Lãng Tử Phụ Tình

Chương 7



"Không cần nói!". Đột nhiên Ý Thiến đứng lên. "Tôi muốn đi kiểm tra các Phòng bộ của Khách sạn, xem buổi tối có ai lười biếng không."

"Ừhm" Quý Dục Hàn cũng ổn định lại tâm tình đang rung động của mình, cho dù bây giờ anh khát vọng ôm cô nhiều như thế nào, nhưng cô vẫn chưa tha thứ cho anh, anh không thể nóng vội được.

Sai lầm đã gây ra cần có thời gian để bù đắp. Do anh phụ lòng cô, cho dù cô không tha thứ cho anh, anh cũng không oán trách cô.

"Mỗi ngày em đều làm việc đến trễ thế này ư? Anh biết em ở lại nhà hàng, nhưng bản thân là quan trọng nhất, anh nghĩ...." Anh vẫn nhịn không nói ra những câu nói mang tình cảm thân thiết. "Tự mình quản lý nhiều việc như vậy không phải là biện pháp tốt, em nên bồi dưỡng một ít người cho mình, dùng thêm một ít người mới". Bên cô mấy ngày nay, ngoài việc mong cô tha thứ, anh còn biết rất nhiều việc.

Liên quan đến Khách sạn của cô và cha cô. Anh nhờ quan hệ của mình biết được tình hình của tập đoàn Phi Hạ, toàn bộ quyền lực đều tập trung trên tay cha cô, hơn nữa ông còn quản lý cả một gia tộc.

Người anh cùng cha khác mẹ trước kia của cô cũng từng được bồi dưỡng làm người kế nghiệp, bởi vì một sự cố mà qua đời, cả tập đoàn không còn ai để kế nghiệp, trở thành nơi tranh quyền đoạt lợi.

Hoàn cảnh như vậy, một cô gái đơn thuần như cô sao thích ứng được? Cô là cô gái giết con cá cũng không nhẫn tâm, tràn ngập tình yêu như cô, làm sao sinh tồn trong hoàn cảnh sinh tồn khốc liệt như vậy?

Họ hàng của cha cô, ai nầy đều là cao thủ trên thương trường, bọn họ sẽ không vì cô là con gái riêng của ông mà hạ thủ lưu tình*. Ngược lại bọn họ sẽ không ngừng dùng thủ đoạn để đả kích cô, xem cô là cái gai trong mắt.

* : xuống tay còn giữ lại tình cảm, mình để nghĩa hán việt nghe hay hơn ^^

"Việc này cha đã dạy cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp mình sinh tồn được". Không phải không nhìn được ánh mắt anh thân thiết xuất phát từ nội tâm, chỉ là cô không muốn mình lại sa vào sự quan tâm của anh, sợ mình lại cảm động, lại yêu anh lần nữa.

Quý Dục Hàn bình tĩnh gật đầu "Anh cũng hi vọng như vậy. Ý Thiến, anh sẽ không để bất cứ ai tổn thương em"

Anh là người đến từ tương lai, anh biết hai mươi lăm năm nay kinh tế HongKong và kinh tế toàn cầu thay đổi như thế nào... Anh sẽ giúp cô, không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô!

"Nói thật là dễ nghe....". CÔ hạ mi mắt, châm chọc nói. "Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không bị bất cứ tổn thương gì". Nói xong cô đứng dậy đi ra cửa, không thèm nhìn anh một cái.

Cô sợ... nếu thấy được sự chân thành trong mắt anh, cô lại dao động, lại lún sâu lần nữa.

Cô duy trì vẻ lạnh lùng, cho anh biết khó mà rời đi!

Anh không nói gì, chỉ đi theo cô ra khỏi văn phòng.

"Tổng giám đốc, cô có chuyện gì sao?" Chuẩn bị ra về, thì Peter và Mary đã gặp cô, cả hai cùng kinh ngạc đứng lên.

"Hai người tan làm đi! Tôi chỉ muốn xem xung quanh một chút. Cả hai vất vả rồi!" Cô gật đầu với bọn họ, mỗi ngày họ phải cùng cô làm việc đến khuya, cô cũng thật xin lỗi.

Nhưng Quý Dục Hàn có nói, cô nên bồi dưỡng một ít người cho mình. Còn những người khác, nay là Chú lớn, mai là Chú nhỏ, nhưng bất kể là ai, cô không dám tin tưởng.

Quý Dục Hàn vẫn không nói gì, theo cô vào thang máy.

Diệp Ý Thiến không muốn đi thang máy với anh, nhưng muốn đến văn phòng của cô, chỉ duy nhất thang máy dành cho nhân viên này thôi. Khu vực làm việc của Khách sạn là khu vực độc lập, không lẫn lộn với khu vực phục vụ khách hàng.

Giờ phút này, cô chỉ cò thể đứng chờ thang máy cùng anh.

Anh không nói tiếng nào, chỉ đứng bên cạnh cô, làm cô không thoải mái.

Anh định không nói gì sao? CŨng không trả lời việc cô nói lúc nãy? Lời 'Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ không bị bất cứ tổn thương gì' lúc nãy....

Thang máy dừng lại, mặt cô không thay đổi bước vào thang máy, Quý Dục Hàn theo sau.

Đóng cửa thang máy, cô giúp anh nhấn nút tầng trệt.

"Sao em biết anh ở tầng trệt?" VỐn không muốn làm cô cảm thấy áp lực, nhưng khi cô giúp anh nhấn nút tầng trệt, anh nhịn không được đành buông lời hỏi một câu.

"Anh là khách hàng quan trọng của chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ biết anh ở tầng trệt" Cô không quay đầu lại nói, có chút ảo não vì hành động của mình.

"Ý Thiến, nói cho anh biết, anh phải làm sao chúng ta mới có thể trở lại như lúc bàn đầu?". Đứng trong thang máy, anh nghe được âm thanh của mình có chút chờ mong.

Bây giờ anh rất nhớ người của hai mươi lăm năm trước, gần trong gang tấc, cô chỉ đứng trước mặt anh! Anh chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm cô vào lòng... Nhưng sao anh vẫn thấy cô rất xa xôi?

Nên làm sao để có thể rút ngắn khoảng cách này, để anh được bên cạnh cô, cùng cô sóng vai bên nhau?

"Trở lại trước kia?". Cô bỗng nhắm mắt, thang máy vẫn đi xuống, làm tâm trạng cô cũng rơi theo. "Không thể, anh hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, anh đã có người khác lại còn nói yêu tôi,anh không thể..."

Thang máy vẫn âm thầm đi xuống, sắp xuống tới tầng trệt.

"Em nói gì? Cái gì mà không phát hiện sự tồn tại của tôem? Anh đã bên ai khi ở với em?" Âm thanh của cô mang theo đau khổ, làm Quý Dục Hàn cảm thấy hoang mang.

Anh cảm thấy lời nói của cô bây giờ rất quan trọng, liên quan đến cuộc sống cùa anh, đến vận mệnh của anh, và cả tương lai của hai người...

"Đúng vậy, anh không biết, sao anh biết được chứ? Anh..." Cô thấy thang máy dừng ở tầng trệt, lộ ra nụ cười đau xót "Anh đến rồi"

"Không, anh không muốn ra ngoài" Quý Dục Hàn duỗi tay ra, ấn vào nút ngừng hoạt động, nhưng khi anh nhấn nút, lại xảy ra chấn động mạnh, anh dường như đứng không vững.

Thang máy không dừng lại, mà còn rơi xuống nhanh hơn.

"Chuyện gì vậy?" Diệp Ý Thiến mờ mịt nhìn anh, tưởng anh nhấn phải nút gì đó mới xảy ra chấn động.

Mấy giây kế tiếp, cô cũng bị tốc độ thang máy rơi xuống mà ngã vào lòng anh.

Quý Dục Hàn tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng anh kiềm chế thân thể, đồng thời ôm chặt cô vào lòng, dựa vào tường, cố đứng vững vàng.

Thang máy lại chấn động mạnh mẽ, tốc độ rơi xuống giảm dần. Trong phút chốc, cả thế giới trở nên yêu tĩnh lạ thường.

Không nghe được âm thanh nào, chỉ có tiếng thở dốc của họ trong không gian nhỏ hẹp này.

"Xảy ra chuyện gì?" Cô không tự giác nắm lấy vạt áo của anh, dựa sát vào ngực anh, tim đập mạnh mẽ, cô cảm thấy sợ hãi.

"Anh không biết". Nhíu mày, Quý Dục Hàn nhanh chóng nhấn nút khẩn cấp. Anh nhấn xuống đồng thời lớn tiếng nói: "Có ai còn ở đây không? Thang máy hình như trục trặc, có ai nghe chúng tôi gọi không?

"Hẳn là có người trực, anh ta sẽ trả lời chúng ta" Diệp ý Thiến cũng nói.

"Có ai ở đó không? Nghe rõ trả lời, có người bị nhốt trong thang máy"

Không thấy ai hồi âm đến, không biết đã xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm thuộc về những nhân viên vắng mặt ở ca trực sao?

Cô hít sau một hơi "Làm sao bây giờ? Dường như không ai đến cứu chúng ta."

"Không nên gấp, nếu thang máy không sử dụng như bình thường, sẽ có người biết được" Anh ôm chặt cô, cảm giác được cô đang sợ hãi.

Nên anh trấn định trả lời, không muốn để cô lo lắng.

"Không, không thể phát hiện ngay được..." CÔ rùng mình rồi nhích lại gần anh, lo lắng nhìn anh "Đây là thang máy chuyên dụng cho nhân viên, bình thường chỉ có quản lý mới đến văn phòng. Bây giờ đã khuya, không có người sự dụng, sẽ không...."

Quý Dục Hàn ôm sát cô "Không có chuyện gì, thang máy trục trặc là chuyện bình thường" Anh âm thầm nắm chặt tay mình. Bây giờ là năm 1980, di động chưa được phổ biến, bọn họ không thể liên lạc với bên ngoài được. Không khí trong thang máy không lưu thông, nếu bị nhốt trong này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì

Huống chi vừa rồi anh đã chú ý đến trận chấn động kia. Anh là phi công, anh đối với máy móc cũng biết chút ít. Nếu dây thừng giữ thang máy có vết rách nhỏ, thậm chí gãy, như vậy thì chuyện gì sẽ đến?

"Sao anh biết được không có chuyện gì? Nếu dây thừng của thang máy bị gãy, chúng ta sẽ rơi xuống.... Anh có biết chúng ta đang ở vị trí rất cao không? Ở đây là lầu 20, từ lầu 20 rơi xuống, chúng ta sẽ tan xương nát thịt, sẽ..."

Cô bỗng nghẹn ngào không nói được nữa, sự sợ hãi cái chết uy hiếp toàn thân cô.

Không, cô không thể chết, không thể.....

Lời nói của cô không có gì phải ngạc nhiên, vì anh biết thời đại này, thang máy thường xảy ra sự cố, ở hai mươi lăm năm trước này, thường xuyên thấy bào chí đăng tin tai nạn chết người trong thang máy xảy ra khắp nơi trên thế giới.

"Anh không cam đoan được việc gì, QUý Dục Hàn. Anh nói anh yêu tôi, nhưng vẫn có thể rời xa tôi. Tôi không bao giờ tin anh nữa, không bao giờ". Cô cúi thấp đầu, nắm lấy áo anh, cắn răng nói.

"Đúng vậy, anh không cam đoan được gì...." Anh ôm chặt cô vào lòng rồi nói, chỉ có thể ôm thân thể run run của cô. "Nhưng anh nói cho em biết, nếu chúng ta rơi xuống, anh sẽ không để em rơi xuống trước anh. Anh nhất định dùng cơ thể mình làm đệm thịt cho em, nếu tan xương nát thịt, thì anh sẽ bị trước"

Cô chợt rơi nước mắt. Vào thời khắc nguy hiểm, anh nói với cô rằng, anh sẽ dùng thân thể của mình để bảo vệ cô.

"Cho đến khi anh chết, anh cũng không để cho em bị tổn thương, anh thề với em. Anh sẽ không nuốt lời, sẽ không làm em thất vọng nữa, anh tuyệt đối không buông tay em, nhất định sẽ cầm thật chặt, sẽ bảo vệ em". Anh cầm tay cô, dùng sức, kiên định

Diệp ý Thiến không nói gì, cô cũng không nói nên lời nữa. Người đàn ông này hứa sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cô, sao lại như vậy được? Cho tới nay, anh đối xử với cô như vậy, vẫn làm đâu đó sâu trong lòng cô có cảm giác đau đớn.

Đau đến mức cô nghĩ cả đời này sẽ rời khỏi anh, không nhìn đến anh nữa...

Thang máy lại lay động một chút, lòng cô không còn cảm giác sợ hãi nữa, vì cô đã có người bảo vệ, dùng tính mạng để bảo vệ...

"Đừng sợ, không chừng tình hình không phải như vậy. Không đến giây phút cuối cùng, chúng ta sẽ không buông tha hy vọng, biết không hả?". ANh nói nhỏ bên tai cô, não lại suy nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi đây.

Không, không thể chết trong này được! Anh vất vả xuyên qua không gian đến bên cạnh cô, không thể chưa được cô tha thứ, cho cô hạnh phúc mà lại rời xa cô như thế.

Anh còn nhớ rất rõ, trước kia cô nói nguyện vọng của cô là được bên anh cả đời,một đứa con gái, một đứa con trai, vui vẻ sống bên nhau.... Anh chưa thực hiện được nguyện vọng của cô, sao có thể chết dễ dàng như vậy được?

Nghe sự kiên định trong lời nói của anh, cảm giác được sức lực đàn ông phía sau, mắt cô dâng nước ngày càng nhiều.

"Nếu anh đã yêu tôi như vậy,sao lúc trước còn muốn vứt bỏ tôi? Khi tôi đến tìm anh, thậm chí anh chẳng thèm để ý đến tôi....". CÔ hít thở không thông làm lống ngực cô như muốn nổ tung, cô khàn khàn lên tiếng.

Quý Dục Hàn cuối đầu nhìn cô "Nói cho anh biết, Ý Thiến, lời nói khi nãy có ý gì, nói cho anh biết!"

Cô đang nói gì vậy? Lời này giống như lúc trước cô đã từng nói, anh vốn muốn đợi thang máy dừng lại mới hỏi cô!

Cô đẩy anh, thoát khỏi lòng ngực anh, nhưng bị anh bắt lại thật nhanh, cô chỉ có thể dựa sát vào ngực anh, không thể nhúc nhích dù một chút.

"Tôi.... tôi vốn định cả đời không để cập tới chuyện này, không cho ai biết...." Cô quên cả giãy dụa, im lặng dựa vào anh. Nơi mà cô đã từng rất muốn dựa vào, cô vốn nghĩ chỉ cần có thể tựa vào anh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời cô.

"Anh muốn biết, anh nhất định phải biết!". Hô hấp của anh hơi dồn dập đứng lên, mặc kệ sau đó họ có tan xương nát thịt hay không, anh đếu phải biết: rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ còn chuyện gì làm cô đau khổ mà anh chưa biết sao?

"Tôi đi tìm anh, tôi...". CÔ nghẹn ngào một chút, dường như nuốt về cái gì đó nói. "Tôi hi vọng có thể nói chuyện với anh lần nữa, tôi muốn quay lại một lần. Tôi cố lấy thật nhiều dũng khí đi tìm anh, tôi...". Nước mắt rơi xuống khóe môi cô, cô khóc thật nhiều.

Muốn nói hết thật là khó khăn, bởi vì đó là lần duy nhất cô hạ mình tìm anh. Cô từng liều lĩnh đến Đài Bắc tìm anh, cô buông tha lòng tự trọng đi tìm anh, cố lấy hết dũng khí cả đời của mình....

"Em đến tìm anh? Đến Đài Bắc?". Anh bị hóa đá, cả người cứng lại. Cô từng tìm anh? Nhất định cô đã lấy hết dũng khí, buông tha rụt rè mới làm được!

Nhưng anh lại không biết, qua hai mươi lăm năm, cũng không biết một chút! Nói như vậy, anh hối hận tình cảm này hai mươi lăm năm, mà nó từng đến bên anh. ANh không chỉ bỏ lỡ, mà còn không biết!

"Đúng vậy, tôi đến tìm anh, tôi từng đến Đài Bắc, từng đứng trước mặt anh, từng kêu tên anh...." Nhắm mắt, cô cảm thấy cả người lạnh băng, nhớ đến ngày đó.

"Sau khi anh trở về Đài Bắc một tuần, tôi còn nhớ rõ ngày đó là ngày nóng nhất mùa hạ. Đến sân bay liền cảm thấy nóng đến bức người..." Theo lời cô nói, họ đều suy nghĩ đến ba tháng trước đây, ngày mà Quý Dục Hàn không để ý đến, ngày mà Diệp Ý Thiến tuyệt vọng, hoàn toàn bị tổn thương.

Hôm đó là một ngày tháng tám nóng bức. Tuy rằng thời tiết nóng vô cùng, nhưng Diệp Ý Thiến đứng ở sân bay, cảm giác như mình bị ngâm trong thùng nước đá, trong lòng lạnh vô cùng.

Nắm chặt tờ giấy trong tay, cô hỏi bạn thân của anh là Lục Chấn Phong, anh ta cho cô địa chỉ của anh - nơi mà anh chưa bao giờ nói cho cô biết, nơi ở Đài Bắc.

Tuy tim đập kịch liệt, tuy cảm thấy sợ hại, nhưng vô vẫn không quay đầu lại. Cho dù bị anh chán ghét, cùng muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng.

Hơn nữa cô thương anh đến không lý do nào có thể ngăn cản được, chỉ cần có một phần vạn cơ hội, cô vẫn hi vọng có thể được bên cạnh anh.

Anh không hài lòng cô ở đâu, anh hoàn toàn không còn tình cảm với cô, cô có thể sửa đổi. Thậm chí cô không cần danh phận, nếu anh không muốn kết hôn, cô sẽ không kết hôn.

Mang ý nghĩ như vậy, cô tìm được nhà anh ở Đài Bắc. CÔ gặp được người quản lý nghiêm khắc, vì anh không ở nhà, cô không cách nào tìm được anh, nên chỉ có thể ngồi chờ ở cửa.

Cô chờ anh từ hoàng hôn đến nửa đêm, rốt cục anh cũng về.

Quý Dục Hàn mở cửa xe Ferrari, xuống xe cùng một cô gái thật đẹp. Họ cười nói vui vẻ, khi anh đứng ở cửa xe, cô gái còn chạy đến hôn lên mặt anh, bọn họ thật thân mật.

Ngay lúc đó cô cảm giác được gì? Là tuyệt vọng ư? Hay là đau đớn?

Đó là loại cảm giác chết lặng, cô ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt bi thương.

CÔ nghe được âm thanh của bản thân mình, thầm gọi tên anh. Nhưng âm thanh mỏng manh của cô đã bị tiếng cười của cô gái kia che dấu.

Cô nhìn họ thân mật lướt qua cô, cô định cất bước rời khỏi, nhưng cả người đã không còn sức lực nữa.

Cô không thể nhúc nhích, không thể thở, không thể khóc, cứ đứng im mà nghe đau đớn dâng lên trong lòng.

Anh cứ như vậy mà bước qua cô, không phát hiện được cô đứng ở đó, thong thả bước tới, bên cạnh còn mang theo một cô gái xinh đẹp.

Anh không phát hiện dù chỉ một chút, rằng cô đang đứng bên cạnh anh. CÔ gái từng bị anh vứt bỏ, nhìn anh tươi cười trước mặt, nhìn bọn họ thân thiết.

Cô đừng trước mặt anh, mà anh làm như không thấy.... Cô buông tha tôn nghiêm của mình, chỉ vì mong anh quay lại bên cô....

Mà anh, mang theo cô gái xinh đẹp khác, tươi cười lướt qua cô. Dường như cô không tồn tại, dường như cô chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.

"Bây giờ nghĩ lại, cũng không có gì, chính là anh không phát hiện ra tôi mà thôi. Tôi chỉ là một trong những bạn gái của anh... Hoặc ngay cả bạn gái cũng không phải, ai biết được...". Giờ phút này Diệp ý Thiến cố nói thoải mái. Khi nói ra điều đau khổ nhất cô đã không còn đau lòng nữa.

Có lẽ lúc ấy đã đau quá giới hạn của cô, nên ngược lại bây giờ cô không còn cảm giác?

Toàn bộ thân thể và linh hồn Quý Dục Hàn như bị đánh một cái thật mạnh, đem anh vứt vào vực sâu không đáy, anh thật không nghĩ đến cô sẽ đến Đài Bắc tìm mình.

Cô từng đứng trước mặt anh, mà anh không nhận ra cô, còn cùng cô gái khác thân mật ư?

Đúng là sau khi để cô lại HongKong về Đài Bắc, anh từng có một đoạn thời gian đổi bạn gái không ngừng.

Đó là vì --- anh phát hiện, trong đầu anh luôn xuất hiện hình dáng cô tươi cười, rất kì lạ!

Đối với người đa tình như anh, quả thực làm anh ngạc nhiên và sợ hãi!

Lúc đó thật sự anh không biết cảm giác đó là gì, nên càng muốn đổi bạn gái, hi vọng quen được những cô gái khác nhau, Diệp Ý Thiến có thể phai nhạt trong anh.

Bởi vì cô là cô gái bị anh vứt bỏ! Anh tuyệt đối không để một cô gái nắm lòng mình, anh quen rất nhiều cô gái sau đó, mà không trả giá cho bất cứ đoạn tình cảm nào....

Sau này, anh phát hiện cô chưa bao giờ rời khỏi lòng anh, ngược lại càng ngày càng sâu nặng, nhưng tất cả đã quá muộn.

Hối hận anh mang theo hai mươi lăm năm, vẫn độc thân như trước, chưa bao giờ yêu cô gái khác quá nhiều, cũng không còn vô trách nhiệm như trước nữa.

Anh cũng không biết, ngoại trừ lần sai lầm đó, anh còn tổn thương cô tàn nhẫn như thế.

Đến Đài Bắc tìm anh, cô là một cô gái, cô phải hạ mình thế nào để có thể quyết tâm tìm đến người đã từng vứt bỏ mình?

Tình cảm sâu đậm thế nào, mới làm cho cô nguyện ý bị tổn thương lần nữa, đi tìm người đàn ông đó?

Anh từng được yêu nhiều như thế, nhưng anh lại mang tấm chân tình ấy dẫm nát dưới chân, nghiền thành mảnh nhỏ! Vậy mà hai lần, lần sau còn tàn nhẫn hơn so với lần trước!

"Anh xin lỗi, Ý Thiến" Anh ôm sát cô rồi nói, đáy lòng tự trách mình. "Nếu cả đời này em không tha thứ cho anh, cũng là điều tất nhiên mà thôi, anh thật sự không biết... nếu anh biết..." Nếu lúc ấy anh nhận ra cô thì sao? Chỉ làm cô tổn thương hơn mà thôi. Vì lúc đó anh còn chưa nhận ra, thật ra anh là người đàn ông khốn nạn thế nào!

Quý Dục Hàn đau khổ nhắm mắt "Em muốn hận anh thì cứ hận đi! Anh không có gì để giải thích cả...". Anh nói chưa xong, lại một trận chấn động nữa ùa đến, thang máy lại rơi xuống với tốc độ không bình thường.

Xung lượng ngày một lớn, đẩy anh té xuống, nhưng hai tay anh vẫn ôm chầm lấy cô, đem cô bảo vệ trong lòng mình.

Anh ngã thật mạnh về phía sau, lưng va vào thành thang máy phát ra âm thanh thật lớn. Diệp ý Thiến được anh ôm thật chặt lại vô cùng hoàn hảo, không bị thương.

Môt cô gái được một người đàn ông bảo vệ mạnh mẽ như vậy, cô còn mong gì hơn? Cùng nhau rơi xuống, cùng nhau tan xương nát thịt, chỉ cần bọn họ "cùng nhau" là tốt rồi....

Một lần nữa thang mày ngừng rơi, Diệp Ý Thiến kinh hoàng. "Anh... Anh không sao chứ? Dục Hàn, Dục Hàn, anh không sao chứ?". Vừa rồi anh ngã nhào trên đất phát ra âm thanh thật lớn, quanh quẩn trong lòng cô... biến thành sợ hãi!

Cô phát hiện mình không bị thương, ngược lại cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Cô không biết họ xảy ra chuyện gì, nhưng cô muốn nói với anh một câu cuối cùng, cô rất hận anh....

Không, cô không hận anh. Mặc dù bị anh làm tổn thương như thế, nhưng cô không hận anh. Cho dù anh mang lại tổn thương lớn nhất từ trước đến nay, cô cũng chưa từng hận anh!

Để yêu một người, yêu cả trái tim mình, làm sao có thể hận người đó được? Hiện tại chỉ cần anh mở mắt, cô sẽ tha thứ tất cả.

ĐÚng vậy, cô vốn cố chấp, muốn cả đời không tha thứ cho anh, thì ra đó chỉ là ý niệm nhỏ bé!

Thật ra chỉ cần anh sống tốt, cô không còn gì luyến tiếc nữa!

"Dục Hàn, Quý Dục Hàn, anh mở mắt ra cho tôi, nếu anh không mở mắt, tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh". Đôi mắt chứa lệ khiến cô mơ hồ, cô thốt ra như vậy....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.