Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 290-1: Nguy hiểm (1)



Không ai nói gì, đa số mọi người thấy ánh mắt hắn nhìn sang thì đều lắc đầu, số còn lại vốn muốn lẩm bẩm Tô Yên Nhiên là ai? Là người nổi tiếng sao? Nhưng thấy kết cục của người lắm mồm khi nãy thì lại cúi đầu xuống.

Mưa to dần ngừng lại, Lâm Dật Phi trong lòng căng thẳng, suy nghĩ xoay chuyển.

– Dật Phi, Yên Nhiên không có chuyện gì đâu.

Bách Lý Băng nắm chặt tay Lâm Dật Phi, nhìn xung quanh một cái, chỉ mong có thể tìm thấy bóng dáng của Tô Yên Nhiên nhưng nhìn một cái, bên hồ ngoài A Thủy ra thì còn bóng dáng của ai nữa. Cô chỉ cảm thấy tay chân Lâm Dật Phi hơi lạnh, mặc dù cô biết mình nói cũng không có tác dụng gì nhưng cũng chỉ có thể an ủi hắn như vậy.

A Thủy lao vào trong màn mưa, lượn tìm quanh hồ, đến cả những cái lều thưa thớt bị phá cũng không nhịn được mà xốc lên nhìn, sợ Yên Nhiên bị người khác đụng vào rồi bị đè ở dưới nhưng cũng chỉ phí công. Toàn thân cậu ta toàn là nước mưa, tuy mới từ hồ nước ra nhưng lại muốn nhảy vào lần nữa. Nhưng suy nghĩ của cậu lại thay đổi, mặc dù cậu không rõ lắm tình hình trên bờ nhưng mình luôn ở trong hồ, đương nhiên biết rằng Tô Yên Nhiên không bị rơi xuống. Nhưng cô không có ở Cửu Trượng Nguyên, cũng không có trong hồ thì ở đâu được chứ?

– Dật Phi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Dương Tu Vũ bước về phía trước, đi theo anh ta còn có Giang minh chủ, mấy người bạn của chủ tịch Phó, mọi người nghe Lâm Dật Phi kể qua mọi chuyện thì cũng lo lắng:

– Mọi người, hiện giờ chúng ta có một bạn sinh viên bị mất tích, đó là một cô gái tay trói gà không chặt.

Chủ tịch Phó trực tiếp bắt đầu bài diễn thuyết tuyệt vời, hiển nhiên anh ta nói thì hấp dẫn hơn, cũng êm tai uyển chuyển hơn nhiều so với Lâm Dật Phi:

– Đề nghị tất cả các bạn cùng phát huy tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái của trường Chiết Thanh chúng ta, cùng nhau đi tìm, tôi thay mặt Hội sinh viên xin chân thành cảm ơn.

Tất cả mọi người đều lung lay trong lòng nhưng thấy trời còn mưa to thì lại có chút do dự. Giang minh chủ không nói hai lời, trực tiếp ra hiệu bằng mắt cho hội viên của Đại hội võ lâm:

– Tôi là một người thô thiển, không biết cách nói chuyện, mọi người nếu ai là đàn ông thì ra ngoài tìm đi, chút mưa này có tính là gì? Cho dù là núi đao biển lửa nhưng có thể cứu được người mà không cứu thì những kiến thực đi học để cho chó nhai sao?

Anh ta vừa nói ra thì Đại hội võ lâm đã có năm sáu người bước ra, lấy tinh thần làm việc nghĩa không chùn mà lao vào màn mưa, nhìn rất hoành tráng. Mọi người vừa nghe vậy thì nhiệt huyết trong lòng trỗi dậy, túm năm tụm ba lao vào màn mưa, hi hi ha ha đi tìm như đây chỉ là một trò chơi thôi vậy.

– Dật Phi, chúng ta cũng đi tìm chứ?

Bách Lý Băng thấy Lâm Dật Phi đứng yên tại chỗ như một pho tượng gỗ thì không nhịn được kéo tay hắn một cái.

Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu nhưng ánh mắt lại nhìn thác nước Ngọc Long:

– Em bảo là Yên Nhiên sẽ vào đó không?

Bách Lý Băng nhìn theo ánh mắt của hắn:

– Chắc là không đâu, Yên Nhiên biết chừng mực mà.

A Thủy chạy quay lại, sốt ruột hỏi:

– Dật Phi, làm thế nào bây giờ? Chúng ta lên núi tìm sao?

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– A Thủy, không cần lo lắng đâu.

– Nhưng mà…

A Thủy khàn giọng nói:

– Yên Nhiên sẽ không mất tích một cách vô duyên vô cớ, ở đây nhiều người như vậy, ai có gan mà bắt cóc cô ấy chứ? Lẽ nào cô ấy mất tích là do…

Đột nhiên cậu ta im bặt, nhìn Lâm Dật Phi, sự lo lắng sốt ruột trong ánh mắt không nhìn cũng biết được nhưng trong đó còn có sự sợ hãi. Vì sao cậu ta lại thấy sợ hãi?

Lâm Dật Phi nghe hiểu được ý của cậu, chỉ giơ tay vỗ vỗ vai A Thủy, thấp giọng nói:

– Không sai, nhưng cậu yên tâm đi, cô ấy không có chuyện gì đâu. Tôi đảm bảo với cậu.

Bách Lý Băng không biết hai người đang nói gì, chỉ nghĩ một cái, đột nhiên có chút hiểu ra, không nhịn được kêu lên:

– Dật Phi, anh nói là cô ta giở trò sao?

Ánh mắt Lâm Dật Phi sâu xa, chỉ nhìn thác nước kai mà không nói gì, đôi tay nắm chặt lại:

– Là cô ta thật sao?

Nhưng trong giọng nói của hắn lại có chút nghi hoặc. A Thủy, Bách Lý Băng và hắn đều đã nghĩ ra, lần này Tô Yên Nhiên mất tích chắc là đã có kế hoạch trước mà mấu chốt trong đó chính là Lâm Dật Phi hắn. Chỉ có dùng cách này, thần không biết quỷ không hay, rất phù hợp với phong cách của Nhan Phi Hoa nhưng Nhan Phi Hoa đã chơi trò này lần thứ nhất rồi, sao có thể dùng lại chứ? Hơn nữa hắn biết Nhan Phi Hoa nếu đã biết tính cách của Tiêu Biệt Ly thì sao còn dùng Tô Yên Nhiên làm lợi thế trói buộc hắn chứ? Nhưng nếu như không phải cô ta thì là ai đây?

– Liệu có phải do Ảnh Phong Hội Quán trả thù không?

Đột nhiên A Thủy nghĩ ra mấy người Phục Bộ Ngọc Tử mà họ gặp được trên đường, lúc này mấy người đó cũng không thấy bóng dáng đâu.

– Hay là…

Cậu do dự một chút rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Dật Phi lắc đầu, chỉ cười lạnh nói:

– Bất kể là ai làm chuyện này cũng phải hối hận. Bọn chúng ngu xuẩn như vậy thì chỉ có thể nói bọn chúng bất hạnh.

Mưa đã ngừng, không còn nhìn thấy ánh sáng trên trời nữa, trước khi trời sáng vẫn còn tối là do trời vẫn còn lâu mới sáng.

– Không hay rồi, Lý Phong cũng mất tích rồi.

Đột nhiên một cô gái kêu to, Lâm Dật Phi nhìn một cái, thấy đó chính là cô gái mà hắn đã cứu ra từ cái lều, vừa nãy cô ta bị sợ đến hồn bay phách lạc, được Bách Lý Băng sắp xếp vào đây, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn:

– Ai biết được Lý Phong đi đâu rồi không?

– Dương Binh cũng không thấy.

Đột nhiên một cô gái chạy đến, gần như là chỉ vào mũi cô gái kia:

– Lệ Quyên, Dương Binh đâu rồi?

Cái người tên Lệ Quyên cau mặt lại:

– Hải Yến, tôi làm sao mà biết được Dương Binh ở đâu chứ?

– Sao cô lại không biết được? Hai người bọn họ đánh cược vào sơn động cũng là do cô, đồ hồ ly tinh.

Hải yến tức giận mắng to.

Con trai đánh cược do con gái không có gì là lạ, con gái đánh nhau để tranh giành con trai cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Lệ Quyên cười lạnh nói:

– Bạn trai của mình mà cô cũng không trông được lại còn hỏi tôi, cô có thấy mất mặt không hả?

Mặc dù A Thủy rất sốt ruột nhưng trong lòng vừa động, nhớ lại lúc trước khi mưa có nhìn thấy mấy đốm lửa, thấp giọng nói:

– Dật Phi, có khi nào họ trốn trong sơn động sau thác nước không?

Lâm Dật Phi thở một hơi dài:

– Tôi đi thử xem.

– Tôi cũng đi.

A Thủy nói.

– Em cũng đi.

Bàn tay Bách Lý Băng nắm chặt Lâm Dật Phi không buông, trong lòng cô thì việc này đã rất nghiêm trọng rồi. Tô Yên Nhiên không có kẻ thù, một cô gái yếu đuối như cô ấy thì có thể có kẻ thù gì chứ? Bắt cóc cô ấy chắc hẳn là để Lâm Dật Phi mắc câu thôi, lẽ nào Nhan Phi Hoa cũng biết về thân phận thật sự của Lâm Dật Phi? Lần này cô ta mượn cớ bắc cóc Tô Yên Nhiên là chờ Lâm Dật Phi đi chịu chết sao?

Chiêu này quả thực rất hay, hơn nữa lại chỉ có một lựa chọn duy nhất. Nhan Phi Hoa là đối thủ của Tiêu Biệt Ly nên đương nhiên cũng biết tâm lý của hắn, cho dù có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng đến sơn động xem thử. Nói vậy thì rất có khả năng trong sơn động nguy hiểm khắp nơi, cô không biết thì cũng thôi nhưng cô biết Lâm Dật Phi vào chỗ nguy hiểm, hơn nữa lại còn đối mặt với một đối thủ bất khả chiến bại thì sao có thể để hắn đi một mình chứ?

Lâm Dật Phi thở dài như đoán được suy nghĩ của hai người:

– Nếu đã có nguy hiểm, để mình tôi đi thôi thì còn có hy vọng thoát được, nếu như không có nguy hiểm gì thì lẽ nào một mình tôi đi vẫn chưa đủ sao?

Hắn nói đến đây thì đã bước về phía thác nước, nơi đó vẫn vang lên tiếng “ầm ầm”, tuy mưa đã tạnh nhưng thác nước vẫn chảy rất xiết.

– Không được, nếu như có nguy hiểm thật thì em nên đi cùng anh.

Bách Lý Băng cắn môi, gần như phát khóc:

– Nếu như không có gì nguy hiểm gì, em đi thì có liên quan gì chứ?

Lâm Dật Phi dừng bước chân, xoay người lại nhưng lại nhìn A Thủy:

– Cậu thấy sao?

A Thủy nghĩ một lúc lâu:

– Tôi với cậu cùng vào còn Băng Nhi thì ở ngoài, nếu Băng Nhi chờ không thấy chúng ta ra thì sẽ báo cảnh sát, chỉ có điều…

Đột nhiên cậu ta hít vào một ngụm khí lạnh:

– Dật Phi, nếu như bọn chúng đến là vì cậu, mặc dù Băng Nhi là một gánh nặng nhưng cũng chỉ có cậu mới bảo vệ được cô ấy thôi.

Hiện giờ tâm trạng của cậu ta cũng rối bời, không biết thế nào mới tốt, những việc này xảy ra quá đột ngột nhưng cậu ta lại hận mình không có khả năng ứng biến. Lúc này Lâm Dật Phi mới nhìn Bách Lý Băng:

– Ý kiến của em thì sao?

– A Thủy nói không sai.

Bách Lý Băng thấp giọng nói:

– Như vậy, nếu như tý nữa mà không tìm thấy người thì đầu tiên chúng ta cứ báo cảnh sát đã nhưng nên để A Thủy ở bên ngoài, em với Dật Phi vào trong xem sao để tránh cho A Thủy lo lắng. Dật Phi, anh thấy sao?

Lâm Dật Phi suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu cười khổ nói:

– Cách này cũng coi như là khả thi, nếu đã như vậy thì còn chờ gì nữa, A Thủy, gọi điện báo cảnh sát chứ?

A Thủy lấy điện thoại di động ra, vẫn có tín hiệu nhưng rất yếu, do dự một chút:

– Dật Phi, chúng ta chỉ đoán thôi, hay là chúng ta chờ ở bên ngoài đi, chờ cảnh sát đến rồi hẵng nói được không? Hay là để tôi vào trong xem sao, mục tiêu của bọn chúng là cậu, tôi vào chắc không có nguy hiểm gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.