Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 10



“Anh em nhà họ Đồ cũng có năng lực đặc biệt.” Anh nhìn chằm chằm cốc trà kia, mở miệng.

“Cha mẹ tôi có chỗ khó khăn của bọn họ.” Tay cô nâng chén trà căng thẳng, anh không lên án ra mặt khiến cô không nhịn được biện hộ cho ba mẹ.”Làm vậy đối với cả ba đều tốt hơn.”

Bọn họ quả thật sẽ tốt hơn, nhưng còn cô thì không.

Nhìn cô nhếch môi, anh đi lên phía trước, chỉ nói: “Bà ngoại cô qua đời khi nào vậy?”

Cô ưỡn thẳng sống lưng, cảnh giác trả lời, “Vài năm trước.”

Anh không tin, anh biết trong căn nhà này vài năm nay chỉ có dấu vết một mình cô sống.

“Lúc cô học trung học sao?” Anh không biết vì sao mình lại tò mò, nhưng có cảm giác không thoải mái chẹn ở ngực, khiến anh muốn xác định.

Thế giới này đối với cô rất tàn nhẫn.

Anh chưa bao giờ có gia đình hạnh phúc, chưa từng có thì khi mất đi cũng sẽ không cảm thấy đau. Nhưng chỉ đứng một bên xem đã khiến anh hâm mộ muốn chết, huống chi cô đã hưởng qua mùi vị hạnh phúc.

Cô lẽ ra. . . . . . Cô lẽ ra nên càng hận đời mới đúng.

Nghe vậy, Như Nhân hơi cứng đờ, cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nói thật, chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng nếu anh thật sự muốn biết, không sai, khi tôi học trung học bà ngoại đã qua đời, một mình tôi ở nơi này, không lựa chọn về Bắc Bộ ở cùng ba mẹ là vì tôi thích ở một mình. Tôi không thích những thành phố lớn, ở đó nhiều người tôi dễ bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng, cho nên ba mẹ tôi mới cho tôi chuyển đến nơi đây, tôi cũng thích ở nơi này.”

Tin tức anh thám thính được là đúng, anh cũng thành công khơi dậy lửa giận của cô, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm chén trà lài cô pha cho anh đặt trên bàn kia.

“Đúng, đó là pha cho anh uống, anh có thể yên tâm uống nó, tôi không hạ độc.”

Anh tin cô không hạ độc, anh chỉ không thể hiểu, vì sao cô sau khi bị cha mẹ gần như vứt bỏ, còn có thể hồn nhiên như vậy.

Như phát hiện ra suy nghĩ của anh, cô kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh bàn, chậm rãi nói: “Quả thật, ba mẹ tôi không . . . . .kiên cường giống như ba mẹ Đồ Ưng, nhưng năng lực của bọn họ khác tôi, những gì ba mẹ tôi và cha mẹ nhà họ Đồ phải đối mặt trên cơ bản rất khác nhau, không nên lấy ra so sánh.”

Anh không cho rằng Đào Hoa hoặc Hải Dương sẽ vì vậy mà vứt bỏ ba anh em nhà họ Đồ, nhưng anh không nói ra miệng.

Nhưng cô hiển nhiên biết anh đang nghĩ cái gì.

“Không ai thích duy trì trạng thái trần trụi, lúc nào cũng bị người khác đọc được bản thân đang nghĩ cái gì.” Cô xoay xoay chén trà đáng yêu trong tay, sau đó giương mắt nhìn anh, “Tôi tin rằng anh cũng không thích cảm giác chưa được sự cho phép đã bị người ta nhìn hết sạch, bằng không anh cũng sẽ không ở đây lúc này.”

Quả thật anh không có tư cách bình luận cái gì, thật sự này không liên quan đến anh, nhưng anh vẫn không nhịn được lại mở miệng.

“Cô nói, cô cần đụng vào mới có thể đọc tâm?” Anh hỏi xong mới phát hiện không biết mình muốn xác định hay là chất vấn.

“Đó là bây giờ.” Cô cười khổ, nói: “Trước kia tôi hoàn toàn không khống chế, chờ đến khi tôi học được cách cản cảm xúc của người khác bên ngoài tường phòng hộ thì đã quá muộn rồi. Huống hồ, tôi cũng có mắt, tôi biết nhìn vẻ mặt.”

Nói tóm lại, cha mẹ cô ở trước mặt cô không còn cách nào khác, chỉ sợ đến cuối cùng sẽ không thể giấu giếm nổi cảm xúc nữa.

Anh gật gật đầu, chỉ ra một chuyện thực, “Ba mẹ cô cũng giống cô, không biết nói dối.”

Cô mở miệng đồng ý, “Ba mẹ tôi giống tôi không biết nói dối.”

Không giống anh.

Người đàn ông này giờ phút này trên mặt không có biểu cảm gì, trên mặt anh cũng đã không cần treo nụ cười dối trá nữa. Trên thực tế từ lúc cô xuống tầng, trên mặt anh luôn luôn đội một chiếc mặt nạ không có cảm xúc.

Ngay cả cảm xúc luôn luôn liều lĩnh, cũng không thấy đâu nữa.

Cô biết anh rất giỏi nói dối, từ trước đến nay anh lợi dụng nụ cười che lấp cảm xúc của anh, nhưng bây giờ anh cũng không cười, trên khuôn mặt anh là trống rỗng.

Cô ngăn cản xúc động trong nháy mắt muốn nhìn lén cảm xúc của anh, bình thường nhìn lén sẽ không có kết quả tốt, cho nên cô ngoan ngoãn dùng hai mắt mà không phải tâm, thành thật nhìn người đàn ông trước mắt này nói: “Dù thế nào, bọn họ yêu tôi, chỉ là không thể ở cùng tôi mà thôi. Tôi hiểu, cho nên cứ như vậy là tốt rồi, như bây giờ, đối với tôi hay bọn họ đều tốt.”

Anh không nên phê bình cha mẹ của cô, quả thật anh cũng không thích giống một quyển sách bị mở ra, khiến anh cảm thấy trần trụi không thể phòng bị.

Cho nên anh không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Anh chuyển tầm mắt về cốc trà kia, vươn tay cầm lấy nó, lễ phép uống hết nó, sau đó đặt xuống.

“Cám ơn trà của cô.” Anh nhàn nhạt mở miệng, thả khăn lau vào bồn rửa.

“Không cần khách khí.” Cô nói.

Sau đó Đàm Như Nhân nhìn anh mở cửa, đi tất và giày vào rồi rời đi.

Anh không nói hẹn gặp lại, cô cũng vậy.

Cô và anh, đều không kỳ vọng cao vào chuyện gặp lại.

Nhìn người đàn ông biến mất ở ngoài cửa, cô không biết vì sao mình lại nói cho anh nhiều như vậy, có lẽ là bởi vì cô chỉ không muốn người đàn ông này thương hại cô.

Anh không phải người đàn ông lịch sự, nhưng anh cũng không phải người xấu.

Quan Lãng, chỉ là một người cô đã từng thích.

Cô và người đàn ông này không có quá khứ, không có hiện tại, càng không thể có tương lai.

Cô biết rõ, luôn biết rằng trên thế giới này, người không thể chịu được loại năng lực đặc biệt này của cô nhất chính là anh.

Cô có thể đọc tâm, mà anh chưa bao giờ muốn bị người khác nhìn thấu.

Vì sinh tồn, cô xây một bức tường rào khổng lồ trong lòng, anh cũng chỉ làm chuyện tương tự, cô không nên cảm thấy đau đớn.

Nhưng cô đã từng lén ảo tưởng rằng có lẽ. . . . . . sẽ có khả năng . . . . . .

Nắm chén trà trong tay, cô chậm rãi uống một ngụm trà ấm áp nhưng cổ vẫn thít lại, chỉ có khóe miệng cong lên một nụ cười chua sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.