Trong hoàng
cung, thân ảnh cao ngất của Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở trong sân của Tử
Uyển, nhớ từng cái nhăn mày, nụ cười của Nguyễn Nhược Khê, từng chút
từng chút của nàng, còn kĩ thuật múa tuyệt đẹp điêu luyện của nàng nữa.
“Vương, ba năm rồi, năm nay tuyển tú thần đã thay vương làm chủ, một tháng sau liền tiến hành.”Phượng Minh đi đến phía sau hắn, thở dài nói.
“Tùy tiện.”Tây Môn Lãnh Liệt xoay người lại, một chút cũng không để ở trong lòng.
“Vương đáp ứng, vậy thần liền đi chuẩn bị.”Phượng Minh nói, nhìn thân ảnh cô đơn kia của hắn, chính mình cũng có chút đau lòng, ba năm rồi, cho tới bây giờ vương không có sủng hạnh nương nương
trong cung, lại càng không muốn nói tuyển tú nữ, vì thế các đại thần đều nghị luận, chỉ có mình biết hắn là vì Nhược Khê.
“Ừ.”Tây Môn Lãnh Liệt tùy ý gật đầu, tâm tư hoàn toàn không đặt ở đó, ba năm
rồi, Nhược Khê, nàng đã rời đi ba năm rồi, từ ngày nàng rời đi đó, ta
liền thề thủ thân ba năm vì nàng, không nghĩ tới, thời gian ba năm,
trong nháy mắt đã hết.
Hoàng cung
bố cáo ra ngoài, tất cả nữ tử mười lăm tuổi đến mười tám tuổi đều có thể dự tuyển tú nữ, đặc biệt là tiểu thư con nhà quyền quý.
Trong đó có
muội muội của Vũ Khuynh Thành, Vũ Khuynh Nhan lại được Phượng Minh cố ý
cân nhắc vào danh sách, chỉ vì dung mạo của nàng và Vũ Khuynh Thành có
năm phần tương tự, hắn hy vọng, vương có thể hồi phục lại từ đau buồn
của Nhược Khê.
Vũ gia.
“Ta không cần, ta không muốn đi tuyển tú nữ.”Một nữ tử dung mạo xinh đẹp vẻ mặt quật cường bất bình nói.
“Nhan Nhi, chuyện này không thể theo ý con.”Một phu nhân xinh đẹp quí phái ở một bên hảo ngôn (lời hay ý tốt) khuyên bảo.
“Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không đi.”Vũ Khuynh Nhan vẫn không chịu như trước.
“Lớn mật, chuyện này ngươi nói không thì có thể không sao ? Ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.”Lão gia Vũ gia tức giận, hung hăng vỗ bàn nói.
“Ta không đi, nếu người bắt ta đi, vậy ta để thi thể lại.”Vũ Khuynh Nhan cũng hung hăng nói, không có chút sợ sệt hay nhượng bộ.
“Tốt, tốt.”Vũ lão gia bị nàng chọc giận sắc mặt đỏ bừng, lấy tay ôm ngực ho.
“Lão gia.”Phu nhân vội vàng vuốt ngực cho hắn, một bên trách nói:
“Nhan Nhi, sao con có thể lớn rồi mà không biết đạo lý như vậy.”
“Cha, nương.”Vũ Khuynh Nhan đột nhiên quỳ xuống lúc này mới nhìn bọn họ nói:
“Nữ
nhân không muốn đi hoàng cung, đại tỷ, nhị tỷ đều chết ở trong hoàng
cung, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn cho nữ nhân đi chịu chết sao?”
Nghe nói về
Vũ Khuynh Quốc, Vũ Khuynh Thành, Vũ lão gia cùng Vũ phu nhân, vẻ mặt rõ
ràng bi thương, rất lâu, Vũ lão gia mới thở dài nói:
“Nhan Nhi, bây giờ không giống trước, thàn bảo vệ đã không uống máu người
nữa, ngươi cũng không là huyết nô, ngươi là đi tuyển phi.”
“Không, mặc kệ có phải hay không, nữ nhân đều không đi.”Vẻ mặt Vũ Khuynh Nhan quật cường.
“Nhan Nhi, không phải cha mẹ muốn để ngươi đi, chúng ta cũng luyến tiếc,
nhưng đó là mệnh lệnh của vương, chúng ta không có biện pháp cãi lại,
nhưng kháng lệnh cả nhà mất đầu tịch thu gia sản, Nhan Nhi, không phải
nương nhẫn tâm.”Vũ phu nhân vừa nói vừa rơi lệ.
Vũ Khuynh Nhan thân mình cứng đờ, nàng không nên bức phụ mẫu như
vậy, nhưng nàng cũng không muốn thỏa hiệp, một câu
“Ta hiểu được.”Xoay người liền yên lặng hướng phòng mình đi đến.
“Nó cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.”Vũ lão gia thở phào nói.
Vũ phu nhân nhìn theo bóng dáng nữ nhân, sắc mặt đột nhiên biến đổi nói:
“Không được.”Cuống quít hướng phòng nữ nhi đi tới.
“Làm sao vậy? Phu nhân.”Vũ lão gia cũng đuổi theo.
Bính một tiếng mở cửa ra, phu nhân liền thấy Vũ Khuynh Nhan treo cổ trên trần nhà, bị dọa lập tức ngã xuống đất ra sức hô:
“Người đâu, cứu tiểu thư.”
Sau đó Vũ lão gia đi tới cũng bị dọa ngây ngốc ở tại chỗ, thấy người hầu đưa nàng xuống, đặt trên giường.
Vũ phu nhân, Vũ lão gia, mới lảo đảo đi tới trước giường, giữ chặt tay của nàng, khóc ròng nói:
“Nhan Nhi, sao con ngốc như vậy, Nhan Nhi, con tỉnh đi, nương không thể mất con nữa, chỉ cần con tỉnh, nương sẽ không ép con.”
Nguyễn Nhược Khê phút chốc lập tức mở to mắt, chợt nghe đã có người khóc bên tai
mình, chết tiệt, Hắc Bạch Vô Thường, cũng không để lộ cho nàng biết nàng tới nơi nào, chỉ nói đã đến giờ, liền đem nàng đẩy xuống.
“Nhan Nhi, con tỉnh rồi.”Thấy nàng mở to mắt, Vũ phu nhân ngẩn ra, sau đó vui mừng nói:
“Thật tốt quá, thật tốt quá, ông trời phù hộ.”
Nguyễn Nhược Khê không có ra tiếng, chỉ bình tĩnh quan sát động tĩnh, dù sao nàng
cũng phải từ từ nghe ngóng một chút xem đây là nơi nào? Sao mình có thể
đến?
“Nhan Nhi, con thế nào rồi? Để nương nhìn xem.”Vũ phu nhân cẩn thận nhìn nàng.
“Tránh ra.”Vũ lão gia lại thoáng cái kéo tay nàng, sắc mặt hung ác nói với Nguyễn Nhược Khê:
“Ngươi cho dù chết, cũng phải tiến cung tuyển tú.”
“Lão gia, ngươi muốn bức chết nữ nhân sao?”Vũ phu nhân hỏi hắn.
“Chẳng lẽ nàng muốn cho trên dưới Vũ gia chúng ta chôn cùng nó sao?”Vũ lão gia quát, hắn cũng không muốn kiê quyết như vậy, nhưng hắn phải kiên quyết.
Tuyển tú? Vũ gia? Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, trong lòng một trận mừng như điên, mình đã trở lại, vội vàng nói:
“Cha, nương, nữ nhân nguyện ý tuyển tú.”
Một câu, làm Vũ phu nhân, Vũ lão gia sửng sốt nửa ngày.
“Nhan Nhi, con không cần lừa nương.”Vũ phu nhân cho rằng nàng còn muốn tự sát, thật cẩn thận nhìn nàng.
“Nương, nữ nhân là thật tâm.”Nguyễn Nhược Khê vội vàng nói, nàng nghĩ hẳn thân thể này nhất định là không chịu tuyển tú mới tự sát.
“Con thực sự hiểu rõ rồi sao? Không phải con dù chết cũng không chịu đi sao?”Vũ phu nhân vẫn lo lắng.
“Nương, nữ nhân hiểu rõ rồi, phụ thân và nương nuôi nữ nhân lớn cũng không dễ
dàng, lại nói tiến cung, cũng không nhất định là bị vương lựa chọn, nếu
lựa chọn, nữ nhân cũng một bước lên trời, các người cũng được thơm lây.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc nói.
“Được, được, Nhan Nhi thoáng cái đã trưởng thành.”Đôi mắt Vũ phu nhân ngấn lệ.
“Nhan Nhi, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau, liền tiến cung, cha mẹ đi ra ngoài trước.”Đôi mắt Vũ lão gia cũng ướt át nói, thật không dám tin rằng, chỉ thoáng cái nàng đã trưởng thành.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu,
“Cha mẹ đi thong thả.”
Chờ cửa
phòng bị đóng lại, nàng mới kích động khó có thể kiềm chế được, nàng rất muốn lập tức nhìn thấy hắn, không biết, ba năm qua hắn sống tốt không?
Đột nhiên nghĩ đến hắn tuyển phi, đôi mắt híp lại, Tây Môn Lãnh Liệt
chàng chờ đi.
Ba ngày sau. Cửa Vũ gia.
Nguyễn Nhược Khê đang được Vũ phu nhân dặn dò trăm ngàn thứ, ánh mắt lưu luyến không rời, ngồi vào xe ngựa tiến cung, trong ba ngày, nàng cũng hiểu được
thân phận của mình, số phận sao lại trùng hợp như thế, nàng cư nhiên lại ở trên người muội muội Vũ Khuynh Thành, đây có phải là thiên ý không.
Lén xốc rèm
xe, nhìn ra xunh quanh, ba năm, mọi thứ ở đây dường như chưa từng thay
đổi, chỉ là không biết hắn có thay đổi hay không.
Xe ngựa dừng lại, nàng biết đã đến hoàng cung, nàng gần hắn trong gang tấc mà biển
trời cách mặt, bước từng bước, trái tim lại không khống chế được nhảy
dựng lên
“Đến đây, đến đây, các ngươi đều xếp hàng lại, đợi lát nữa vào đại điện bái kiến vương.”Một ma ma hô, tập trung những người xuống xe ngựa lại.
Nguyễn Nhược Khê kỳ quái đi trong đám đó, chẳng lẽ không học lễ nghi, không học quy
củ sao? Ngó xung quanh cũng thấy các tiểu thư khác cũng nghi hoặc như
mình.
“Khụ khụ.”Ma ma cố ý ho khan một tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó mới nói:
“Các ngươi
nhất định rất nghi hoặc, sao lại không học quy củ liền trực tiếp gặp
vương, ta nói cho các ngươi, đây là vương phân phó, chờ đến đó, cử chỉ
của các ngươi tốt, có bản lĩnh thể hiện tài năng xuất chúng của mình để
vương coi trọng các ngươi, cho nên, nên làm như thế nào các ngươi trong
lòng đã có dự liệu, bây giờ từng người đi qua mặt ta.”
Các thiếu nữ rất tự giác xếp thành hàng, từng người đi đến trước mặt của nàng ta,
hơi hành lễ. Ma ma lấy tay chỉ vào nữ tử đi tới trước mặt mình nói:
“Ngươi, ngươi, ngươi……… Đều đi ra.”
Các nữ tử
khác cũng đứng ra một bên, người cuối cùng là Nguyễn Nhược Khê, nàng
cũng hơi hành lễ, nhưng động tác kia, tay không đúng chỗ, nàng chưa từng học qua, đương nhiên không làm tốt như các nàng kia.
“Ngươi đi ra.”Ma ma chỉ vào nàng.
“Ta?”Nguyễn Nhược Khê khẽ nhấc đầu, sau đó muốn đi đến một bên, gay go rồi nàng không trúng tuyển.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, khiến ma ma thấy rõ khuôn mặt giống đến năm phần nàng, vội vàng hỏi
“Ngươi tên gì?”
“Vũ Khuynh Nhan.”Nguyễn Nhược Khê trả lời, đã quên hành lễ.
Tiểu thư Vũ gia. Ma ma sửng sốt, vội vàng cười làm lành đáp:
“Vũ tiểu thư, mời đi bên này.”Đây là quốc sư đặc ý dặn dò, nàng thiếu chút nữa phạm sai lầm rồi.
“Ừ.”Nguyễn Nhược Khê không có hỏi nguyên nhân trực tiếp đi qua.
Ma ma lúc này mới nhìn nữ tử bị chỉ đi ra nói:
“Các ngươi có thể lui xuống.”Ý là, đã bị loại.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thấy rõ, hơn một trăm nữ tử, trải qua sự lựa chọn của nàng ta, cũng còn lại ba mươi mấy.
“Ma ma, được chưa? Vương đang đợi.”Một công công đi tới nói.
Tiểu Lí Tử, Nguyễn Nhược Khê liếc mắt liền nhận ra hắn.
“Được rồi, công công xong rồi.”Ma ma bồi cười nói.
“Vậy đi thôi.”Tiểu Lí Tử công công nói.
“Được, vậy đi.”Ma ma hướng về phía các nàng vẫy tay nói:
“Đi theo ta.”
Tuyển tú trong cung.
“Vương, đây là những tú nữ, đều là những mỹ nữ tú ngoại tuệ trung (bên ngoài
xinh đẹp bên trong thông minh), vương nên nhìn thử xem.”Phượng Minh ở một bên nói.
“Phải không? Vậy ta cho ngươi chọn trước một người.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn hắn nói, đương nhiên bản thân hiểu được nổi khổ tâm của hắn, chỉ tiếc mình không có tâm tư kia.
“Vương, đây là tuyển tú nữ cho người.”Phượng Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vương, quốc sư, tú nữ đã đều chờ ngoài điện.”Tiểu Lí Tử tiến đến hồi bẩm nói.
“Ừ, để các nàng cùng tiến vào.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu đáp.
“Tuyên tú nữ vào điện.”Tiểu Lí Tử hướng về phía ngoài cửa hô.
Toàn bộ tú nữ đều đi đến, cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ nói:
“Tham kiến vương.”
“Đều đứng lên đi.”Tiểu Lí Tử ở một bên nói, sau đó phân phó:
“Từ người đầu tiên bắt đầu biểu diễn tài nghệ đi.”
Nguyễn Nhược Khê là người cuối cùng, trong lòng kinh hoàng, lén ngẩng đầu lên, nhìn
Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở trước mặt, ba năm rồi, hắn vẫn anh tuấn khiến
tim người ta đập mạnh như vậy, người yêu ơi, ta đã trở lại, chàng có
thấy không? Nàng giống như thoáng cái bổ nhào vào trong lồng ngực hắn,
nói với hắn, nàng nhớ hắn bao nhiêu, nhưng nàng không thể, nàng muốn xem xem, hôm nay hắn tuyển tú nữ như thế nào, có thể khiến mình thất vọng
hay không.
Đôi mắt
Phượng Minh nhìn thẳng vào trên người của nàng, lại thấy nàng không sợ
đang nhìn xung quanh, khóe môi nhếch lên một nụ cười, có lẽ vương sẽ
thích an bài như vậy.
Nữ tử đầu
tiên biểu diễn chính là xướng, nói thật, tiếng ca kia êm tai động lòng
người, khiến Nguyễn Nhược Khê cũng say mê, nàng dường như có thể khẳng
định, Tây Môn Lãnh Liệt sẽ chọn nàng ấy, nếu mình là nam nhân, mình cũng sẽ chọn nàng ấy, huống chi, không cố định vương chỉ có thể chọn một
người, chỉ cần hắn thích, hắn đều có thể lưu lại.
Thế nhưng
tiếng ca dừng lại một thời gian ngắn, hắn chỉ liếc mắt nàng một cái,
trong đôi mắt tràn ngập tán thưởng, nhưng chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Đi xuống đi.”
Không trúng
tuyển, mọi người đều sửng sốt, trong mắt nữ tử chứa nước mắt lui xuống,
nhưng trong lòng Nguyễn Nhược Khê lại vui mừng vô hạn, nữ tử như vậy hắn cũng chướng mắt, có phải là vì nghĩ đến mình không?
Nữ tử thứ
hai, nữ tử thứ ba, nữ tử thứ tư…………. Có thể nói mỗi nữ tử đều tài mạo
song toàn, khiến người kinh diễm, nhưng Tây Môn Lãnh Liệt chỉ ngồi ở đó
đơn thuần tán thưởng, cư nhiên một người cũng không lưu lại, khiến mọi
người kinh ngạc không thôi.
Người cuối cùng, đến phiên Nguyễn Nhược Khê, nàng lắc lư thân thể, bắt đầu múa.
Nhìn thấy khuôn mặt của nàng, lại thấy kỹ thuật múa của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đứng dậy, đi qua giữ chặt tay nàng:
“Nhược Khê, là nàng sao?”
Hắn nhận ra
nàng, trong lòng Nguyễn Nhược Khê chấn động, hắn không quên sao? Nhưng
không đợi nàng trả lời, hắn lại phát hiện bản thân thất thố, lập tức
khôi phục bình thường, lẩm bẩm nói:
“Nàng ta sao có thể là Nhược Khê?”
“Vương, nàng là muội muội của Vũ Khuynh Thành, Vũ Khuynh Nhan.”Phượng Minh ở một bên nói, trong lòng hy vọng vương sẽ thích nàng.
Nguyễn Nhược Khê hiểu được ý tứ của Phượng Minh, hắn thay vương tìm thế thân sao?
Nhưng nàng càng muốn biết vương nghĩ như thế nào? Cho nên cố nén nước
mắt vui sướng gặp lại kia, cúi đầu, không để bọn họ nhìn ra bản thân
khác thường.
Nàng có thể cảm giác được, Tây Môn Lãnh Liệt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hắn sẽ làm như thế nào? Nàng cũng đang chờ đợi.
“Cho nàng đi xuống đi.”Khiến nàng không khỏi có chút sửng sốt, nhưng cũng thầm vui mừng.
“Vương, giữ nàng lại đi.”Phượng Minh khuyên nhủ.
“Phượng Minh, không có người có thể thay thế được Nhược Khê, ta không sẽ tìm
một cái giống nàng vài phần để làm thế thân của nàng, bởi vì họ không
thể làm thế thân của nàng, trong lòng ta, nàng là độc nhất vô nhị.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Vậy được rồi. Nhưng mà vương, ta nghĩ Nhược Khê nhất định không hy vọng
người như thế, không chọn nàng, vậy các nữ tử khác thì sao, ngươi tùy
tiện chọn hai người đi, dù sao vương cũng cần con nối dõi.”Phượng Minh nói thêm.
Nguyễn Nhược Khê lén trừng mắt Phượng Minh, đây là hắn tìm công cụ sinh con cho vương sao?
“Không cần, trong cung không phải đã có mấy phi tử sao?”Tây Môn Lãnh Liệt cự tuyệt nói, có lẽ sẽ có một ngày hắn tuyển phi, nhưng nhất định không phải bây giờ.
Phượng Minh bất đắc dĩ thở dài, mới phân phó nói:
“Các ngươi đều lui ra đi.”
“Vâng.”Tất cả nữ tử đều lui xuống.
Chỉ có
Nguyễn Nhược Khê còn đứng ở đó, lòng của nàng tràn ngập cảm động, tràn
ngập ôn nhu, Lãnh Liệt, hắn đúng là nam nhân mình yêu, quả nhiên không
phụ mình.
“Sao ngươi không lui ra?”Tiểu Lí Tử ở một bên nói.
Tây Môn Lãnh Liệt cùng Phượng Minh không khỏi nhìn về phía nàng.
“Nhĩ vấn ngã ái nhĩ hữu đa thâm? Ngã ái nhĩ đích hữu kỷ phân? … .”(bài này được sử dụng trong phim Cô em họ Cát Tường -Triệu Vy hát , phim Bốn chị em gái , và được Kenny G thổi saxo, tên tiếng Việt là ánh trăng nói hộ lòng tôi) Tiếng ca tuyệt vời vang lên, Nguyễn Nhược Khê chậm
rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đều là lệ trong suốt, nhìn nam nhân nàng
ngày đêm thương nhớ kia, từng dòng nước mắt đi xuống.
Đôi mắt Tây
Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, từng bước bước đi đến bên cạnh nàng,
nắm tay thành quyền, dường như không tin những gì mình nghe được,
“Nhược Khê, là nàng sao? Nàng đã trở lại, đúng không?”
Trên mặt Nguyễn Nhược Khê mang theo nụ cười hạnh phúc, cũng không nhịn được, thoáng cái bổ nhào vào trong lồng ngực hắn:
“Lãnh Liệt, là ta, ta đã trở lại, ta rất nhớ chàng.”
“Nhược Khê, Nhược Khê của ta.”Tây Môn Lãnh Liệt cư nhiên không dám tin rằng ông trời không phụ mong đợi
của hắn, khiến nàng, người hắn ngày nhớ đêm mong trở lại bên người.
Phượng Minh cũng kinh ngạc nhìn nàng, nhưng không muốn quấy rầy bọn họ, nháy mắt để mọi người cũng hắn đi xuống.
Khoảnh khắc của đóng lại, hắn thấy bên trong hai người nhiệt tình ôm lấy nhau.
Một năm sau.
Trong ngự hoa viên, Nguyễn Nhược Khê đang mang thai, dưới sự làm bạn của cung nữ, chậm rãi đi đến ngự hoa viên.
“Mệt mỏi quá.”Nàng thở phì phì, lấy tay xoa xoa cái bụng, bọn họ rốt cục có hài tử của
mình, mà sắp gặp được nó, nghĩ lại trong một năm qua, mình cùng vương ân ái, khóe môi của nàng liền không nhịn được nhếch lên nụ cười hạnh phúc.
“Vương hậu, vậy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”Một cung nữ nói.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nàng mới đi một chút mà cảm thấy thật mệt.
Vừa mới ngồi xuống, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt đang khẩn trương đi tới, thấy nàng thở phào nhẹ nhõm:
“Nhược Khê, nàng ở trong này làm gì, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra
ngoài nhỡ có chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?”Nói xong, ngồi bên người của nàng, một tay ôn thắt lưng của nàng, một tay khác nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của nàng.
“Đứa nhỏ ngoan không?”giọng nói hắn ôn nhu hỏi.
“Ngoan…………”Nguyễn Nhược Khê vừa muốn nói cũng được, liền cảm giác bụng truyền đến một trận đau đớn, không khỏi kêu to lên:
“A………, đau quá, đau quá.”Trong phòng đều là tiếng kêu to thống khổ của Nguyễn Nhược Khê.
“Vương hậu, dùng sức, lập tức sẽ xong ngay.”Bà mụ bên cạnh cũng vừa nói vừa đổ mồ hôi.
Phòng ngoài.
Tây Môn Lãnh Liệt khẩn trương không ngừng đi qua đi lại, Phượng Minh bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Vương, không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.”
“Chờ nương tử ngươi sinh đứa nhỏ, ngươi sẽ nói như vậy sao.”Tây Môn Lãnh Liệt tức giận nói, nghi ngờ lúc đó hắn cũng sẽ đau lòng không
thôi, chỉ là vừa dứt lời, liền theo trong phòng truyền ra một thanh âm
vang lên lượng đích khóc thanh.