Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 58: Trước trận thú chiến



Hãn Hình Cung, tiền thính.

Những ngọn đuốc đặt gắn trên các cột nhà cùng với viên dạ minh châu trên đỉnh nóc hòa vào nhau ánh lên mặt thảm tạo nên ánh sáng đỏ đặc biệt, trên chiếc bàn dài bằng ngọc có đế làm bằng gỗ tử đàn bày trí đủ các món ăn đa dạng, chính giữa đại thính, những ca kỹ tướng mạo quyến rũ thân hình mê người đang phiêu lượng nhảy múa. Chỉ là ánh mắt của các khách nhân phân ra ngồi lại đang chăm chú nhìn vị Hãn Hình Cung Cung Chủ ngồi ở vị trí cao nhất Thiên Mạch Doanh, đêm nay hiếm khi hắn mặc một thân bạch y tố nhã, chỉ là ở phần tay và cổ áo thì may viền màu tím thẫm, hoa văn tinh xảo như phù vân nước chảy, khiến hắn so với trước kia còn muốn cao xa hơn hẳn.

Quả nhiên không giống người bình thường

Nghĩ như vậy, không chỉ là vài nhân vật có trọng lượng cao đến từ dị quốc, mà còn bao gồm cả đủ loại người trong tiền thính, đương nhiên họ không có gan mà đem ý nghĩ đen tối của mình phơi ra để gây chú ý, vì ai cũng đều rõ cái vị như tiên nhân này có thủ đoạn ác quỷ thế nào.

Thiên Mạch Doanh không chút để ý đảo mắt nhìn bên dưới, thu hết thần sắc của tất cả vào đáy mắt, trong lòng không kiềm được cười lạnh, sau đó bất động thanh sắc ngẩng đầu uống cạn dịch tửu có khí vị nồng đậm trong ly, khi ngẩng mắt lên, đã có một thần thái kỳ dị. “Tư Ngạc huynh, nếu bổn cung nhớ không lầm, gần đây giữa chúng ta hình như không có qua lại làm ăn gì cả, vậy thì không biết lần này ngươi đến thăm hỏi…… là có ý gì?”

Lời này nói ra, tiếng nhạc khí du dương trong nháy mắt ngừng lại, các ca kỹ vội vã hành lễ cáo lui, vị hán tử trung niên tên gọi Tư Ngạc đó hung hăng nhìn một cái sang người thanh niên đứng bên cạnh đang ngóng theo đám ca kỹ lộ ra biểu tình luyến tiếc không nỡ, sau đó mới đứng lên, không tự ti không kiêu ngạo chào một cái: “Thiên Mạch huynh nghĩ nhiều rồi, lần này ta đến xác thực không có chuyện gì lớn, thuần túy là vì thăm hỏi thôi, đương nhiên cũng có một chút lễ vật nhỏ mọn dâng tặng.”

“Lễ vật?”

Hơi làm ra thần sắc ngạc nhiên, Thiên Mạch Doanh đặt ly rượu lên bàn, ngón tay thon dài vuốt lên gương mặt, “Lễ vật màTư Ngạc huynh chuẩn bị, chắc sẽ không phải là thứ dễ thấy được đi…… nếu có thể, không bằng hiện tại dâng lên đi?” “Đúng là có ý này” Hắn hơi nghiêng người gọi ra ngoài cửa: “Nâng vào đi”

Nâng?

Xem ra cũng thật sự là thứ không thường thấy, chỉ là cái gì lại có thể khiến đối phương phí nhiều tinh lực như thế vận chuyển từ một nước đến một nước khác? Nội tình trong đó cũng rất đáng để người hoài nghi.

Trong lòng Thiên Mạch Doanh có chút chủ ý, hắn đánh một ánh mắt sang vị Mục Miên đang đứng ở vị trí đầu tiên bên hàng bên phải, mục quang gặp nhau, đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau.

Chỗ Tư Ngạc ở là tại một quốc gia cách lãnh địa của Hãn Hình Cung rất xa Kiêu Ngô, tuy hai bên thỉnh thoảng có một chút qua lại về mặt lợi nhuận, nhưng dù sao cũng là hai quốc gia riêng biệt, cho dù là Hãn Hình Cung một môn phái như vậy cũng phải có chút hiềm nghi, cho nên tình huống trắng trợn tặng lễ như vầy vẫn là lần đầu tiên.

Trăn trở nghĩ lại những sự vụ gần đây, trong đầu Thiên Mạch Doanh đột nhiên lóe lên linh quang, nét ngưng trọng trên mặt nhất thời giảm đi không ít, thầm nói: “Đám đại hán thô tục này, đầu óc cũng không đơn giản……. Chuyện Hãn Hình Cung giống trống khua chiêng thu thập ba bảo vật tâm huyết suốt đời của “Thập Ngũ Minh”, trước mắt không phải là bí mật gì trên giang hồ, mà theo như trong lời đồng thì một trong ba thứ đó là khôi giáp “Tử Ngọ Mộ Liêm” hiện đang ở Kiêu Ngô, và nằm trong tay của một người có thân phận là truyền nhân của Thập Ngũ Minh. Tuy tiến vào biên giới quốc gia không có mấy khó khăn, nhưng xem điệu này……tên Tư Ngạc này không tính sẽ cho hắn ăn không mà đạt được tiện ích lớn như vậy….. tiểu quốc tuy là tiểu quốc, nhưng quốc sư cũng không thể coi thường.

Tại lúc này, bốn đại hán để vai trần đã kéo thứ gọi là lễ vật vào, nằm ngoài dự liệu, đó lại là một con bạch hổ bị nhốt trong ***g, toàn thân nó là lông dài như tuyết, dưới ánh lửa phản xạ ra ánh sáng ngân sắc nhàn nhạt, sọc đen thưa thớt, trên chiếc đuôi thô tráng có điểm vài vòng hoa văn, tựa hồ chú ý tới mình đang ở trong hoàn cảnh chịu đủ loại ánh mắt xa lạ ngắm nghía, nó trừng to con ngươi bích ngọc lớn cỡ một ly rượu, giơ nanh múa vuốt bất mãn đi qua đi lại trong không gian hạn chế. Tiếng gầm gừ uy nghiêm vang vọng từng ngóc ngách trong đại thính, những thị vệ lá gan nhỏ đã bắt đầu bất giác nuốt nước miếng.

“Thiên Mạch huynh, con bạch hổ này là xá đệ lúc trước tình cờ gặp được trong núi, phải tốn hết nửa tháng mới bắt được nó lông tóc vô thương, nghe nói là thần tiên tọa ỷ (ghế của thần tiên: Tức là đã bước lên bậc tiên), thật sự trân quý, hôm nay, đặc biệt mang tới để trợ tửu hứng.”

Dưới đèn hỏa sáng lạn, nụ cười của Tư Ngạc mang theo mấy phần đắc ý.

“Chỉ là một con hổ?”

Lãng Y đứng cạnh Mục Miên nhíu mày lại, hắn bung thiết phiến ra, che lỗ mũi của mình lại, một người có tật thích sạch sẽ như hắn không thể chịu được mùi vị cổ quái trên người con hổ. Mà Địch Việt Lăng chỉ nhìn sang một cái, sau đó lại như không hề liên quan tiếp tục thoải mái ăn uống, hắn đối với chuyện câu tâm giác đấu (moi móc tâm tư tính mưu bày kế) này trước giờ không có hứng thú.

Ngược lại, trong nụ cười nửa miệng của Thiên Mạch Doanh mang theo chút hứng thú, “Không biết lệnh đệ là” Ánh sáng trong đáy mắt hắn không ngừng lấp lóe, dù sao có thể bắt được con hổ này mà nó lông tóc vô thương, tuyệt đối là có chỗ đặc biệt. Tư Ngạc cười cười, quay đầu nhìn sang thanh niên bên cạnh, tên thanh niên đó vội đứng dậy, học theo bộ dáng của huynh trưởng chào một cái, chỉ là tựa hồ rất không quen, động tác xem ra có chút kỳ quái: “Mộc Nhĩ Hạ, tham kiến Thiên Mạch Cung Chủ.”

“Ân…….”

Thiên Mạch Doanh không tính đặt quá nhiều chú ý vào tiểu tử này, đơn giản phát ra một tiếng, phát huy ngạo khí của mình ra triệt để, hắn biết rõ mục tiêu Tư Ngạc giới thiệu người này cho hắn tuyệt đối không đơn giản, cho nên, trước tiên cứ bộc lộ uy hiếp răn đe với một tiểu tử non nớt thích cho mình đúng đó, là điều cần thiết. Quả nhiên, Mộc Nhĩ Hạ thấy tình trạng này sắc mặt liền xìu xuống, lúng túng bảo trì tư thế cúi chào của mình, không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Tư Ngạc ít nhiều gì cũng hiểu một chút về Thiên Mạch Doanh vội vàng bước lên sàn diễn, đi tới một bước hài hòa cười nói: “Thiên Mạch huynh, tửu yến có thêm bạch hổ trợ hứng cố nhiên là thú vị, nhưng nếu chỉ đơn độc có một con cũng không có cách nào thể hiện uy phong, chúng ta tại đây có câu “một bàn tay vỗ không kêu”, ngươi xem, có thể nào có thể tuyển chọn một đối thủ cho nó?” Một mặt nói một mặt nháy mắt cho Mộc Nhĩ Hạ, Mộc Nhĩ Hạ ngoan ngoãn ngồi lại, chỉ là trên mặt không còn tư thái ưu việt trước đó nữa.

“Đối thủ?”

Thiên Mạch Doanh không chút để tâm lập lại từ này, biểu tình không có gì thay đổi. Ngược lại tên đang ăn uống hết sức cao hứng Địch Việt Lăng kia lại chợt đảo mắt phun ra một câu: “Tọa ỷ của thần tiên? Hắc hắc, ở đây chúng ta có một ‘sơn thần’, không biết là bên nào lợi hại hơn.”

Sơn thần?!

Lời này hiển nhiên khiến Tư Ngạc và Mộc Nhĩ Hạ thần tình chấn động, chỉ là không đợi Địch Việt Lăng nói tiếp, Lãng Y ở bên cạnh đã hung hăng ngắt một cái lên chân của hắn, Địch Việt Lăng nhất thời khổ sở hít một hơi, cắn chặt răng để không hét lên, tiếp theo đó lại nhận được ánh mắt sát nhân bất mãn của vị ở trên Thiên Mạch Doanh kia, hắn co đầu về, giống như làm sai chuyện mà chúi đầu xuống không dám nói gì nữa.

“Thiên Mạch huynh……. không biết ‘sơn thần’ này?”

“……”

Nhìn thấy hết thần sắc tham lam của tên mãn tử này vào mắt, Thiên Mạch Doanh đột nhiên tâm tình trở nên ác liệt, hắn không thích thứ thuộc về mình bị người khác có cảm giác thèm muốn, thần sắc theo tâm tư cũng lạnh xuống, nhiệt độ trong đại thính tựa hồ nháy mắt đông kết lại, tựa như hàn đông. Tư Ngạc tự nhiên hiểu được bản thân đã chạm vào vẩy ngược của vị không thể nhìn thấu trước mắt này, tuy rất muốn nhìn thử xem thứ gọi là sơn thần đó là cái gì, nhưng vì lợi nhuận lâu dài hắn không thể không lùi một bước: “Cái đó, Thiên Mạch huynh đừng cười, ta có chút đường đột rồi, nếu như có chỗ khó xử, thì cứ xem như vừa rồi ta chưa từng nói qua, chúng ta tiếp tục uống rượu.”

“Sao lại đường đột chứ, ha ha…….”

Gương mặt lần nữa đeo lên dấu hiệu của nụ cười, ngoài dự liệu của Tư Ngạc, Thiên Mạch Doanh lại nhẹ cười lên: “Tư Ngạc huynh nếu đã muốn xem thử, bổn cung nào có lý che giấu? Người đâu mang nó lên.”

Bị khóa thiết liên ngay cổ kéo đi, Lâu Ánh Thần lộ rõ có chút phẫn nộ, y rất muốn cứ như vậy nhảy lên cắn xé tên thị vệ đang dẫn đầu này, nhưng vòng thiết khóa trên chân nói cho y biết vọng động thì chỉ là tự tìm phiền phức.

Thật là mẹ nó khó chịu…..

Hung hăng mắng một câu trong lòng, y không thể không đi theo bước chân như bay của kẻ kia, nỗ lực không để thiết liên xiết cổ. Trong sắc đêm nồng đậm, chỉ có tiếng leng keng mỗi khi khóa thiết va vào nhau nặng nề vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.