– Bên trong đúng là có rượu thật, bình này chắc cũng khoảng năm lít rượu. Nhưng dường như là từ lâu lắm rồi, trọng lượng gia tăng, nhưng cũng chỉ khoảng năm lít.
– Sáp phong ở đây đều nguyên vẹn đấy, có thể đủ cho chúng ta trụ được hơn ba ngày. Hôm nay lại có ánh nắng chiếu qua, chứng tỏ là trời sáng. Anh nghĩ hai ngày nước sẽ rút hết, mà cho dù nước không rút, thì phía trên thạch thất đã hiện ra bầu trời, chúng ta muốn ra ngoài thì cũng không phải chuyện khó. Nghĩ như vậy, anh thấy không cần quá tiết kiệm.
Hắn phấn chấn, đưa tay mở một bình nữ nhi hồng, vứt qua cho Bách Lý Băng:
– Băng nhi, đón lấy.
Bách Lý Băng hoảng sợ nghĩ như thế này thì làm sao bắt được đây, đành liều giơ tay ra đón, bình rượu năm trong tay rồi thì không ngờ nó lại nặng như thế. Cô không biết rằng, nội công mà Lâm Dật Phi dạy cho cô tuy không phải là loại cửu biệt thập bát lí, nhưng đã là loại thượng thừa rồi. Mấy ngày gần đây tuy cô không rat ay, nhưng chỉ cần tập luyện chăm chỉ nghiêm túc, đánh bại Tỉnh Điền Thứ Lang hay Cổ Chính Hùng gì gì đó tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là chính cô vẫn chưa biết mà thôi.
– Em và Yên Nhiên cùng uống đi, làm ấm người một chút, đuổi hàn khí đi.
Lâm Dật Phi dặn dò:
– Nhưng rượu này cũng đã nhiều năm rồi, trong năm lít vốn chỉ có phân lượng ba bốn lít, nhưng độ mạnh đủ, đừng uống quá nhiều.
– Nếu em không sợ say, thì cứ thử xem. Ở đây cũng yên tĩnh, anh nghỉ một chút, hai em cũng nghỉ đi, đừng quấy rầy anh đó.
Hắn nói hai ngày đưa hai cô ra ngoài, giờ chưa có gì chắc chắn, chỉ uống nửa vò nữ nhi hồng, dường như lại trở về năm đó, Hoàn Nhiên Phi Hoa, ở giữa lòng núi cũng không thoát được mối quan hệ. Lâm Dật Phi than thở trong lòng, nếu ngươi nhất định muốn tìm ta, vậy được, đợi sau khi ta thoát ra ngoài, cứ chờ xem, mấy năm nay, người đã luyện được bản lĩnh gì lợi hại rồi.
– Yên Nhiên, cô nói Dật Phi có chuyện gì không?
Khi hỏi, trong lòng Bách Lý Băng cảm thấy hơi hoang mang lo sợ. Cô vốn nghĩ Đường Tăng cho dù là cao thủ tĩnh tọa thiền định, có điều đột nhiên phát hiện, so với Lâm Dật Phi dường như vẫn không bì kịp. Đường Tăng vẫn cần đến Tôn Hầu Tử đi lấy chút cơm bố thí mang về, còn Lâm Dật Phi ngồi một ngày một đêm vậy mà vẫn không nhúc nhích tí nào.