Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 33: Cái gọi là đặc huấn, cái gọi là nắm bắt



Nói đến huấn luyện, thứ đầu tiên Lâu Ánh Thần nghĩ tới là quân nhân. Trong thế giới đó, là thứ y sùng bái, cũng chỉ có chức nghiệp đó. Đáng tiếc sự thật khác xa tâm nguyện, bản thân lại đi trên ngành nghề đối lập với nó.

“Đang nghĩ cái gì?” Phong Khởi thấy Lâu Ánh Thần xuất thần, bất giác có chút ngoài ý muốn. Nói ra, nó tựa hồ trước giờ chưa từng thật sự hiểu rõ con lang này.

Lâu Ánh Thần run lỗ tai một thoáng, vẫy rớt những giọt nước đọng: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ…… nên huấn luyện thế nào.” Công phu của y đều là đơn đả độc đấu, nói thật không thích hợp với chiến đấu theo đàn. Còn về những trận pháp đã từng xem qua trên sách, đều chỉ là mấy loại tiểu thuyết giả tưởng, hoàn toàn không thể ứng dụng vào thực tế. Ngươi lẽ nào muốn một đám lang bày thế trận kỳ môn độn giáp ngũ hành bát quái? Đó mới thật sự là hoang đường không thể tưởng.

Nhưng mà…… có lẽ cũng có thể hơi thử một chút…… phương pháp đặc thù.

Phàm là chuyện nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, cho dù không phải tốt nhất cũng không thể để lại nuối tiếc, đây là tôn huấn của Lâu Ánh Thần. ======

Chân chính tôn kính, không cần phải xu nịnh giả tạo, có lúc chỉ cần một thế tay, một ánh mắt.

Khi Lâu Ánh Thần xuất hiện tại chỗ trống, đám lang vốn đang tản mạn lập tức cứ như nghe được hiệu lệnh, ai ai cũng phấn chấn tinh thần đứng lên, tạp âm cũng tiêu thất không thấy, tiếng gió thổi qua, chỉ lưu lại thanh âm đám cỏ ma sát vào nhau.

Phong Khởi thú vị nói: “Ai da, ta thấy dứt khoát nhường vị trí này của ta cho ngươi là được rồi…..” Nó nhìn sang Lâu Ánh Thần, đột nhiên kinh ngạc, bị tinh quang từ con mắt màu tím thẫm đó ánh ra dọa nhảy dụng, “Lâu……” Lâu Ánh Thần lắc đầu hồi thần, thầm than lại thất thần, vừa rồi khi bị chú mục y đột nhiên có một cảm giác như quay về quá khứ. Từng vì huấn luyện năng lực phản ứng của mình, y trừ dùng những phương thức đáng kinh ngạc để gia tăng thực lực, thì còn từng không ngừng đến các bang phái để “khiêu chiến”, từ sâu trong linh hồn vẫn ghi nhớ rõ ràng cảm giác khi bị tất cả mục quang nhìn vào: Nhiệt huyết, hưng phấn, ly kỳ. Huống hồ công việc của y không thể ra sáng, thói quen sinh sống những nơi tối tăm, bị rất nhiều mục quang bao vây thì sẽ rất dễ dàng dẫn lên phản ứng bản năng.

Cũng may chưa có hành động.

“Ta không sao, nhưng mà” Y điều chỉnh tâm trạng một chút, áp chế sự thù địch xuống, “Ngươi cảm thấy, ta nên làm cái gì?”

Trong lòng Phong Khởi sớm đã có cách, nhưng vẫn thận trọng tổ hợp lại từ vựng một chút, khá lâu, mới nói: “Tổng thể thực lực.”

Nghe vậy, Lâu Ánh Thần vươn lưỡi ra liếm khóe môi hơi khô, cười nói: “Cái này, phương phát tốc hành thì không có, nhưng mà, có phương pháp nắm được thủ thuật”

“Thủ thuật?”

“Ân…… đại khái là vậy đi.” Y nhìn quanh đám lang một vòng, cao đầu nói: “Đi vào trong đám rừng là được.”

Từ một số phương diện mà nói, Lâu Ánh Thần hoàn toàn là tá sư (sư phụ đi mượn về). Oai vệ dẫn đầu một đám lang chậm rãi đi vào trong rừng, đầu của y trừ mỗi lần ngẫu nhiên nhìn nhìn đường, còn thì những lúc khác chỉ ngẩng nhìn trời.

Chúng lang nghi hoặc không hiểu theo sau, Phong Khởi mấy lần muốn hỏi thử, nhưng chung quy vẫn không mở miệng, đến cuối cùng vẫn là Lôi Lạc không nhịn nổi nữa, bực bội hỏi: “Ta nói ngươi rốt cuộc là đang tìm cái gì? Đừng lãng phí thời gian của chúng ta được không”

“Lôi Lạc……” Phong Khởi cản lời.

Lâu Ánh Thần quay đầu nhìn hai con lang một cái, sau đó dùng miệng chỉ chỉ về một cái cây ở không xa: “Chính là nó.”

Nó?

Một cái cây? Làm cái gì? Nhìn ra nghi vấn của đám lang, Lâu Ánh Thần đi tới, dừng lại cách ước tính khoảng chừng mười mét, sau đó gia tăng tốc độ, nhảy lên, chỉ một bước nhảy, liền nhảy qua một cành cây chăn ngang trước mặt.

Cũng đại khái rồi, chắc có thể chơi một trận.

“Các ngươi, nhảy qua cành cây này đi.” Y nhìn chúng lang, rồi đi tới dưới một cành cây cách mặt đất cỡ khoảng hai mét.

Chúng lang không hiểu, Phong Khởi nghĩ, bản thân là đầu lĩnh, thì nên dẫn đầu, tuy không hiểu rõ ý đồ của đối phương, nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì, đi tới vài bước chào Lâu Ánh Thần một cái, hơi hơi gật đầu, sau đó đứng lại tại nơi vừa rồi Lâu Ánh Thần bắt đầu chạy, chậm rãi thấp người xuống. Đôi mắt màu ngọc lục bảo chăm chú nhìn thẳng cành cây ở phía trước, thấy người ta nhảy nhẹ nhàng như vậy, nhưng đến lượt bản thân lại thấy không phải đơn giản như thế. Phong Khởi trong lòng có hơi e dè, vừa quấy động cơ thịt chuẩn bị nhảy, trước mặt lại hiện ta một vật trở ngại mới.

“Lôi……”

“Hừ, ta trước” Lôi Lạc tựa hồ đối với Lâu Ánh Thần không phải chỉ có cái nhìn thành kiến bình thường, đen mặt đẩy Phong Khởi qua một bên, tự mình đứng vững. Lâu Ánh Thần nhàn nhã nằm trong lùm cỏ dưới bụi rậm, chỉ phiêu ra một ánh nhìn, lại cụp mắt về, tựa hồ không quan tâm ai tới trước. Nhưng động tác này lại khiến cho một bụng hỏa của Lôi Lạc càng thêm tăng mạnh, nó nghiến răng, rồi lao thẳng.

Gia hỏa lỗ mãng……. Cắn một cái lá cây, Lâu Ánh Thần âm thầm nói trong lòng, xông tới quá nhanh, khi nhảy sẽ không kịp.

Quả nhiên như vậy, chỉ thấy Lôi Lạc còn chưa kịp làm gì đã lao tới một cành cây khác, ngay cả động tác nhảy cũng không có.

“Ta….. ta làm một lần nữa!” Lôi Lạc không phục xông về, lại một lần chắn trước mặt Phong Khởi, lần này Phong Khởi đã ẩn ẩn hiểu được cái gì, vừa định nói với Lôi Lạc, đối phương đã lại xông đi.

Độ dài mười mét, tăng thêm lực chạy, khoảng cách này đối với lang mà nói tương đối ngắn, nếu khống chế không tốt thì rất dễ dàng vượt ranh giới, hoặc là bổ vào khoảng không.

Lôi Lạc lần thứ hai cũng tính cự ly, khi mắt thấy sắp đến gần cành cây thì căng cứng cơ thịt bắt đầu nhảy, nhưng vẫn như cũ không có nắm được tiết tấu tốc độ, mắt nhìn cành cây chắn ngang đó càng lúc càng gần, chỉ nghe binh một tiếng, trước mắt đen đi, nó đụng đầu vào cành cây.

“A, Lôi Lạc” Phong Khởi vội vàng chạy tới, nhưng những con lang còn lại thì không động đậy, trong mắt chúng là khiêu chiến, mà là khiêu chiến với cành cây kia. Lâu Ánh Thần nhẹ nhàng nhấc đầu thổi thổi hơi, âm thầm cười một tiếng, thầm nghĩ: Tiểu tử này, đầu cũng cứng thiệt, tiếng vang thật lớn nha hắc hắc hắc……

Từ một phương diện nào đó mà nói, Lâu Ánh Thần cũng không phải là một người lòng dạ rộng lượng. (= =)

An trí tốt cho kẻ bị thương (= =), Phong Khởi là kẻ đầu tiên tiếp theo, sự cẩn trọng luôn tùy thời theo nó khiến nó bảo trì được trạng thái khỏe mạnh đầy dinh dưỡng nhất, cho nên chỉ một lần liền nhảy qua. Mà sau đó không ngừng có lang trực tiếp từ trên cành cây hôn thẳng xuống đất, cũng có liên tục lang sượt qua, đương nhiên cũng có một số thành công, nhưng số này cực ít.

Ngược lại kẻ làm mẫu ban đầu giờ bàng quan nhàn nhã thư thái, nằm trên cỏ mềm mại gãi gãi lông, liếm liếm chân, thoải mái vui vẻ.

“Chiêu này của ngươi….. có thể coi là khiến họ khó đạt rồi……”

Phong Khởi hơi thở dốc, đi đến bên cạnh Lâu Ánh Thần nằm xuống, “Cái này có thể luyện tập lực nhảy, nhưng mà….. có tất yếu phải làm đến trình độ này?” Nhảy lên trên không thật ra cũng có thể được rồi đi? Hơn nữa còn không bị thương. Lâu Ánh Thần lười biếng xì mũi một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng mục đích huấn luyện của đề mục này chỉ đơn giản luyện lực nhảy?”

“Lẽ nào…… không phải?”

“Tự mình nhìn đi, lấy năng lực của ngươi, chắc không khó phát hiện đâu.” Dùng miệng chỉ chỉ mấy con lang đang nghẹo đầu, “Mấy con kia, lực nhảy khá tốt. Nhưng chỗ đầu bị đụng và gia hỏa…… nào đó không giống, là đụng phải cành cây ở phía trên.” Chỗ ngừng một chút đó, Lâu Ánh Thần không dùng chữ “ngu ngốc” để nói, vì y đã thấy được nhãn thần như muốn sát nhân của con lang nào đấy rồi, “Vận động này huấn luyện chính là khả năng khống chế của thân thể đối với lực độ căng cứng của cơ thịt,……. Nói đơn giản chính là khống chế sự phối hợp của các phương diện khác nhau, đương nhiên, đối với lực nhảy cũng có tác dụng, cũng coi như là đặc huấn về lực nhảy đi.”

“Nga…… như vậy a” Phong Khởi có hơi mơ hồ, dù sao trước giờ nó chưa từng tiếp xúc qua mấy thứ mang tính học thuật, muốn hỏi cái gì là “cơ thịt”, nhưng nhận được ánh mắt từ xa ném tới của Lôi Lạc, chỉ đành cười khổ, cảm giác bản thân vẫn nên trở về trước thì tốt hơn.

Lâu Ánh Thần cũng không có ý tứ ngăn cản, dù sao chuyện của hai gia hỏa này nga, còn chưa đến mức y phải đi lo lắng, vừa muốn nằm xuống ngủ một lát, trên đầu lại bị vỗ một cái, có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm lên trên. Y nghi hoặc ngẩng đầu, vật đó từ trên đầu y trượt xuống lưng, lại chạy đi, leo lên thân cây, thân thể hình cầu màu xám như cái lò xo bắn ra, chỉ thấy một cái bóng trượt qua thân cây thử nghiệm trước tiên, quả cầu thịt nhỏ bé lăn đi mấy vòng, nhanh nhẹn rớt sang một bên, chi chi ya ya xông tới chỗ Lâu Ánh Thần kêu lên, dường như đang giành công lao.

“Tiểu đông tây?”

Lâu Ánh Thần cảm thấy một sợi huyết quản nào đó trong não đột ngột căng lên, nếu nó đã tìm tới đây….. vậy thì

Y quay đầu, không ngoài dự đoán nhìn thấy được Lang Vương mang theo gương mặt lạnh lẽo đứng cách không xa lắm, nhất thời xương cốt đều kêu gào, nói không nên lời. Mất nửa ngày, cho đến khi đám lang đã tĩnh lặng xuống, y mới lắc đám cỏ bị tiểu Mãnh Cáp rải trên đầu lạt xạt rớt xuống, lòng thầm nói: lão tử làm gì phải sợ ngươi, ngươi thích đến thì đến, dựa vào cái gì mang theo cái biểu tình bắt gian tại giường đó chứ …….

Bộ thật sự xem ta là bà xã của ngươi sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.