Lâm Dật Phi cũng nhìn thấy reply kia, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống sàn
nhà. Hắn sờ sờ cái mũi, thấy hai bạn cùng phòng trừng mắt nhìn mình,
lúng túng nói: - Nói vậy mà hai ông cũng tin à?
- Tôi tin. Đại Ngưu gật đầu khẳng định.
- Không có lửa làm sao có khói. A Thủy nói: - Tiểu Phi, thành thật khai báo, ông và Bách Lý Băng đã làm chuyện kia chưa?
- Chuyện gì? Lâm Dật Phi khôi phục bình tĩnh, thấy A Thủy làm bộ hôn
gió, hắn rốt cuộc hiểu, cười khổ nói: - Tôi mới gặp Bách Lý Băng sáng
nay, các ông nói xem, có khả năng đó sao?
- Theo lý là không có. A Thủy nở nụ cười cổ quái: - Nhưng chuyện của ông và Bách Lý Băng rất khó dùng lý lẽ bình thường để giải thích.
- Nguyên lai là như vậy. Đại Ngưu dùng con chuột, chỉ trỏ môt lúc, rốt cuộc kêu lên.
- Chuyện gì? Lâm Dật Phi và A Thủy đồng thời hỏi.
- Reply này vừa mới đưa lên đã bị Băng Phấn thóa mạ. Đại Ngưu nhìn màn hình, giải thích.
- Khoan khoan, Băng Phấn là cái gì? Lâm Dật Phi dù tiếp nhận nhanh, nhưng vẫn không theo kịp ngôn ngữ của thời đại này.
- Đây là một cách gọi mới. Mỗi lần Lâm Dật Phi hỏi, Đại Ngưu đều chủ
động trả lời. Môt là vì hắn bạn bè, hai là cô Lan đã dặn dò qua.
- Những người hâm mộ ngôi sao theo tiếng Anh gọi là fans, phiên dịch
thành tiếng Trung là Phấn Ti. Nhưng hiện nay từ fans đã không đủ để miêu tả sự điên cuồng của bọn họ. Cho nên mới dùng cái tên mới để xưng hô.
Tên cô nàng Bách Lý Băng có một chữ Băng, cho nên các sinh viên đại học
Chiết Thanh gọi người hâm mộ cô ta là Băng Phấn.
Lâm Dật Phi gật đầu, ra vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng lại không cho là
đúng. Hắn thường xuyên xem TV để thu nhập tin tức, chứ không thể hỏi A
Thủy và Đại Ngưu mãi được. Cho dù bọn họ không phiền, mình cũng thấy có
lỗi. Cho nên TV không thể nghi ngờ là một cách để hắn hiểu hơn về thời
đại này.
Tuy nhiên những ngôi sao mà A Thủy nói, hắn nhìn một lần là không còn
hứng thú. Hắn chỉ quan tâm tới các tin tức tiêu điểm, hoặc là các chương trình văn hóa cổ đại.
- Cái thằng nói hai người đã đính ước đúng là nói hươu nói vượn. Đại
Ngưu lầm bầm: - Tiểu Phi uống nước khoáng, Bách Lý Băng uống chung cũng
gọi là hôn nhau? Tôi đi vệ sinh chẳng lẽ là cùng các đồng ý ấy ấy.
A Thủy mới ăn môt miệng cơm, nghe vậy thiếu chút nữa phun hết ra: - Đại
Ngưu, xin ông được không, nói chuyện cũng không cần phải nói trực tiếp
như vậy. Ông ấy ấy kệ ông, nhưng tôi còn đang ăn cơm.
- Ông ăn cơm của ông, liên quan gì tới tôi? Đại Ngưu không nóng không
lạnh nói một câu: - Chẳng lẽ lúc ông ăn cơm, tôi không thể đi đại tiện
sao?
A Thủy thiếu chút nữa té xỉu, vội vàng ăn nốt số cơm,, nhưng cảm giác
như ăn một đống ruồi vậy. Cậu ta không ngờ cái tên này lại thô tục như
vậy.
Đại Ngưu nhàm chán đọc tin tức: - Mấy tên Băng Phấn chửi hay lắm. Chỉ là bàn luận, không nên bịa đặt như vậy.
A Thủy như có điều suy nghĩ: - Bịa đặt?
Bách Lý Băng và Tiểu Phi chỉ gặp gỡ thân mật vài lần, đã biến thành một
tin tức nóng hổi như vậy, điều này có chút chuyện bé xé thành to. - Ai
mà phải bịa đặt như vậy nhỉ? Bịa đặt làm gì? Làm vậy có chỗ tốt gì. Ông
không định nói với tôi rằng, Bách Lý Băng chính là người phát động
chuyện này?
A Thủy liên tiếp hỏi, Đại Ngưu không trả lời được vấn đề nào, đành phải
nói: - Xem ra có cục vàng từ trên trời rơi xuống, vừa vặn trúng vào đầu
Tiểu Phi.
Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng: - Đại Ngưu, nếu ông thích, tôi có thể ném cục vàng đó cho ông.
- Ông không sợ Đại Ngưu không tiêu hóa nổi à. Tròng mắt hơi chuyển, vô
luận chuyện này diễn biến như thế nào, xem ra đều có lợi cho Tiểu Phi,
chứ không có chỗ xấu. Đã như vậy, còn không bằng thuận theo tự nhiên.
- Thực ra những lời bọn họ nói không phải là không có bằng chứng. Tôi
nhớ có một câu chuyện do một tác giả nổi tiếng viết. Chuyện kể rằng có
một lưu học sinh trở về nước. Trên thuyền gặp một con lai Bồ Đào Nha.Cậu ta đưa điếu thuốc mình đang hút cho cô gái đó. Tác giả đã nói rằng,
điều này là một sự hôn môi gián tiếp. Cho nên Tiểu Phi và Bách Lý Băng
hôn môi gián tiếp không phải là điều bịa đặt.
Lâm Dật Phi thiếu chút nữa đổ hộp cơm lên đầu A Thủy: - Được rồi, được
rồi, trên đời vốn vô sự, chỉ lo sợ không đâu. Các ông không cần giúp,
ngày mai mọi chuyện sẽ lắng xuống thôi.
Ba người còn đang nói chuyện, thì có tiếng gõ cửa vang lên. Ba người
thiếu chút nữa cho rằng đoàn phỏng vấn tới đây. Cuống quít nhìn hướng
cửa ra vào, là một tên nam sinh mặc bộ quần áo Tây, dạng chó hình người. Mái tóc được vuốt geo láng bóng, ruồi đậu vào cũng phải trượt chân.
Thân hình trung bình, khuôn mặt nhìn chẳng muốn liếc nhìn thứ hai. Y
nhìn ba người với vẻ đầy nịnh nọt.
Lâm Dật Phi còn đang sững sờ, A Thủy đã cuống quít nói: - Tiểu Phi, Phó
bí thư của khoa ông đại giá quang lâm, còn không mong quét dọn giường
chiếu đón chào. Cậu ta sợ Tiểu Phi lại buột miệng nói ra vài câu cổ văn
khiến cho người ta nghi ngờ, lại e ngại Tiểu Phi không nhận ra bí thư
của khoa báo chí, Phó Thủ Tín. Lúc này mới đi lên nói một câu cổ văn
trước, một mũi tên trúng hai con nhạn, rơi xuống mai phục. Có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Họ Phó và họ Trịnh nếu xếp với chức vị lại là dòng họ thú vị. Phó Thủ
Tín rõ ràng là bí thư chi đoàn, nhưng lại bị A Thủy mở miệng gọi là Phó
bí thư.
Đại Ngưu nói thầm một câu, không quan tâm tới vị bí thư này, chui vào chăn, ngủ trưa.
- Không biết Phó bí thư tới đây có việc gì? Lâm Dật Phi lễ phép hỏi, hắn tưởng rằng vị này đúng là chức phó.
- Vô sự không lên điện tam bảo, hôm nay Phó bí thư tới tìm Tiểu Phi có
việc cần thảo luận. Không bằng bọn tôi tránh đi. Các hạ thấy thế nào? A
Thủy nói cổ văn không hề thua kém Lâm Dật Phi, khiến cho Đại Ngưu trốn
trong chăn phải cười thầm. Cái tên A Thủy này, ngoại trừ Tiểu Phi ra,
cậu ta chưa từng bỏ qua một ai.
Vừa tới đã bị gọi là Phó bí thư, vị này có chút không vui, cười khan một tiếng: - Mấy ngày hôm trước nghe nói Dật Phi bị tai nạn xe cộ, do có
vài việc bận nên không tới bệnh viện thăm cậu được. Đây là lỗi của bí
thư tôi.
- Bí thư khách khí. A Thủy đoạt lời: - Tiểu Phi, mau mau rót nước.
- Không cần, không cần. Mắt thấy Lâm Dật Phi không có ý đi rót nước, Phó bí thư chỉ đành phải giả vờ khách sáo. Nhưng trong lòng rất không vui.
Tuy nhiên hôm nay y tới đây là có việc cần nhờ, không thể đắc tội Lâm
Dật Phi được.
- Dật Phi, hiện tại cậu thấy thế nào?
Cho dù Lâm Dật Phi không biết y, nhưng khi thấy nét mặt của người này,
khẳng định y có việc muốn nhờ: - Không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi. Lâm Dật Phi vốn định đứng lên tỏ vẻ lịch sự. Nhưng thấy A Thủy nháy nháy mắt,
thì biết bọn họ không thích thú gì với vị bí thư này. Đã như vậy, mình
cũng không nên biểu hiện quá mức.
- Vậy là tốt rồi. Nhưng trong lòng thì nghĩ, mấy ngày hôm trước nhìn
thấy mẹ của Lâm Dật Phi tới phòng hiệu trường xin làm thủ tục nghỉ học.
Còn tưởng rằng hắn vì thất tình mà bị tông xe. Thật không ngờ hôm nay
gặp lại thấy hắn còn có tinh thần hơn lúc trước. Xem ra là do cha mẹ hắn quá nuông chiều hắn mới thế.
Phó Thủ Tín là người ngoài tỉnh tới đây học, không được hưởng sự quan
tâm này, nên trong lòng có chút ghen ghét. Y và Lâm Dật Phi học cùng
năm, nhưng nhờ sự khéo léo trong giao tiếp, am hiểu luồn cúi, mới làm
được tới chức bí thư của khoa báo chí.
- Cậu còn chơi bóng rổ không? Phó bí thư lại làm bộ quan tâm.
Lâm Dật Phi khẽ giật mình. Điều này mình chưa từng nghe A Thủy nói qua,. Chính đang không biết trả lời như thế nào, A Thủy đã đáp thay: - Tôi
đang còn nghi ngờ Phó bí thư hôm nay sao lại rồng tới nhà tôm thế, hóa
ra là cuộc thi Nan Vong Bôi sắp bắt đầu.
Đại Ngưu chợt nhấc chăn lên: - Chết cha, mấy ngày nay bận việc Tiểu Phi, quên bố mất cuộc thi Nan Vong Bôi. Không được, tôi phải đi chuẩn bị
đây. Chả trách Thúy Hoa gọi điện bảo rằng có việc.
Nhanh như chớp lao ra phòng trọ, để lại Lâm Dật Phi vẻ mặt mờ mịt.
Phó bí thư ho khan một tiếng, biết Thủy Trung Vũ đã đoán ra mục đích tới đây của mình, Phó bí thư không còn quanh co nữa: - Dật Phi, tôi biết
cậu mới khỏi bệnh. Tuy nhiên tôi thấy cậu xem ra đã không còn gì đáng
ngại. Cậu phải biết rằng, cậu chính là trung phong của đội bóng rổ khoa. Thiếu cậu là không được, cho nên, tôi muốn cậu quay lại đội bóng.
Trung phong? Lâm Dật Phi vẫn còn mờ mịt. Nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của y, đành phải gật đầu: - Cũng được, A Thủy?
Muốn nhờ A Thủy giải thích cho hắn, rốt cuộc Nan Vong Bôi là cái gì, A Thủy chợt cười nói:
- Anh xem, Tiểu Phi đúng là người nghĩa khí. Vừa mới khỏi bệnh đã đồng ý quay về đội bóng, dành lấy huy chương cho khoa.
Phó bí thư liên tục gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy, Dật Phi đúng là anh em tốt.
- Vậy, Phó bí thư cũng nên thể hiện nghĩa khí một chút chứ? A Thủy cười xấu xa nói.