Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 111: Nhớ đến phát điên



"Lực hút?"Bạch Tuyết không hiểu hỏi, trong lòng suy nghĩ cái gì là lực hút?

"Em chính là lực hút." Lãnh Dạ lặp lại .

"A, Anh? Anh? Anh nghĩ cái gì thế..." Bạch Tuyết mặt đỏ tim đập nói, thuận thế đem mặt giấu ở trong chăn.

Lãnh Dạ lên giường, đem Bạch Tuyết ôm lấy, như là ôm đứa nhỏ để cô ngồi trên đùi hắn.

"Có gì muốn nói với tôi không?" Lãnh Dạ hỏi, hắn muốn nhìn cô mở miệng nói cho hắn biết hai ngày đã phát sinh chuyện gì, bởi đêm qua mải bận chính sự , không có thời gian hỏi nên hiện tại hắn muốn nghe chính miệng cô nói cho hắn biết, khi hắn không ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Tuyết ngẩng đầu, nhìn Lãnh Dạ, lông mi vụt sáng , trong lòng suy nghĩ không biết Lãnh Dạ muốn nghe cái gì nói? Kỳ thực, những người đã bắt nạt mình cô đều đã sớm quên, dù sao bọn họ đã bị ong đốt, cũng coi như bị trừng phạt rồi , cho nên cô cũng không có để trong lòng, về phần chuyện cô uống rượu, cô đương nhiên không dám nói cho Lãnh Dạ biết. Vì người đàn ông này luôn suy nghĩ nhiều, anh không thích cô và nam sinh khác nói chuyện phiếm,cô biết, bởi vì Lãnh Dạ chính là một kẻ bá đạo , anh cũng chính miệng đã nói người phụ nữ của anh không cho phép bất luận kẻ nào động vào.

"Em em muốn nói... Anh có hay không... Nhớ em?" Bạch Tuyết mặt đỏ bừng, rốt cuộc cô cũng có thể nói ra, bởi vì Lãnh Dạ rời đi hai ngày này,cô rất nhớ anh, nhớ đến phát điên! Thế nhưng, cô không biết trong lòng Lãnh Dạ có mình hay không , cho nên cô ấp a ấp úng nói.

"Em chỉ muốn nói thế thôi sao?" Lãnh Dạ nhìn cô e thẹn , nghĩ thầm: Bạch Tuyết bị người ta khi dễ, chẳng lẽ cô không cảm thấy ủy khuất sao? Nàng vì sao không nói cho hắn? Khiến hắn giúp cô trút giận! Từ trước đến nay đàn ông bảo hộ phụ nữ đều là chuyện hiển nhiên.

"Ừ, em chỉ muốn biết anh có hay không..." Bạch Tuyết cho là Lãnh Dạ sinh khí, bởi vì thoạt nhìn Lãnh Dạ hình như so với vừa nãy nghiêm túc hơn.

"Xem ra hôm qua em chưa hiểu hết sâu về tôi, cư nhiên không biết trong lòng tôi nghĩ như thế nào có phải hay không? Hả?"

"Hôm qua? Không không, em biết, em biết, rất sâu, thực sự rất sâu!" Bạch Tuyết hai tay không ngừng lắc chối, khiến làn da trắng nõn lúc này giống như quả táo chín hồng.

Bạch Tuyết nghĩ đến hôm qua bị Lãnh Dạ hung hăng xỏ xuyên qua, cổ cũng xấu hổ đến đỏ lên, người đàn ông này cư nhiên đem chuyện kia lấy ra nói như vậy, việc này có thể đánh đồng sao? Loại chuyện đó tại sao có thể bị anh nói xong đương nhiên như thế !

"Em biết? Tốt lắm, nói đi, em biết cái gì?" Lãnh Dạ tiếp tục truy vấn, hắn là rất thích nhìn cô xấu hổ, thích nhìn mặt cô hồng lên.

"A? Thật là phải nói..." Bạch Tuyết thăm dò nhìn Lãnh Dạ, ý là có thể không nói được không ?

"Phải nói." Lãnh Dạ lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

"Kia, là anh muốn em nói, em nếu nói không tốt, không cho phép sinh khí nga?" Bạch Tuyết yếu xìu hỏi, kỳ thực, trong khoảng thời gian này cô và Lãnh Dạ mỗi đêm đều thâm giao, rất nhiều chuyện cô cũng hiểu một ít. Chỉ là có chút hiểu thì tốt rồi, nói ra thì lại rất thẹn thùng, mà cũng bởi vì hiểu một chút, cho nên hôm nay mới có thể vui vẻ ở trên giường lăn lộn như vậy .

"Nói."

"Chính là, chính là chỗ đó của annh hình như... Hình như... Rất đói, cho nên, cho nên anh hẳn là nghĩ muốn em đi." Bạch Tuyết nói xong cũng cúi đầu, không dám nhìn Lãnh Dạ, cô không biết anh nghe xong lời cô nói thì sẽ như thế nào? Nói chung cô cũng rất thẹn thùng!

Kỳ thực, Bạch Tuyết đêm qua cũng biết,người đàn ông này ở bên ngoài nhất định không có làm chuyện xấu, bởi vì chỗ đó của anh hình như rất đói khát ? Cả đêm hận không thể ăn cô,vậy hẳn là bởi vì một thời gian dài không có phụ nữ cho nên mới có thể như vậy đúng chứ. Đây cũng là Bạch Tuyết cho mình một lời giải thích, cũng là nói rõ.

Bởi vì Lãnh Dạ tắt máy,cô còn tưởng rằng anh bên ngoài có người khác? Hiện tại cô cũng không có nghi ngờ nữa,người đàn ông này ít nhất bây giờ là của cô.

Nhìn thấy Bạch Tuyết đỏ bừng mặt cơ hồ muốn rỉ máu, Lãnh Dạ cười, im lặng cười, nụ cười của hắn chính là khóe miệng vừa kéo nhếch lên.

Thế nhưng, mặc dù là vậy Bạch Tuyết đều chưa từng thấy qua, mà cô cho là người đàn ông này sẽ không cười, có lẽ loại đại nhân vật này đều nghiêm túc, đều thói quen xị mặt, lạnh như băng .

Bạch Tuyết hiện tại cũng có thói quen , Lãnh Dạ không cười, cũng không hoàn toàn đại biểu hắn không vui.

Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết,cô cũng có sự thay đổi, cư nhiên sẽ lại nói như vậy, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

Rất lâu, Lãnh Dạ vẫn không nói gì, Bạch Tuyết bất an, chẳng lẽ lại sinh khí? Vì sao không có phản ứng?

Nhưng vào lúc này, trong phòng ngủ yên tĩnh , di động Bạch Tuyết vang lên, vừa nhìn là cha của cô gọi tới , Lãnh Dạ xoay người nằm ở trên giường, hai tay để ở sau đầu, nhàn nhã nhìn trần nhà.

Bạch Tuyết vội vã đi nghe điện thoại.

"Uy? Cha." Bạch Tuyết ngọt ngào kêu một tiếng, bởi vì cô nói chuyện luôn luôn đều là ôn nhu như thế.

"Tuyết nhi, cha hỏi con, gần đây có cảnh sát tìm con hay không ?" Bạch Hàn khổ não hỏi.

"Cảnh sát?" Bạch Tuyết hoang mang, cảnh sát tại sao lại muốn tìm cô? Chẳng lẽ cảnh sát biết chuyện cha ép cô là tình nhân của Lãnh Dạ , nếu không cha tại sao lại hỏi như vậy? .

"Mấy ngày nay cha ra cửa luôn có người đi theo, về sau cha mới biết, những người kia là cảnh sát mặc thường phục, bọn họ là đang điều tra cha." Bạch Hàn khiếp đảm nói, ông mấy năm nay buôn bán, đã làm không ít chuyện phạm pháp, cho nên rất sợ hãi, cũng chột dạ, thế nhưng, cụ thể vì sao bị theo dõi , ông cũng không rất rõ ràng, hình như chuyện này rất quan trọng, bởi vì ông đã dùng tiền mua được mấy người cảnh sát, kết quả là cái gì cũng không có hỏi được!

Về sau ông nhìn thấy tin tức đưa tin nói có sát thủ BT , chuyên môn cắt vật đó của đàn ông, khiến đã chết rất nhiều người ! Cảnh sát suy nghĩ hung thủ là một người tên là Tuyết Hoa . Bạch Hàn về sau liền hiểu chuyện, thì ra là hoài nghi mẹ của Bạch Tuyết gây án, chính là Tuyết Hoa, là Tuyết Hoa mẹ của Bạch Tuyết , cảnh sát bây giờ hoài nghi cô ta có động cơ gây án , chỉ là tìm không được người.

Bạch Hàn vừa nghe liền sợ, chẳng lẽ là vì chuyện năm đó ... Hiện tại cô ta lại về trả thù !

Cho nên Bạch Hàn mới có thể gấp gáp hỏi Bạch Tuyết như vậy có cảnh sát tìm cô điều tra tình huống hay không , kỳ thực đương nhiên là có cảnh sát muốn tìm Bạch Tuyết điều tra, chỉ là đều bị Lãnh Dạ cự tuyệt, hắn sao có thể để cảnh sát đến quấy nhiễu Bạch Tuyết, lại nói Bạch Tuyết vẫn yêu mẹ của mình, hi vọng có một ngày có thể tìm được mẹ, nếu để cho cô biết cảnh sát bây giờ hoài nghi mẹ của cô là hung thủ giết người, hơn nữa còn là sát thủ BT như thế , Bạch Tuyết nhất định sẽ suy sụp !

Lãnh Dạ biết mẹ Bạch Tuyết là vô tội , bởi vì hắn hoài nghi hung thủ có là người khác. Hoặc hung thủ chính là yêu.

"Cha, là chuyện của chúng ta bị cảnh sát phát hiện?"

Bạch Tuyết hạ giọng nói, cô lo lắng Lãnh Dạ sẽ nghe thấy, dù sao đây cũng không phải chuyện gì đáng nói, Lãnh Dạ cũng hiểu cô vì sao làm vậy, thế nhưng, đó là ý nghĩ lúc ban đầu , hiện tại cô là thích ở cùng một chỗ với Lãnh Dạ, nên tính chất đã thay đổi.

Hiện tại, cô không phải vì lấy lòng Lãnh Dạ mới tiếp xúc với anh, cô cũng không phải vì tiền mới tiếp xúc , nàng là bởi vì thích Lãnh Dạ mới ở cùng nhau , cô cũng là vì trốn tránh cha mới có thể như vậy.

"Chuyện của chúng ta?" Bạch Hàn có chút hồ đồ, bởi vì đây cũng không phải là chuyện trước mắt, Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ cũng đã một khoảng thời gian , hắn cảm thấy chuyện này rất tự nhiên.

Chỉ là Bạch Tuyết vẫn sợ hãi chuyện của cô bại lộ, đến lúc đó sẽ bị mất mặt, sợ rằng Lãnh Dạ bị cảnh sát bắt đi, bởi vì cô hiện tại và Lãnh Dạ có quan hệ gọi là ở chung phi pháp , đây cũng là phạm pháp .

Nghĩ đến Lãnh Dạ, Bạch Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch.

"Cha, có phải cảnh sát bắt đầu điều tra người hay không ?" Bạch Tuyết cảnh giác hỏi.

"Cảnh sát theo dõi ta, đã không phải là một ngày hai ngày !" Bạch Hàn không có cẩn thận nghe ý tứ trong lời nói của Bạch Tuyết ,bởi trong đầu ông lúc này đều là chuyện năm đó ông làm đối với Tuyết Hoa, nếu như bại lộ sẽ rất phiền phức !

"Cha, hiện tại làm sao bây giờ? Cảnh sát sẽ tới tìm con hay không ?" Bạch Tuyết gấp gáp hỏi.

"Cha nghĩ là sẽ, nhưng con có thể tìm Lãnh tổng giúp thoái thác quan hệ? Có lẽ sự tình sẽ được giải quyết. Lúc trước chalàm như vậy, cũng là có bất đắc dĩ, dù sao ta là cha con đúng hay không, con không thể không giúp cha đi?" Bạch Hàn khổ sở nói, ý tứ của ông là hắn năm đó đối với mẹ của cô cũng là rất bất đắc dĩ , không có cách nào khác!

Thế nhưng, Bạch Tuyết và cha mình nói hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, Bạch Tuyết căn bản cũng không có nghĩ đến trong ti vi đăng tin sát thủ BT cùng cha có quan hệ, nếu như cô biết sự đồn đại sát thủ BT chính là mẹ mình, hơn nữa còn là người duy nhất bị tình nghi, cô sẽ suy sụp mất!

Cô sở dĩ lo lắng đứng ở chỗ này nói điện thoại, hoàn toàn là bởi vì cô cho rằng cha đang nói đến chuyện đưa cô làm tình nhân cho Lãnh Dạ, đến cùng chuyện cô và cha đang nói đến lại không phải cùng một chuyện tình!

Vì Bạch Hàn thẹn với lòng, nên khi nói chuyện với Bạch Tuyết cũng không dám nói quá rõ ràng, chỉ là ám chỉ với Bạch Tuyết , nhưng mà Bạch Tuyết lại bởi vì cô và Lãnh Dạ có quan hệ xấu hổ, nên nói chuyện cũng vậy, càng không có ý nói tên Lãnh Dạ ra , mà cha cô cũng không dám hướng Bạch Tuyết nhắc tới chữ mẹ, lo lắng Bạch Tuyết thương tâm, bởi vậy mới có thể hiểu lầm!

Cũng bởi vì như vậy, hai người nói hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Bạch Hàn nói là chuyện sát thủ BT , hi vọng Lãnh Dạ giúp đỡ ông , khiến những cảnh sát kia đừng theo dõi nữa, hiện tại ông đến một điểm tự do cũng không có, chớ nói chi là thấy tình nhân của mình, nguyên lai ông ta đã có hai con gái, cư nhiên cũng ở bên ngoài dưỡng một tiểu tình nhân .

Nếu như Bạch Tuyết biết công ty cha mình, lúc trước cũng không có thảm hại như vậy, mà là cha cô muốn dùng cô kiếm nhiều tiền hơn, cô sẽ rất thương tâm!

Bạch Tuyết nghe thấy cha nói nhờ Lãnh Dạ chuyện này, thế nhưng anh là đương sự, ra mặt có thể có phiền phức hay không ? Lần trước truyện ở trường học, anh cũng mới giúp, hơn nữa cha đã mở mồm xin cô đi hỏi Lãnh Dạ, nếu như cô không tìm anh giúp,cha có thể ngồi tù hay không ? Lãnh Dạ có thể ngồi tù hay không ?

Bạch Tuyết bắt đầu lo lắng.

"Cha, người đừng lo lắng, con sẽ hỏi anh ấy có làm biện pháp nào hay không ?" Bạch Tuyết khó khăn nói, bởi vì cô chỉ muốn đi theo Lãnh Dạ sống cuộc sống yên bình, không ngờ sự tình vẫn là liên tiếp phát sinh, bỗng nhiên cảm giác mình là một trói buộc!

Kỳ thực, cuộc sống của Bạch Tuyết , chỉ là mới vừa bắt đầu, đặc sắc còn ở phía sau.

Bạch Tuyết cúp điện thoại, chậm rì rì đi tới bên giường, khó xử nhìn Lãnh Dạ.

"Làm sao vậy?" Lãnh Dạ xoay người, nằm nghiêng, một tay nâng má, đối mặt với Bạch Tuyết.

"Cha vừa, gọi điện thoại tới nói, hình như là chuyện của chúng ta bị... Cảnh sát biết!" Bạch Tuyết như là đứa nhỏ phạm lỗi , rất áy náy nhìn Lãnh Dạ,không phải là bởi vì cô khiến anh lần lượt gặp phiền phức, cũng không phải bởi vì cô tìm tới anh, mới có thể khiến anh không thích cười, nên anh có phải rất phiền hay không ?

"Em có phải rất phiền hay không ? Em lúc nào cũng khiến anh gặp phiền phức, hiện tại em bỗng nhiên hi vọng mình đã trưởng thành, như vậy anh cũng sẽ không có phiền toái! Thế nhưng, em lại còn rất nhỏ, làm sao bây giờ?" Bạch Tuyết bất đắc dĩ, cô cũng không muốn khiến Lãnh Dạ phiền phức,lúc trước bị cha buộc đến tìm anh, cho rằng bồi anh liền không có chuyện gì ,nhiệm vụ của cô hoàn thành, không ngờ sự tình cho tới hôm nay lại đến bước này! Thực sự là một bước lạc đường !

Sự tình đã không có biện pháp quay đầu lại, cô và Lãnh Dạ gạo đã nấu thành cơm , không có cách nào vãn hồi rồi!

Chỉ có nghĩ biện pháp giải quyết, thế nhưng cô không có biện pháp nào, biện pháp duy nhất chính là tìm Lãnh Dạ, xem ra cô lại thiếu anh càng nhiều!

"Một chút cũng không nhỏ, vừa nắm." Lãnh Dạ nói.

Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ, hắn là đang đùa giỡn hay sao? Lúc nào rồi, còn có tâm tình nói đùa, anh là danh nhân, vạn nhất sự tình bại lộ, đến lúc đó tin tức, báo chí, tạp chí sẽ trắng trợn tuyên truyền, đến lúc đó nghĩ vãn hồi cũng không có cách nào vãn hồi nổi!

Bạch Tuyết càng nghĩ càng sốt ruột!

"Lúc nào rồi? Anh còn nói đến chuyện này, anh không sợ cảnh sát bắt anh sao?" Bạch Tuyết bò lên giường, ngồi vào bên cạnh Lãnh Dạ , lo lắng nhìn hắn.

Lãnh Dạ vẫn là biểu tình lãnh khốc , đây là thói quen của hắn, gặp phải chuyện gì, cũng không vui không buồn.

"Em cứ như vậy thích tôi bị cảnh sát bắt đi? Hả?" Cũng khó trách Lãnh Dạ sẽ nói như vậy, lần trước sự kiện mang thai , Bạch Tuyết lo lắng cảnh sát bắt hắn, lần này là về án tử sát nhân và hắn có quan hệ sao? Chẳng lẽ ở Bạch Tuyết trong lòng hắn chính là một người xấu xa như vậy?

Nghĩ tới đây, Lãnh Dạ bỗng nhiên mặt tối sầm, chẳng lẽ cô đều nghĩ như vậy, hắn chính là thường xuyên làm chuyện xấu sao? Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, trong con ngươi bắn ra một luồng hàn quang.

Bạch Tuyết run lên, Lãnh Dạ lại sinh khí, tròng mắt sâu không lường được kia, khiến Bạch Tuyết ý thức được chính mình lại chọc giận anh, anh vì sao nhỏ mọn như vậy, luôn thích nổi giận, vẫn là tính cách trời sinh lãnh ngạo ?

"Lãnh Dạ anh đừng hiểu lầm,em sao lại hi vọng anh bị cảnh sát bắt đi chứ! Ta là sợ hãi anh bị cảnh sát bắt đi!" Bạch Tuyết cúi đầu, ủy khuất cơ hồ muốn khóc, cô nhớ anh không thích mình khóc, gần đây cô cũng một mực ẩn nhẫn, trừ phi là nhịn không được mới có thể rơi lệ!

Lúc này, cô cảm giác khống thể khống chế nước mắt của mình , cho nên cúi đầu, không dám nâng lên.

"Em tại sao lại sợ? Tôi không có sát nhân." Nhìn thấy bộ dáng Bạch Tuyết ủy khuất , Lãnh Dạ lại một lần nữa nhượng bộ, đem hàn quang thu hồi, tận lực làm cho mình ôn hòa một chút, miễn cho dọa đến cô.

"Cha nói cảnh sát một mực theo dõi ông, nên em lo lắng, lo lắng cảnh sát biết cha lúc trước bức em việc làm!" Bạch Tuyết yếu ớt nói, cũng không quan sát biểu tình của Lãnh Dạ , lo lắng mình không nói tốt sẽ lại khiến anh tức giận, đối với loại đại tổng giám đốc này có phảiđều là lãnh khốc như thế, hơn nữa thích biến sắc mặt dọa người!

"À?" Lãnh Dạ tựa hồ đã hiểu, cô và cha hàn huyên lâu như vậy, lại là nói hai chuyện khác nhau! Thực sự là thua cô, năng lực hiểu biết có phải có chút quá kém hay không , nhìn kỹ một chút , cũng không thể trách cô , cô là đơn thuần như vậy , có lẽ tư tưởng không có dơ bẩn gì đó! Mà người cha xấu xa kia, thế nhưng cô cũng không có bị ô nhiễm.

"Anh có biết lúc trước em tại sao lại đến tìm anh hay không, kỳ thực, em là bị cha kéo tới , nếu như bị cảnh sát biết em không muốn cha sẽ bị ngồi tù , còn có, còn có, còn có anh..." Bạch Tuyết cuối cùng ấp a ấp úng nói, cô không dám có quá nhiều miêu tả quan hệ của Lãnh Dạ cùng mình, chỉ hi vọng anh có thể nghe hiểu.

"Tôi thì làm sao ?" Lãnh Dạ cố ý làm khó dễ , cô càng không muốn nói, hắn càng muốn buộc cô nói.

"Anh biết, chính là em và anh là, là, phi pháp, ở chung..." Bạch Tuyết thanh âm cơ hồ nghe không thấy, thế nhưng, Lãnh Dạ có thính giác rất lợi hại , Bạch Tuyết nói gì hắn cũng nghe thấy hết. Khóe miệng vừa kéo, nguyên lai cô là lo lắng chuyện bọn họ ở chung .

Bạch Tuyết hiện tại sợ chính là quan hệ ở chung của bọn họ, không biết tương lai biết thân phận Lang Vương, có thể hay không sợ hơn? Còn có những kẻ trong bụng mà Lang Vương lưu lại ,đó cũng không phải là là người bình thường !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.