Anh mới là kỳ tích . . . . . Mà em luôn luôn yêu anh. . . . . .
Trong giây phút đó, khi nghe thấy cô nói ra khỏi miệng anh mới thật sự biết cho đến bây giờ anh muốn gì từ cô, muốn theo đuổi đáp án gì.
Chính là câu này.
Em yêu anh.
Cô gái này biết anh sợ hãi cái gì, trốn tránh điều gì. Cô biết anh đã từng làm những chuyện gì, đã từng là loại người gì, nhưng dù vậy, cô vẫn … chấp nhận anh.
Thậm chí là…yêu anh.
Một dòng khí nóng không tên dâng lên, lan ra toàn thân.
Đã nhiều năm rồi, anh cũng đã sớm từ bỏ hi vọng. Giấc mộng kia, lời thề đem lại hạnh phúc cho gia đình kia đã bị anh vứt ra sau đầu. Anh cho rằng anh đã quên, đã sớm lãng quên.
Nhưng hóa ra không phải, luôn luôn không phải. Anh chỉ giấu nó ở đáy lòng, ở nơi rất sâu rất sâu.
Mà cô lại đào nó lên.
Khi anh còn chưa phát hiện ra cô là ai, thậm chí còn không nhớ rõ cô cũng đã bị cô hấp dẫn. Cô đáng yêu dịu dàng, ngọt ngào lại thẹn thùng như vậy, bình thường như bông hoa nhỏ ở ven đường, nhưng lại rạng rỡ như ngôi sao.
Cô gái nhỏ bán rau ở chợ, trên người có sự ấm áp khác biệt hấp dẫn anh, đánh thức giấc mơ nho nhỏ anh giấu sâu trong nội tâm.
Anh thấy nó từ cô, nhìn thấy giấc mơ đã từng có từ rất lâu trước kia.
Một gia đình, gia đình ấm áp hạnh phúc.
Anh không dám thừa nhận với chính mình, bởi vì anh đã từ bỏ. Anh không cho rằng mình xứng đáng, không thừa nhận chuyện này thật sự có thể thực hiện được.
Anh không dám hy vọng thật sự có ai đó yêu anh.
Nhưng dù vậy, anh vẫn không kìm chế được, vẫn sẽ khát vọng. Cho nên anh trêu đùa cô, mời mọc cô, có ý hấp dẫn cô, đến khi cô vén lên lớp quá khứ dơ bẩn của anh.
Cô khiến anh nhớ ra anh là loại người nào, máu chảy trong người anh là dạng gì, dơ bẩn đáng khinh đến mức nào.
Anh nghĩ như vậy, nhưng cô thì không. Trong mắt cô, Quan Lãng năm mười lăm tuổi đẹp trai lạ lùng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cô biết rõ, cái gì cũng biết nhưng cô vẫn cảm thấy anh rất đẹp.
Trái tim rất đẹp.
Nhìn cô gái run rẩy thở dốc trong màn sương đêm.
Anh tham lam tới gần cô, vô cùng khát vọng cất tiếng nói yêu cầu: “Nói lại lần nữa.”
Người đàn ông này, anh có biết rằng anh đang run rẩy không?
Như Nhân nhìn anh, trái tim cảm thấy vừa đau đớn vừa ấm áp. Cô không ấn lên trái tim đang đập mạnh nữa mà giơ tay lên, chạm nhẹ lên gân xanh ẩn ẩn đập trên trán anh, vuốt ve gương mặt dường như hơi dữ tợn kia.
“Em yêu anh.” Cô vuốt ve khuôn mặt anh. Đầu tiên là một tay, sau đấy là hai tay, đều đặt trên khuôn mặt ngăm đen của anh. Cô tới gần anh, áp lên môi anh, nhỏ giọng lặp lại: “Quan Lãng, em yêu anh.”
Anh rung động, hít một hơi thật sâu, hít vào hơi thở tốt đẹp của cô, cảm nhận được cánh môi non mềm của cô, nhìn vào đáy mắt đầy thâm tình của cô.
“Từ rất lâu rất lâu trước kia đã yêu anh. Dù cha anh là ai, dù anh họ gì, máu chảy trong người là của ai, anh chính là anh, mà em yêu anh.”
Cánh môi mềm mại run run áp lên môi anh. Cô ngượng ngùng nói lên ý nghĩ chân thành của mình, sau đó ôm lấy anh, cởi bỏ gông xiềng kìm hãm trên người anh bao nhiêu năm qua.
Cô gái này tin tưởng anh còn hơn cả chính bản thân anh.
Trái tim đập nhanh như sắp nổ tung.
Cô ngượng ngùng hôn, dịu dàng như thế, cẩn thận như thế, lại gợi cảm khiến anh sắp phát cuồng.
Anh không kìm chế được hôn lại cô, không kìm chế được muốn chạm vào cô, không kìm chế được muốn biến cô thành của mình, muốn xác nhận một trăm vạn lần, nhưng anh sợ lại làm tổn thương đến cô. . . . . .
Anh đột nhiên dừng lại, thở gấp.
“Đừng. . . . . . Đừng ngừng. . . . . .” Lông mi Như Nhân run rẩy, vuốt ve lồng ngực anh, cánh môi ướt át nỉ non bên môi anh: “Anh không làm tổn thương em. Anh sẽ không hại em. Em không yếu ớt như vậy. Em không cần anh kìm chế đè nén, em không cần anh khống chế bản thân, em chỉ cần anh. . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng. Anh nhìn con ngươi đen như làn nước mùa thu của cô, thấy được tình yêu không thể kìm chế.
“Xin. . . . . . Để em ở cạnh anh. . . . . .”
Đó là yêu cầu anh không thể từ chối được, nhưng lần này anh phải làm đúng, lần này anh sẽ làm đúng.
Anh bế cô lên, xuyên qua sương mù dày đặc, đi xuống tầng.
Trong phòng anh rất tối.
Anh không bật đèn, cô cũng không bảo anh bật.
Ngoài cửa sổ, vẫn tràn ngập sương trắng. Trong bóng đêm, đèn đường yếu ớt chiếu xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Ánh sáng mờ nhạt nhẹ nhàng khiến tất cả đều có vẻ mông lung.
Người đàn ông trước mắt nhìn giống như một con dã thú, bộ lông rực rỡ, cơ bắp rắn chắc. Mặt anh chìm trong bóng tối dưới lớp rèm khép một nửa. Cô không nhìn rõ, chỉ có đôi mắt đen kia đang tỏa sáng rực lửa.
Sau đấy anh cúi người hôn cô.
Như Nhân thở dốc nằm trên giường anh, cảm giác được bàn tay thô ráp của anh mơn trớn cơ thể mẫn cảm của cô, cởi quần áo trên người cô.
Anh rất dịu dàng, hết sức dè dặt cẩn thận.
Cô há miệng đáp lại nụ hôn của anh. Bàn tay nhỏ bé vuốt ve mặt anh, vuốt ve cánh tay và lồng ngực căng cứng của anh.
Anh bắt đầu sờ soạng, cũng giống như dã thú, nóng vội mà mạnh mẽ, vận sức chờ phát động. Cô có thể cảm nhận thấy trái tim đang đập của anh ngay dưới lòng bàn tay cô, mạnh mẽ, dồn dập.
Anh thích cô vuốt ve anh. Cô có thể cảm nhận được sự sung sướng của anh, nghe được tiếng thở nặng nề của anh.
Khi cô ngẩng đầu liếm hôn cổ anh, vuốt ve lồng ngực anh, anh phát ra tiếng rên rỉ khó có thể kìm chế.
Cô phát hiện ra cô cũng có thể làm anh thở dốc, khiến tim anh đập nhanh hơn. Cô thích mình có sức ảnh hưởng gần như mê muội đến anh như thế.
Cô lại muốn sờ nhiều hơn, nhưng anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói nhỏ bên tai cô.