Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 88: Lần thứ ba tỏ tình



“Nương nương, ngươi sao rồi?”Trong ngự hoa viên cung nữ thái giám loạn thành một đoàn, nhưng cũng không dám ra tay ngăn cản.

Bọn thái giám vội vàng chạy hướng ngự thư phòng, xem ra chỉ có vương có thể ngăn cản.

“Công công, không tốt rồi, không tốt rồi.”Một tiểu thái giám thở hổn hển nói.

“Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy, quy củ trong cung ngươi quên rồi sao, nhỏ giọng chút, đừng quấy nhiễu vương.”Tiểu Lí Tử công công vội vàng trách móc.

“Vâng, nô tài đã biết.”Tiểu thái giám vội vàng nhận sai.

“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”Tiểu Lí Tử lúc này mới hỏi.

“Bẩm công công, Nhu phi cùng mĩ nhân nương nương ở ngự hoa viên đang đánh nhau.”Tiểu thái giám vội vàng hồi bẩm nói.

“Cái gì? Ngươi nói một lần xem.”Tiểu Lí Tử công công không dám tin hỏi.

“Nhu phi nương nương cùng mĩ nhân nương nương ở ngự hoa viên đang đánh nhau, bọn nô tài không dám tiến lên can ngăn, đành phải đến bẩm báo vương.”Tiểu thái giám lại trả lời một lần.

“Có việc này sao?”Tiểu Lí Tử đang ở do dự có bẩm báo vương hay không thì cửa đột nhiên lập tức bị đẩy ra, Tây Môn Lãnh Liệt liền từ bên trong đi ra nói:

“Mang ta đi nhìn xem.”Hai nữ nhân đánh nhau, hắn đến xem thử bộ dáng gì? Chẳng qua, nói không chừng Vũ Khuynh Thành đang khiến Nhu phi chịu không nổi.

“Vâng vương.”Tiểu Lí Tử cùng tiểu thái giám vội vàng ở phía trước dẫn đường.

“Vũ Khuynh Thành, ngươi cư nhiên dám đánh ta.”Mũi Nhu phi đã chảy ra máu tươi, bị nàng gạt ngã trên mặt đất, vẻ mặt chật vật, được cung nữ nâng dậy, tức giận trùng trùng nói.

“Ta vì sao không dám đánh ngươi?”Đôi bàn tay trắng Nguyễn Nhược Khê nắm thật chặt.

Nhu phi bị dọa lui về phía sau vài bước,

“Ngươi đừng tới đây, ta sẽ để vương làm chủ cho ta.”

“Vậy chờ xem, chẳng qua, ngươi hình như quên, bây giờ ta mới là sủng phi của hắn.”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng nói, mình không phải người dễ khi dễ.

Nhu phi đột nhiên thấy Tây Môn Lãnh Liệt từ đối diện xa xa đi tới, sắc mặt một chút liền thay đổi sắc mặt, lập tức nhu nhược hành lễ nói:

“Thần thiếp tham kiến vương.”

“Nô tì tham kiến vương.”Cung nữ một bên cũng vội vàng quỳ xuống.

Nguyễn Nhược Khê xoay người lại, cũng hơi hơi thi lễ nói:

“Thần thiếp tham kiến vương.”

“Đều đứng lên đi, sao lại thế này?”Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó phân phó nói, liền thấy trên mặt Nguyễn Nhược Khê một vết bàn tay ửng hồng, nhưng Nhu phi còn thảm hơn, chỉ có thể dùng từ chật vật, trên mũi còn có lưu lại vết máu, quả nhiên giống với hắn tưởng tượng.

“Vương, không có chuyện gì? Thần thiếp cùng muội muội không cẩn thận đụng vào cùng nhau, cho nên cũng ngã xuống.”Nhu phi ôn nhu nhược nhược nói, dù sao nàng cũng không thể nói cho vương rằng các nàng đánh nhau, như vậy đối với ai cũng không có lợi.

“Phải không? Vậy mặt của nàng sao lại thế này? Cũng là do ngã sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn Nguyễn Nhược Khê hỏi.

Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng cười nói:

“Vương, tay Nhu phi tỷ tỷ vừa lúc ngã sấp xuống ở trên mặt thần thiếp, cho nên liền đỏ, chẳng qua không sao, thần thiếp biết tỷ tỷ không phải cố ý, cũng sẽ không so đo?”Diễn trò ai chẳng biết.

Lời nói dối rất rõ ràng, nhưng không một ai phá vỡ nó.

“Một khi đã là như thế, Nhu phi, nàng liền hồi cung tắm rửa một chút đi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói.

“Vâng, thần thiếp tuân mệnh.”Nhu phi cúi người nói.

“Đi thôi, hồi cung lấy băng chườm vào.”Tây Môn Lãnh Liệt lại dắt tay Nguyễn Nhược Khê.

“Được.”Nguyễn Nhược Khê cố ý đem thân mình tựa vào trên người hắn, cấp cho Nhu phi một ánh mắt đắc ý, chính là muốn nàng ta tức chết.

Sắc mặt Nhu phi xanh mét, hận cắn răng nghiến lợi, lại không hề biện pháp, chỉ có giận dữ xoay người rời đi.

Trở lại Tử Uyển.

“Còn đau sao? Tiểu Ngọc, đi lấy khối băng đến đây.”Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt ôn nhu hỏi, sau đó phân phó nói.

“Vâng, vương, nô tì đi ngay.”Vẻ mặt Tiểu Ngọc vui sướng, tuy vương ở ngự hoa viên vẫn chưa truy cứu chuyện vừa rồi, nhưng là ai cũng tin rằng, trong lòng vương rất rõ ràng, vương dắt tay nương nương, không thể nghi ngờ chính là nói cho người khác biết, người hắn sủng ái yêu thích chính là nương nương.

“Mũi Nhu phi là bị nàng đánh vỡ hả.”Lúc Tây Môn Lãnh Liệt nói những lời này giọng điệu ẩn chứa ý cười.

“Ngươi đang vui sướng khi thấy người gặp họa sao, đừng quên nàng là nữ nhân của ngươi, ngươi không đau lòng sao.”Nguyễn Nhược Khê trừng hắn liếc một cái,

“Nàng cũng là nữ nhân của ta, ta lại còn yêu thương nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, nửa là thật sự, nửa là vui đùa.

“Ngươi thật sự yêu thương ta?”Thái độ Nguyễn Nhược Khê khác thường nhìn hắn hỏi.

“Yêu, nhưng chuyện nàng muốn không có khả năng.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức nói.

“Ngươi biết ta muốn ngươi làm gì sao?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, nàng còn chưa nói mà.

“Không biết, chẳng qua khẳng định không phải chuyện gì tốt? Cho nên trực tiếp cự tuyệt.”Tây Môn Lãnh Liệt đáp.

Đáng chết, hắn luôn khôn khéo như vậy? Ánh mắt đột nhiên chuyển đi, vẻ mặt tiếc hận nói:

“Thật đáng tiếc nha, vốn ta muốn nói, nếu ngươi thực sự yêu thương ta, như vậy ta liền nói cho ngươi…………..”Nàng cố ý dừng lại không nói.

“Cái gì?”Tuy nhìn thấy ý cười trong ánh mắt nàng, nhưng hắn vẫn vui vẻ phối hợp.

“Không nói cho ngươi.”Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng nói, bị nàng đùa giỡn rồi.

“Không nói cho ta, ta đây khiến cho nàng nói cho ta mới thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng qua, trong đôi mắt lại mang theo nụ cười.

“Ngươi thật muốn biết?”Nguyễn Nhược Khê nhếch mày hỏi.

“Nói.”

“Được rồi, ta muốn nói chính là, nếu ngươi yêu ta thật lòng, vậy móc trái tim ra cho ta xem, để ta xem tim ngươi màu đỏ hay màu đen.”Nguyễn Nhược Khê đưa tay đặt ở trên miệng hắn, có bản lĩnh thì hắn lấy ra xem.

“Được.”Tây Môn Lãnh Liệt rất sảng khoái đáp ứng, đem tay của nàng đặt ở trên ngực nói:

“Muốn nhìn, thì tự mình lấy đi.”

Nguyễn Nhược Khê lập tức lấy bàn tay ra nói:

“Không thành ý, ngươi tự mình lấy cho ta xem.”

“Có thể, nhưng ta cũng muốn xem của nàng, nếu trong lòng ta tràn ngập hình ảnh của nàng, nhưng trong lòng của nàng không có ta, chẳng phải là rất không công bằng sao.”Tây Môn Lãnh Liệt hạ giọng âm tại bên tai của nàng nói.

“Vậy quên đi, trong lòng ta khẳng định không có ngươi.”Nguyễn Nhược Khê đẩy hắn ra.

“Vũ Khuynh Thành, nàng tin không? Trong lòng của nàng có ta, hơn nữa chỉ có ta thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt lại tự tin nói, nói xong, còn ở trên môi của nàng hôn một cái.

“Vương, nương nương, đã mang khối băng đến.”Tiểu Ngọc vào cửa, liền thấy cảnh này, vội vàng cúi thấp đầu.

“Mang tới đi.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói, nhưng chưa buông Nguyễn Nhược Khê trong lòng ra.

“Vâng.”Tiểu Ngọc đem khối băng tới, che miệng cười, lui đi ra ngoài.

“Ta tự mình làm được.”Nguyễn Nhược Khê vừa muốn đứng dậy.

Tây Môn Lãnh Liệt liền ngăn nàng lại:

“Đừng nhúc nhích, ta giúp nàng.”Nói xong, cầm lấy khối băng đặt ở trên má nàng, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại.

Mặt ửng đỏ, lập tức liền cảm giác được lạnh lẻo rất thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ.

“Vừa rồi sao lại thế?”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới hỏi.

Hắn không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Nguyễn Nhược Khê liền tức giận, mở to mắt hung hăng trừng mắt hắn nói:

“Đều là bởi vì ngươi.”

“Bởi vì ta?”Tây Môn Lãnh Liệt buồn cười nói:

“Chẳng lẽ ngươi là bởi vì ăn dấm chua.”

“Ăn dấm chua? Đầu óc của ngươi không có vấn đề gì chứ.”Nguyễn Nhược Khê cố ý ngạc nhiên nói.

“Không phải thế thì vì sao?”Tây Môn Lãnh Liệt kỳ thật đã sớm đoán được.

“Bởi vì sao? Ngươi không đoán được sao?”Nguyễn Nhược Khê lườm hắn, không nghĩ hắn biết rõ còn hỏi.

“Thật xin lỗi.”Một tiếng xin lỗi mềm nhẹ vang lên ở bên tai nàng.

Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, giọng nói kia là của hắn sao?

“Không cần nhìn ta như vậy, có một số việc, ta không thể mở miệng giải thích với nàng, nhưng hãy tin ta, chuyện làm thương tổn ngươi, không phải ta cố ý, ta là không thể tránh hết được, không thể không làm như vậy.”Vẻ mặt Tây Môn Lãnh Liệt trầm trọng nhưng thực sự.

Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng hắn như thế, nhìn sâu trong đôi mắt hắn tràn đầy thống khổ, không khỏi thốt lên nói:

“Vì sao nói cho ta?”

“Bởi vì nàng là người đầu tiên ta muốn đôi xử thật tình.”Tây Môn Lãnh Liệt ở bên tai của nàng nói.

“Có ý tứ gì?”Nguyễn Nhược Khê sửng sốt.

“Tự mình nghĩ đi, được rồi, nàng nghỉ ngơi một chút, ngự thư phòng còn có việc chờ ta xử lý, buổi tối lại đến xem nàng.”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên một nụ cười, liếc mắt nàng một cái, mới xoay người rời đi.

Tự mình nghĩ? Nguyễn Nhược Khê mê mẩn?

“Bởi vì nàng là người đầu tiên ta muốn đôi xử thật tình.”

Trái tim đập bùm một tiếng, nhảy loạn xạ, nàng nhớ đây là lần thứ ba, hắn nói với nàng những lời khiến người khác nghĩ vẩn vơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.