả tốt hơn nửa năm trước nhiều, xem ra cậu sẽ mau không cần tái khám định kỳ nữa."

Du An Lý lấy điện thoại và chìa khóa xe, nhìn nàng nói, "Hôm nay phiền toái cậu rồi."

"Khách khí với tớ làm gì,” Tô Tuyết Nhã nở nụ cười.

Hai người ra khỏi khoa X quang, tách ra ở góc hành lang bệnh viện.

“Tớ sẽ không tiễn cậu, lái xe cẩn thận.” 

Tô Tuyết Nhã vẫy tay với cô, Du An Lý gật đầu nhìn nàng lên lầu rồi mới xoay người đi vào thang máy.

Thời gian đã có chút muộn, ngay cả ở bệnh viện tư nhân, hầu hết các khoa đều đã tan tầm, chỉ có bác sĩ trực ban vẫn còn ở bệnh viện xem bệnh.

Du An Lý đứng trong thang máy, lấy sợi dây chuyền ra đeo lại trên cổ, sau đó chỉnh lại cổ áo và tóc, xoay mặt dây chuyền, chuẩn bị nhét vào cổ áo.

Đầu ngón tay cô sờ soạng trên chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo, sau đó giơ lên, nhìn dưới ánh đèn trong thang máy.

Sau khi nhìn thấy hai chữ cái được khắc trên mặt trong của chiếc nhẫn, Du An Lý mới thu hồi tầm mắt, nhét chiếc nhẫn trở lại cổ áo, áp chặt vào nhiệt độ cơ thể cùng da thịt --- ở vị trí gần tim nhất.

Trước khi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, Du An Lý bật điện thoại lên xem, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, cô đang định gọi lại thì trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo tin nhắn.

"Thẻ tín dụng của ngài có số kết thúc là 0211 chi tiêu 25000 RMB vào lúc 18:18 ngày 4 tháng 11..."

Du An Lý dừng một chút, ngón tay trực tiếp click mở tin nhắn, nhấn số điện thoại cuối cùng, quay số ngoài.

Sau khi chuyển sang dịch vụ thủ công, cô nghịch chìa khóa xe trong tay, ngữ khí bình thản nói: “Xin chào, tôi muốn kiểm tra chi tiết của hóa đơn vừa tiêu phí.”

Mười phút trước.

Trong nhà hàng càng ngày càng nhiều người, những người tan tầm lại ăn cơm còn bắt đầu xếp hàng chờ kêu tên. Tả Nhan và Ngô Duyệt Lâm cũng ngượng ngùng tiếp tục chiếm vị trí nói chuyện phiếm, quyết định tính tiền rời đi.

Thấy Ngô Duyệt Lâm muốn mở miệng nói câu kia, Tả Nhan liền cắt ngang trước một bước, "Ai mười khách ai là tiểu cẩu, đêu là người làm công, kiếm ít tiền cũng không dễ, tớ nghĩ vẫn là 50 50 đi.."

Ngô Duyệt Lâm đã sớm không còn có tính cách thẹn thùng như thời cao trung, nơi nào sẽ nghe theo nàng, trực tiếp vẫy tay với phục vụ, sau đó mở điện thoại chuẩn bị tính tiền, nói: “Là tớ mời cậu ăn cơm, đương nhiên là tớ trả."

Tả Nhan vừa thấy tư thế này, biết tranh luận cả buổi không nhất định sẽ dẫn đến kết luận, cho nên liền thay đổi cách nói "Như vậy đi, bữa cơm này tớ mời, bữa sau chúng ta chọn chỗ khác tốt hơn, tớ sẽ ăn lại. Thế nào? Gần đây có rất nhiều đồ ăn ngon đi."

Quả nhiên Ngô Duyệt Lâm do dự một chút, phục vụ đã đi tới, hơi cúi xuống hỏi hai người, "Xin chào, ngài cần gì sao?"

Tả Nhan hành động trước, trực tiếp lấy thẻ từ trong ví ra đưa cho hắn, trả lời: "Tính tiền."

Ngô Duyệt Lâm trơ mắt nhìn nàng quẹt thẻ, cuối cùng nhắc nhở nàng, "Bữa sau tớ mời nha, cậu sắp xếp chút thời gian, muốn ăn cái gì đều được."

"Khẩu khí này của cậu là đã kiếm được bao nhiêu tiền ở nước ngoài rồi a."

Tả Nhan cười trêu chọc, lấy phiếu nhỏ cùng thẻ tín dụng từ phục vụ, nhỏ giọng cảm ơn.

Nàng nhìn lướt qua những con số trên hóa đơn, cảm thấy thật hoàn mỹ.

Không biết lúc nữ nhân đã ở bên ngoài cả ngày thấy tin nhắn này sẽ có tâm tình gì, nhưng hiện tại tâm tình của nàng rất tốt.

Nghĩ đến đây, Tả Nhan lật xem tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, nhưng ngoài thông báo công việc và các liên kết tham gia nhóm đồng nghiệp gửi tới, không có tin tức mới nào khác.

Tâm tình nàng đang tốt bỗng nhiên giảm xuống hơn phân nửa.

Giây tiếp theo, nhìn Ngô Duyệt Lâm bước ra khỏi nhà hàng, Tả Nhan đột nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật.

“Oa, nhà của cậu rộng quá a." Vừa bước vào, Tả Nhan vô cùng sửng sốt, tuy từ bên ngoài biết diện tích căn hộ hẳn là không nhỏ, nhưng diện tích thực tế có thể rộng rãi và sáng sủa như vậy rất khó thấy.

Ngô Duyệt Lâm tìm dép mới cho nàng, trả lời: "Đều là để ba mẹ tớ đến ở, nguyên bản một mình tớ ở căn hộ 50 mét vuông là đủ rồi."

Tả Nhan nói câu cảm ơn, sau khi thay dép, nàng đi vào phòng khách nhìn, hỏi cô: "Vậy khi nào ba mẹ cậu dọn đến đây? Không nói cái khác, tớ đã sống ở đây ít nhất vài năm, có yêu cầu gì cứ hỏi tớ là được."

Ngô Duyệt Lâm cũng thay giày đi vào, bỏ túi xuống rồi bước vào bếp, trả lời: "Cảm ơn cậu trước, bất quá ba mẹ tớ chưa nghĩ dọn đến đây, vốn dĩ đã đồng ý rồi, sau khi tìm được nhà bọn họ cảm thấy luyến tiếc quê hương cùng bằng hữu, còn đang cân nhắc có nên dọn đến đây ở hay không."

Tả Nhan gật đầu nói: "Đó là bản chất con người a, nơi đã sống nhiều thập kỷ nào có thể nói đi liền đi."

Ngô Duyệt Lâm rửa tay rót một cốc nước nóng cho nàng, Tả Nhan cũng vào phòng bếp rửa tay, sau đó uống hai ngụm nước làm ẩm cổ họng.

Hai ngày nay thời tiết càng hanh khô, nàng đang phân vân có nên mua máy tạo độ ẩm trong phòng ngủ hay không, nhưng chưa có thời gian để thương lượng với Du An Lý

Nghĩ đến người này, Tả Nhan liền nhấc điện thoại lên nhìn.

Thật giỏi.

Tả Nhan mặt vô biểu tình tắt âm cất lại vào túi, sau đó đặt túi lên sô pha.

Ngô Duyệt Lâm đưa nàng đi xem cách bài trí của ngôi nhà, trang trí của ngôi nhà thoạt nhìn đơn giản, nhưng phong cách tổng thể thì giống nhau, thêm một chút đồ đạc sẽ rất đẹp.

Tả Nhan dùng tâm thái nghiêm túc học tập cẩn thận quan sát, ghi nhớ những thứ lúc mình mua nội thất không nghĩ tới.

Ngô Duyệt Lâm vừa mới chuyển đến đây, trong phòng khách vẫn còn rất nhiều thùng các-tông chất đống chưa kịp phân loại.

Tả Nhan giúp cô một tay, chia sẻ với cô những kinh nghiệm mấy năm qua nàng đã tích lũy được.

Từ giao thông đến mua sắm nhu yếu phẩm, mọi mặt đều chu toàn, rốt cuộc Du An Lý đã sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, về nước phát triển thay đổi lại quá nhanh, cuộc sống chắc hẳn còn nhiều chỗ chưa quen.

Sau khi hai người dọn xong, ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, đã nhiều năm không gặp, có rất nhiều điều trong chỗ trống có thể nói, trò chuyện lại trò chuyện, đề tài liền chuyển sang Tả Nhan.

“Tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu, hồi cao trung thoạt nhìn cậu giống như không tính đến trường đại học nơi khác, tại sao cuối cùng lại đến nơi xa như vậy?”

Lúc vừa mới ăn cơm, Tả Nhan chỉ khái quát ngắn gọn chuyện giữa mình và Du An Lý, mặt khác đều bị bỏ qua.

Mặc dù Ngô Duyệt Lâm xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng ở nước ngoài đã mang lại cho cô nhiều kinh nghiệm cùng kiến ​​thức hơn những người bình thường, cho nên nhìn ra hiện tại Tả Nhan không còn tốt như trước cũng không khó.

Chỉ là nhìn ra là một chuyện, có thể hỏi hay không lại là chuyện khác, cho nên cô chọn cách uyển chuyển hỏi.

Tả Nhan cũng biết cô muốn hỏi gì, rốt cuộc bộ dáng cô muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi quá rõ ràng.

Nói đến cũng thật kỳ quái, ở cao trung hai người không có giao tình, cuối cùng nửa năm sau mới quen biết, không có cơ hội thăng tiến hữu nghị.

Nhưng Tả Nhan và cô lại có thể nói với nhau những chuyện mà không ai khác biết, cho dù là chuyện trong nhà của Ngô Duyệt Lâm hay những bí mật nhỏ của nàng.

Có thể tình bạn là thứ không thể hiểu được, không liên quan gì đến thời gian và mọi yếu tố bên ngoài.

Tả Nhan nghĩ, phát hiện những chuyện mấy năm nay nàng không nói với ai giống như cũng có thể nói ra, chỉ đơn giản trả lời: "Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tớ có mâu thuẫn với gia đình, khi điền thông tin vào nguyện vọng liền tùy tiện viết một trường học mà tớ có thể đi xa nhất.”

Ngô Duyệt Lâm an tĩnh lại, trở thành người nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhớ tới những chuyện năm xưa trong lời nói của nàng.

“... dù sao đã trải qua chính là như vậy, sau khi tốt nghiệp, tớ may mắn tìm được việc làm nên vẫn luôn ở lại nơi này.”

Tả Nhan uống một ngụm nước đã nguội, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.

Ngô Duyệt Lâm vỗ vai nàng, không nói gì làm phá vỡ bầu không khí.

Đã lâu rồi Tả Nhan mới nói nhiều chuyện của mình nhiều như hôm nay, nói đến năm đó ngược lại trong lòng rất bình tĩnh, rất nhẹ nhàng.

"Kỳ thực lúc đó tớ biết bọn họ làm đúng, hơn nữa sau này tớ nghĩ lại, nhận ra lúc đó tớ tức giận như vậy, bi phẫn như vậy, cuối cùng không nghe lời ai, liền muốn ra khỏi nhà tự lập, đều là bởi vì bị chọc tới."

Tả Nhan cười một tiếng, nói, "Cậu nghĩ đi, lúc đó tớ làm gì cũng không được, đệ nhất gặp rắc rối, cả thành tích đều là Du An Lý dùng rất nhiều thời gian cùng sức lực mới kéo tớ đi lên được, lúc đó trước mắt chúng ta căn bản không có hai con đường, à không, gần như là không có đường để đi."

Nàng nói rất nhẹ, nhưng Ngô Duyệt Lâm cảm thấy có chút khó chịu, cho nên không thể không nói một lời an ủi.

"Nhưng lúc đó tớ không có đầu óc suy nghĩ cẩn thận, tớ chỉ cảm thấy bọn họ quá đáng, không chút lưu tình. Trong lòng tớ ghi hận bọn họ, mấy năm đầu tớ còn gửi tiền cho người trong nhà, cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tớ có thể trả hết, về sau bọn sẽ không thể quản tớ."

Tả Nhan dựa lưng vào ghế sô pha, bất lực nói: “Sau này tớ mới biết, số tiền ít ỏi kiếm được đối số tiền bọn họ tiêu trên người tớ chẳng thấm vào đâu.”

Ngô Duyệt Lâm ôm gối vào ngực, cuối cùng hỏi: "Vậy mấy năm nay cậu có còn liên lạc với gia đình không?"

Tả Nhan suy nghĩ một lúc, nói: "Cũng không tính là liên lạc đi, sau khi tớ làm việc, ngày lễ ngày tết sẽ mua một chút đồ gửi đến ông bà nội, nhưng mà lấy hay không tớ cũng không biết."

Ngô Duyệt Lâm thở dài, muốn khuyên nhủ nàng nhưng cũng biết loại chuyện này người ngoài đều không thể hiểu được, mỗi một gia đình đều có bổn kinh khó niệm, cô vô cùng cảm khái.

Bỏ qua đề tài không thoải mái, hai người lại nói chuyện vài câu, càng nói càng vui vẻ, càng nói càng nhập tâm, cho đến khi Tả Nhan không cần thận ngồi vào điều khiển từ xa trên ghế sofa, TV đột nhiên bật lên dọa nàng nhảy dựng.

Ngô Duyệt Lâm bị nàng chọc cười, thấy nàng kinh nghi bất định nhìn TV liền hỏi "Làm sao vậy?"

Tả Nhan chỉ vào tin tức trên TV, nhìn vào dãy số ở góc dưới bên trái, ngón tay nàng run rẩy.

"Trên đó viết mấy giờ rồi?" Nàng thấp giọng hỏi.

Ngô Duyệt Lâm lnhìn màn hình TV, trả lời: “9 giờ a, ai nha, muộn quá rồi, hay là cậu ở lại với tớ một đêm đi.”

Tả Nhan lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng đi tìm túi xách, nói: "Ở lại một đêm a, mất mạng như chơi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.