Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 49: Tiểu Ngọc lo lắng



Như Phi trong lòng cả kinh, Vương đây là đang thử nàng sao? Suy nghĩ một chút, trên mặt mang theo mỉm cười đáp: ” Vương thật biết nói đùa, Vương sủng hạnh ai? Thần thiếp sao dám dị nghị chứ? Ý thần thiếp là, thần thiếp rất nhớ Vương, không thấy Vương, trong lòng thần thiếp cảm thấy rất mất mát nhưng nào dám trách cứ Vương.”

” Như phi, đúng là một người hiểu biết.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, cho dù không có cảm tình đối với nàng, cho dù biết những lời nói này chưa hẳn là xuất phát từ trong lòng của nàng, nhưng những lời nàng nói làm cho hắn có chút cảm động.

” Bởi vì nam nhân mà thiếp yêu rất vĩ đại, người là Vương cho nên thiếp phải học khoan dung độ lượng.” Như Phi liếc mắt đưa tình nhìn hắn mà nói, tay nàng lặng lẽ vuốt ve phía sau lưng hắn.

” Vậy hôm nay Vương sẽ bồi thường cho ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng, mặt chậm rãi hạ xuống, thân mình chậm rãi cúi xuống……….

Nhu Phi cung.

” Cái gì? Vương lại sủng hạnh Như Phi.” Nhu Phi giận dữ quát, tay đập mạnh lên bàn, làm vỡ nát chén trà. Tay gắt gao nắm chặt thành quyền, sắc mặt phẫn nộ trở nên vặn vẹo, uốn éo, méo mó, hoàn toàn không có chút ôn nhu, nhã nhặn nào giống như trước đây.

Cung nữ cùng thái giám phía dưới cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám.

” Như Phi, ngươi quả nhiên mưu kế cao siêu.” Ánh mắt Nhu Phi lộ ra vẻ ác độc, hung hăng nói. Nàng ta cư nhiên dụ dỗ Vương sủng hạnh, rõ ràng là đang khiêu chiến mình, tức giận này làm sao nàng nuốt nổi

“Nương nương xin bớt tức giận, nghe nô tì nói mấy câu.” Cung nữ Thảo Nhi lớn gan đi tới gần nói.

” Nói.” Nhu Phi lạnh lùng ra lệnh.

” Nương nương ngàn vạn lần không cần tức giận, sẽ làm cho sức khoẻ rối loạn. Nô tì nghĩ, trước tiên nương nương nên nghĩ làm thế nào để Vương sủng hạnh nương nương, dù sao Như Phi còn chưa có hoài thai Long chủng, huống chi nếu nàng hoài thai cũng phải đợi đến mười tháng sau, cho dù là mười tháng sau cũng không nhất định sẽ là hoàng tử.” Thảo Nhi phân tích rất có có lý lẽ.

Nhu Phi trầm tư một chút, là nàng nhất thời nóng giận, bản thân hoảng loạn, Thảo Nhi nói rất có lý, cho dù là nàng sinh ra hoàng tử, cũng chưa chắc chắn có thể sống hay không. Hiện tại nàng cũng nên nghĩ phải làm thế nào để Vương sủng hạnh mình.

Nhu Phi phất tay ra lệnh:

” Các ngươi lui xuống hết đi, để cho ta yên tĩnh một chút.” Nàng muốn suy ngẫm phải làm gì cho thật tốt?

” Dạ, nương nương.” Thảo Nhân hành lễ cáo lui, sau đó phân phó cung nữ thu dọn mảnh vỡ của chén trà dưới đất rồi lui ra ngoài.

Tử Uyển.

” Nương nương, ngươi khoẻ chưa?” Tiểu Ngọc nâng nàng ngồi dậy, quan tâm hỏi, biểu tình trên mặt có vẻ như có điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu?

” Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, cười cười nhìn Tiểu Ngọc nói:

” Có gì ngươi cứ nói đi?”

” Nương nương, ngươi sao biết ta có chuyện muốn nói?” Tiểu Ngọc trợn to mắt nhìn nàng.

” Ngốc nha đầu, ngươi nghĩ gì đều lộ ra hết trên mặt rồi..” Nguyễn Nhược Khê cười nói.

” Nương nương, ngươi còn cười, nô tì đang lo lắng muốn chết.” Vẻ mặt Tiểu Ngọc lo lắng nói.

” Làm sao vậy? Có việc gì làm khó Tiểu Ngọc chúng ta?” Nguyễn Nhược Khê cười vui đùa.

” Nô tì là vì nương nương người nha.” Tiểu Ngọc nhìn nàng đáp.

” Vì ta?” Nguyễn Nhược Khê lại nhịn không được cười rộ lên, mình có cái gì làm nàng lo lắng chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.