Tới địa lao, Nguyễn Nhược Khê mới phát hiện, trong này so với nàng tưởng tượng còn
tồi tệ hơn nhiều, chẳng những âm u ẩm ướt, còn tản ra mùi tanh hôi, phạm nhân bên trong đều dơ bẩn đầy người, sắc mặt xanh mét, cuộn mình trong
góc tường, lạnh lùng nhìn nàng.
” Đi vào.” Thị vệ mở một cửa lao trong số đó, đem nàng đẩy vào.
Nguyễn Nhược Khê đứng không vững, ngã sấp trên mặt đất, đầu gối quỳ trên mặt đất,
làm nàng rất đau, đứng dậy liền hung hăng trừng mắt hắn:
“Ngươi làm gì?”
” Ta làm gì?” Thị vệ khinh thường liếc mắt nàng:
”
Ngươi cho là đến bây giờ ngươi vẫn là sủng phi của Vương sao, ở trong
này rồi, ngươi sẽ không còn sống đi ra ngoài, cho dù vương không giết
ngươi, hữu Thừa tướng cùng Như phi cũng sẽ không buông tha ngươi dễ dàng như vậy, ngươi ngoan ngoãn chờ chết đi.”
“Ba” một tiếng, khóa dây xích sắt, thị vệ xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, hắn có lẽ chính là người của hữu Thừa tướng, hoặc là bị hữu Thừa tướng mua chuộc, cười lạnh một chút, tới nơi này
rồi, nàng còn hi vọng người khác đối xử tốt với mình được sao? Huống chi tội danh của mình là sát hại hoàng tử, nàng quả thật không nên hi vọng
có thể còn sống rời đi.
Dựa vào
tường ngồi ở trên đống rơm rạ, nàng bình tĩnh cẩn thẩn nghĩ lại xem sai
lầm ở đâu, ngay từ đầu nàng cùng Tiểu Ngọc ở trong phòng bếp, nửa bước
không rời, trong lúc đó không có người tới, vậy vì sao trong thuốc lại
có dược?
Từng bước từng bước hồi tưởng, đột nhiên nhớ tới, chỉ có một người duy nhất tiếp xúc với thuốc bổ trong tay mình.
Trong lòng
khiếp sợ nàng không thể hình dung, sao lại như thế? Hắn sao có thể tàn
nhẫn như vậy, ra tay hủy hoại đứa nhỏ của mình? Cái gì mà chỉ tin tưởng
nàng? Cái gì mà đột nhiên thay đổi thái độ? Hóa ra từ đầu đến cuối hắn
tính kế với mình? Mà nàng còn ngây ngốc không biết bị hắn lợi dụng, thật đáng buồn biết bao nhiêu.
Trong lòng
chợt thấy lạnh lẽo, hóa ra còn có loại người vô sỉ như vậy, một luồng
hàn khí từ lòng bàn chân truyền lên khiến nàng không khỏi ôm chặt bản
thân, hắn thật đáng sợ, hoàng cung này cũng thật đang sợ.
” Thuộc hạ tham kiến quốc sư.” Cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của thị vệ.
” Mở khóa cho ta vào.” Phượng Minh phân phó nói.
” Vâng, quốc sư.” Thị vệ mở địa lao.
Phượng Minh lập tức đi tới, lấy tay nâng Nguyễn Nhược Khê đang cuộn mình nói:
” Khuynh Thành, ngươi làm sao vậy?”
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, thấy hắn, dường như gặp lại người thân, thoáng cái bổ nhào vào trong lồng ngực hắn khóc ròng nói:
” Phượng Minh.” Ủy khuất cùng hận thù trong lòng nàng không biết nên nói như thế nào.
” Khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn.” Thân mình Phượng Minh cứng đờ, nhưng không có đẩy nàng ra, ngược lại nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng của nàng.
Khóc đã lâu, Nguyễn Nhược Khê mới ngừng tiếng khóc, từ trong lồng ngực hắn đứng dậy, nhìn thấy hắn bị mình khóc ướt một mảng lớn quần áo, ngượng ngùng nói:
” Thật xin lỗi.”
” Không có việc gì, Khuynh Thành, nói cho ta đã xảy ra chuyện gì? Sao lại là ngươi?” Phượng Minh lúc này mới nhìn nàng hỏi.
” Sao lại là ta?” Nguyễn Nhược Khê thoáng cái nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, giương mắt nhìn hắn hỏi:
” Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết đứa nhỏ của nàng không giữ được?” Hay là nói, hắn đã sớm biết Tây Môn Lãnh Liệt sẽ hủy đứa nhỏ?
”
Không chỉ ta biết, mà mọi người đều nghĩ như vậy, ngươi nghĩ xem Nhu phi các nàng sẽ để đứa nhỏ người khác bình an ra đời hay sao chứ? Cho dù
Như phi và Nhu phi ai làm hoàng hậu, người còn lại sống cũng không dễ
dàng, cho nên các nàng đương nhiên muốn trăm phương ngàn kế, không tiếc
cái giá phải trả giết chết đứa nhỏ đối phương, có thể tưởng tượng Như
phi sinh non, cũng là chuyện ở trong dự kiến, nhưng ta tuyệt đối không
nghĩ tới ngươi sẽ bị dính vào.” Phượng Minh thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
” Ngươi vì sao không tin là ta hạ dược chứ?” Nghe được hắn nói như vậy, Nguyễn Nhược Khê hơi hơi có chút an ủi hỏi lại.
” Ta tin tưởng rằng ngươi sẽ không.” Phượng Minh nhìn nàng không có một tia chần chờ liền nói.
” Đó là bởi vì ngươi biết đó là hắn.” Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê đột nhiên lạnh lùng, giọng nói cũng không hề thân thiện.