Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 7: ………..



Lang biết dùng cái giá nhỏ nhất, để đổi lấy hồi báo lớn nhất.

Chúng là một loại động vật phi thường tinh ranh.

Lâu Ánh Thần không biết Lang Vương vì sao đột nhiên đối tốt với mình, trong trí nhớ của y vẫn tàn giữ cảm giác sốc khi nó thốt ra câu “Làm nô lệ của ta, hoặc là, chết”, đó là thái độ cao chót vót tuyệt đối yêu cầu người khác phải phục tùng, một con lang bình thường tuyệt đối sẽ không có thái độ đó, cũng giống như bách tính bình thường vĩnh viễn không có thói quen mở miệng ra sát lệnh như đế vương, trên thân phận cách biệt thiên địa. Chỉ là khi hoàn toàn không thể nhìn thấu đối thủ, lẳng lặng quan sát thay đổi là sự phòng ngự tốt nhất.

Cũng giống như binh đến tướng ngăn, nước đến đắp đê.

Trước mắt có thể làm, chỉ là như vậy thôi. Thấy Lâu Ánh Thần chơi trò đuổi bắt chạy nhảy với thỏ hoang, Lang Vương cảm giác một cổ phẫn nộ không rõ từ đâu đến, và cả bó tay.

Gia hỏa này, trước đây rốt cuộc là săn mồi thế nào…….

Khiến nó có một xung động rất muốn nhào ra cắn y một trận.

Thật ra Lâu Ánh Thần cũng biết bản thân làm rất tệ, nhưng y vẫn không có biện pháp khống chế tính linh hoạt của thân thể 100%, hơn nữa, hành động trước đây đều là đấu với đối thủ, còn mà muốn làm như kẻ trộm len lén tiếp cận, cho dù là bị phát hiện, cũng đều là người ta đuổi y, nào giống hiện tại muốn y đuổi theo người khác a? Huống hồ, khi xâm nhập địch doanh tuyệt không phải lo lắng đến vấn đề khí vị (mùi)……. Tiếng bước chân cũng không thể che giấu được con thỏ có thể nghe thấy……. Giới tự nhiên thật đáng sợ a……..

Cuối cùng con thỏ trước mặt Lâu Ánh Thần cũng chạy được vào lùm cỏ, nhảy thật nhanh, rồi không thấy nữa.

Lâu Ánh Thần khom xuống trước một đám cỏ dày rậm, không biết có thể dùng móng vuốt để bắt, Lang Vương cuối cùng nhìn không nổi nữa, không tốt lành hỏi: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”

“……..Ta muốn……. móc nó ra…….”

Lâu Ánh thần trả lời khiến Lang Vương càng thêm vô lực.

“Ngươi thật là ngu xuẩn! Sớm đã chạy mất rồi còn móc cái gì! Thức ăn của mình, thì mình săn, đừng có mong ngóng ta sẽ chia cho ngươi.” Lạnh lùng nói xong, Lang Vương tha cho nai hoang bị cắn đứt cổ nằm xuống dưới gốc cây vui vẻ khai tiệc.

Sao có thể như vậy

Lâu Ánh Thần đột nhiên có một cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ…….

Vốn còn mong ngóng đối phương có thể chia cho mình một chút Ai, bỏ đi, tự động thủ, cơm no áo ấm. Lâu Ánh Thần cũng hiểu rõ, rồi sẽ có một ngày phải tự nuôi sống mình, nếu như có lần đầu tiên thỏa hiệp, vậy thì sau này sẽ có tâm lý ỷ lại, cho nên chỉ có hơi oán trách một chút, lại trở về chỗ khúc rừng vừa nãy nằm sấp chờ đợi tiếp.

Có sự nhẫn nại đến nơi đến chốn, và lực quan sát mẫn tuệ.

Đây là đánh giá sơ bộ của Lang Vương đối với Lâu Ánh Thần, nhưng nó đồng thời cũng phát hiện, trừ mấy thứ này, y tựa hồ không còn biết cái gì nữa, bao gồm cả kỹ xảo săn mồi đây đối với một con lang đã thành niên mà nói là chuyện không có khả năng. Lang và người bất đồng, trong nhân loại có người ỷ lại người khác để sinh tồn, nhưng lang không có, chúng độc lập, hơn nữa vì huyết thống của chúng mà kiêu ngạo, sẽ không phóng túng biếng nhác, vì thế, lang không có năng lực săn mồi, tuyệt đối sẽ bị những con lang khác trục xuất, sau đó bị sinh vật khác công kích, ăn mất.

Tên này rốt cuộc là ai?

Hút một ngụm huyết dịch tươi mới đầu tiên trên cổ nai hoang xong thì vứt sang một bên, Lang Vương ngẩng đầu nhìn Lâu Ánh Thần, tên đó cuối cùng sau nửa ngày bận rộn cũng bắt được một con thỏ hoang nhỏ bé, lấy thể trọng của y mà nói, bắt được một con mồi như vậy không phải là chuyện gì đáng tự hào, nhưng tựa hồ như y không có phát giác cái này, chỉ trừng trừng nhìn con mồi, một lúc lâu cũng chỉ phát ngốc, không có cắn xuống.

“Sao vậy?” Lang Vương bình thản hỏi.

“Ân….. ta đang nghĩ….. làm sao không, không có gì.” Trước khi nói ra khỏi miệng một khắc Lâu Ánh Thần mới kịp đạp phanh, y không thể nói cho đối phương, ‘ta đang nghĩ thứ này phải ăn như thế nào’ đi? Hành động của bản thân thế này đã rất quái dị rồi (Y cũng còn tự biết được a ==|||). Dưới sự chú mục của Lang Vương, Lâu Ánh Thần không còn cách nào đành phủi đi xung động ban đầu muốn cắt da con thỏ ra, rất cẩn thận cắn một miếng.

Ặc, một mồm đầy lông…… cảm giác bị chọt chọt trong khoang miệng, lông mao ma sát hàm răng, rất khó chịu.

Hàm răng bén nhọn vẫn là cắt xuyên qua làn da non mềm của con thỏ, một dòng máu lập tức chảy vào trong miệng.

Ngô……. Có một chút buồn nôn, nhưng mà, chỉ có thể coi như đang ăn thịt bò tái được nấu chín chỉ có ba phần……

Dù sao thì thức ăn này cũng quá ít, Lâu Ánh Thần mấy miếng nuốt sạch, vì tránh cho bản thân muốn ói thậm chí y không có nhai gì luôn, nên kết quả là còn chưa có nhận ra vị đạo gì thì đã xong rồi. Ọt…… bụng phát ra tiếng kháng nghị, chút đồ này căn bản không đủ cho y nhét kẽ răng, dục vọng muốn ăn vừa trào lên khiến y tương đối phiền muộn.

Lang Vương trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Qua đây đi.” Quay người về ngồi cạnh con mồi mà nãy nó chỉ cắn một miếng, Lâu Ánh Thần hơi bất ngờ, y cảm thấy độc hưởng con mồi tựa hồ mới là chuyện bình thường thỏa đáng trong giới tự nhiên chứ, Lang Vương vì sao đột nhiên đổi tính, làm y có chút hoảng sợ, nhưng thức ăn chiến thắng lý trí, y bước nhanh lại, do dự nhìn Lang Vương đang bắt đầu cắn xé, cũng cúi đầu xuống.

Thịt nai a……. so với trong tưởng tượng còn ngon hơn nhiều. Một mặt chiếu cố bao tử đã sắp muốn co rút, một mặt cảm thán tính ưu việt của loài lang Có thể ăn động vật được quốc gia bảo hộ, y hoàn toàn không phát giác nhãn thần dị thường khi Lang Vương thỉnh thoảng ngẩng đầu.

Gia hỏa này, không giống chút nào so với tất cả những đồng loại mà nó quen biết.

Lang Vương đột nhiên cảm thấy đối với một gia hỏa xem ra cái gì cũng không hiểu này rất có hứng thú, nó bất động thanh sắc dựa gần, khi Lâu Ánh Thần mở miệng cắn xé một miếng thịt sống, đột nhiên nhào lên, trực tiếp đẩy y ra, lăn hết mấy vòng, nó cưỡi lên trên người Lâu Ánh Thần, từ trên cao nhìn đăm đăm xuống.

Lâu Ánh Thần không kiềm được lạnh run, y không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi hồi thần lại thì đã bị áp dưới thân Lang Vương, bản thân không thể trở mình, hai vuốt trước biến thành vòng cung cong lại trước ngực, y buồn bực phát hiện bản động tác của bản thân giống y như một con chó nuôi……

“Làm sao vậy……”

Khẩu khí không được trầm ổn lắm hỏi.

Lang Vương không đáp, phục người xuống, liếm mấy cái trên mũi của y, khiến Lâu Ánh Thần không thích ứng hắt hơi mấy cái, ngây ngốc nhìn Lang Vương, y hoàn toàn không theo kịp chuyển biến thái độ của đối phương.

Đây là ý gì?

Nếu như là lúc là người, Lâu Ánh Thàn bị đối đãi như thế, y có lẽ sẽ đánh một quyền quật ngã đối phương, sau đó lại tàn nhẫn cho đối phương thêm vài cước, nhưng lúc này đã biến thành lang, y không biết tình huống trước mắt này là bị phi lễ hay là bị thể hiện tình bạn.

Y không rõ, cho nên chỉ đành ngốc lăng ngây dại.

Lang Vương tựa hồ đối với phản ứng như thế của y đã dự đoán trước, đùa giỡn liếm liếm môi, rồi đứng dậy, lại trở về cạnh con mồi đã bị ăn hơn một nửa, tiếp tục thưởng thức.

Lâu Ánh Thần cảm thấy, bản thân có khả năng là bị đùa giỡn……

Không dám lại quá gần, thế là chỉ đành nằm dưới gốc cây tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi phát sinh biểu thị hàm nghĩa gì.

Che giấu khí tức, che giấu thân thể, thậm chí ngay cả dục vọng cùng bổ nhào vào thức ăn cũng không để lộ ra một nửa, nhẫn nại chờ đợi, sau đó ngay khắc con mồi thả lỏng cảnh giác, liền lấy tốc độ nhanh nhất nhào đến, cắn đứt cái cần cổ là nơi yếu đuối nhất và cũng là nơi chí mạng nhất trong cơ thể, tiếp đến, con mồi đã đến tay.

Phong Khởi tha một con linh dương kích thước rất nhỏ, vượt qua lùm cây, vứt trên mảng đất ẩn mật trong rừng, quay đầu, nói với đồng bạn Lôi Lạc đang ngậm mồi sau lưng: “Có ngửi thấy được vị đạo gì không?” Lôi Lạc ngoắc đầu vứt hai con thỏ hoang cho đám lang con niên kỷ vẫn còn rất nhỏ đang hưng phấn nhào đến, đầu cũng không ngẩng quay người đi ngược lại con đường vừa về.

“Hắn lại nổi tính gì vậy?”

Phù Xuyên bất mãn trề môi, nó vẫn không quen nhìn bộ dạng thích bỏ lơ người khác như vậy của Lôi Lạc, “Vứt cái gì a.”

Cười khổ không nói, Phong Khởi nhìn hai con mồi bởi vì bị dùng lực cắn quá lớn mà có hơi thảm đến không nỡ nhìn, nó có thể lý giải được Lôi Lạc, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng chúng sau khi ra đời không lâu đã luôn sống bên nhau, có thể nói tình như thủ túc, có lẽ chỉ có nó mới hiểu được tâm sự đằng sau biểu tình lãnh đạm của Lôi Lạc.

Lôi Lạc đang tiếc hận

Vì bản thân bắt được quá ít thức ăn, hơn nữa…..

Từ biệt Phù Xuyên, Phong Khởi đuổi theo phương hướng của Lôi Lạc, như trong dự liệu thấy hắn ở cạnh đàm thủy.

“Ngươi bị thương rồi, có nghiêm trọng không?”

Phong Khởi đi qua, trừng trừng nhin phần cổ có vết máu đỏ của Lôi Lạc, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Gặp phải cái gì rồi?” Sao lại bị thương ở cổ

“…… Một đám chó hoang…….”

Lôi Lạc phẫn hận nghiến răng, dùng móng vuốt cào trên mặt đất, phát tiết phẫn nộ của mình.

“Mấy năm gần đây, ở đây hình như trở nên chủng vật hỗn tạp….. nói không chừng, thời gian thống trị của lang đã đến lúc kết thúc rồi.” Phong Khởi ngẩng đầu, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi tới, xé nát những chiếc lá to yếu đuối trên cây.

“……Ai biết được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.