”Ha ha, ha ha, ta hiện tại quả thực có chút hoài nghi, ngươi không phải Vũ Khuynh Thành, nhưng đáng tiếc ngươi chính là nàng.” Tây Môn Lãnh Liệt cười to vài tiếng.
” Đáng tiếc cái gì? Ngươi sẽ yêu ta sao? Ta đây có phải có cái gì khác không.” Nguyễn Nhược Khê khoé miệng hừ lạnh.
Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng cằm của nàng lên, hai tròng mắt màu hổ phách mang theo thống khổ và cừu hận:
” Yêu, ngươi không xứng.”
Còn không có đợi nàng nói chuyện, môi hắn liền điên cuồng, thô bạo hôn nàng, bị hắn
đột nhiên ôm chặt, cánh tay bị thương lập tức truyền đến toàn thân đau
đớn.
Nàng liều mạng giãy dụa, mở miệng ra muốn cắn lấy đầu lưỡi của hắn, lại bị hắn linh hoạt trốn thoát.
Không biết qua bao lâu, rốt cục nàng cũng chống đở không được, thân mình mềm nhũn liền hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên
cảm giác được nàng không còn giãy dụa, Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra,
lúc này mới phát hiện nàng đã hôn mê bất tỉnh, đáng chết thật, nàng hôn
mê thật đúng thời điểm.
” Người tới.” Hướng về phía ngoài cửa cất giọng hô.
” Vương, có gì phân phó.” Một thái giám đi đến.
” Cho người đem nàng trở về Huyết Viên, gọi ngự y bắt mạch cho nàng.” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
” Dạ, Vương, nô tài xin cáo lui.” Thái giám tuân lệnh, gọi thị vệ bên ngoài tiến vào, tiếp nhận Nguyễn Nhược Khê từ trong lòng ngực của Vương.
” Chờ một chút.” Hắn đột nhiên kêu bọn họ trở lại.
” Vương, còn có gì phân phó?” Thái giám xoay người lại đi đến.
” Tìm một cung nữ nhỏ tuổi nhu thuận đưa đến Huyến Viên.”
” Dạ, Vương.”
” Hãy đi đi.” Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên ra lệnh.
Ngay lúc Nguyễn Nhược Khê vừa mở to mắt, liền thấy một cung nữ nhỏ tuổi co ro sợ hãi đứng bên cạnh đầu giường của nàng nói:
“Cô nương, nô tì là Tiểu Ngọc, là Vương phái đến hầu hạ người.”
” Cô nương khách khí, đây là việc nô tì nên làm.” Tiểu Ngọc lập tức kinh sợ nhìn nàng, lúc này mới nâng nàng ngồi dậy:
” Cô nương, ngồi dậy uống thuốc đi, đây là ngự y phân phó, muốn cô nương
nhất định phải uống, ngự y nói uống thuốc này sẽ giúp cánh tay bị thương nhanh chóng khỏi hẳn.”
” Ồ, vậy mang đến đây đi.” Nguyễn Nhược Khê tiếp nhận chén thuốc nàng đưa qua, nhanh chóng uống xong.
” Cô nương, ngươi uống nước vào, miệng sẽ không còn đắng nữa.” Tiểu Ngọc đem một chén nước trong đưa lên.
” Được.” Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới đánh giá nàng, thân hình nho nhỏ, dáng
người gầy yếu, sắc mặt đầy sợ hãi, vừa thấy liền thấy nhất định là đã
chịu nhiều khi dễ, bộ óc đột nhiên suy nghĩ đây chính là người mà nàng
đang tìm, để nàng ta giải thích hết những nghi vấn của nàng, cuối cùng
cũng tìm được rồi.
Giữ chặt tay của nàng, gương mặt đầy thành khẩn hỏi:
”
Tiểu Ngọc, không phải sợ, ta cũng chỉ là một người ở trong này, ngươi
cũng biết thân phận của ta, cho nên ta cũng rất sợ hãi rất cô đơn, hiện
tại tốt lắm, có ngươi ở cùng ta, chúng ta coi như là có bạn, sống nương
tụa lẫn nhau.”
Lời của
nàng, lập tức làm cho tâm của Tiểu Ngọc ấm áp, nghĩ đến mấy tháng qua
sống trong cung chịu bao nhiêu khi dễ cùng dối trá, nhịn không được nước mắt đột nhiên chảy xuống, dùng sức gật gật đầu đáp:
“ Sau này cô nương có gì sai bảo, nô tì nhất định tận tâm tận sức hầu hạ cô nương.”
” Tiểu Ngọc, ta cũng không có cao quý hơn ngươi bao nhiêu, đều là nô lệ như nhau, điều duy nhất không giống vì ta là Huyết Nô.” Nguyễn Nhược Khê cố ý tạo ra vẻ mặt ảm đạm, đem điều chính mình biết nói ra, muốn làm cho nàng đồng tình.
” Cô nương?………” Quả nhiên, trong mắt Tiểu Ngọc lộ ra vẻ đồng tình nhìn nàng, lại không biết phải an ủi như thế nào.
” Không nói nữa, đúng rồi Tiểu Ngọc, nàng là ai? Như thế nào lại biến thành hình dáng như thế này?” Nguyễn Nhược Khê nhân cơ hội chỉ vào nữ nhân đang nằm trên giường hỏi,
tuy rằng nàng đã biết các nàng có quan hệ tỷ muội, nhưng là nàng càng
muốn biết vì sao nàng lại ở chỗ này?
Tiểu Ngọc trợn to mắt, nghi hoặc nhìn vào nàng, thật lâu mới phát ra tiếng nói: