Đáng sợ chính là tình nhân của ông ta lại là bạn học của Bạch Tuyết , về phần là ai thì chưa rõ?
"Cha nếu cha chưa từng làm chuyện gì phạm pháp, như vậy thì càng không cần phải lo lắng." Bạch Tuyết ngây thơ nói, mà chẳng biết rằng cha cô vì mình mà nói sạo, nếu như ông không làm chuyện phạm pháp, thì sao phải sợ hãi cảnh sát điều tra! Chỉ là, Bạch Tuyết không có suy nghĩ nhiều như thế, mà tin lời cha nói, bên kia cha của cô nghe xong cũng nóng nảy!
"Tuyết nhi a? Cha không có lo lắng, thế nhưng cha đã từng tuổi này, nếu như lại bị cảnh sát điều tra, thì còn đâu mặt mũi nữa! sẽ khiến cho hàng xóm nghĩ như thế nào?" Bạch Hàn lại bắt đầu cậy già lên mặt!
Ông lúc này nói mình lớn tuổi, thế khi bao dưỡng tiểu tình nhân thì tại sao không có nghĩ đến tuổi của mình! Không cảm thấy thẹn, không có cảm giác phạm tội sao?
Vậy mà, Lãnh Dạ sở dĩ không cho Bạch Tuyết mặc mấy bộ đồ ngủ phim hoạt hình, cũng là bởi vì không muốn tưởng tượng mình đang đè ép đứa nhỏ, điều này làm cho hắn cảm thấy tội ác, cho nên hắn kiên quyết phản đối Bạch Tuyết mặc áo ngủ hoạt hinhg, mà lúc trước hắn vì không muốn cô lại mặc mấy bộ đồ ngủ đó, cho nên trực tiếp xé rách.
"Cha, con biết, người cũng đừng có suy nghĩ nhiều, con cúp máy đây!" Bạch Tuyết rất mệt mỏi, đến mắt cũng không mở ra được.
"Được rồi, cha sẽ cúp máy, nhưng chuyện về cảnh sát con đừng quên nhờ Lãnh tổng giúp đỡ, đừng để cho bọn họ theo dõi cha, đừng để cho bọn họ điều tra về cha có được hay không?" Bạch Hàn vẫn là lo lắng chuyện năm đó bại lộ!
"Vâng, hẹn gặp lại." Bạch Tuyết ghét cha làm như vậy, luôn luôn bắt cô đi tìm Lãnh Dạ giúp mọi việc, chẳng lẽ cha thật sự cho rằng đem cô bán cho Lãnh Dạ sao? Vì thế cây ngay không sợ chết đúng tìm người nhà giúp!
Nếu như mình không có làm chuyện gì trái với lương tâm, thì sao phải sợ cảnh sát gõ cửa!
Bạch Tuyết cúp điện thoại, giầy còn chưa kịp cởi, di động cũng không có cất lại vào trong túi, một tay cầm di động, liền nằm ngửa ở trên giường ngủ.
Kỳ thực, Bạch Tuyết không đến mức mệt mỏi như vậy, cô là bởi vì chịu ảnh hưởng của sói con mới có thể không mỏ nổi mắt, bởi vì trong sói con trong bụng sau khi ăn uống no đủ , cho nên liền vù vù vù vù đi ngủ , nên Bạch Tuyết không chịu nổi ảnh hưởng của bọn nó, cũng vù vù vù vù ngủ .
Lãnh Dạ không có trực tiếp đi vào, hắn vẫn là đang suy tư làm thế nào có thể phá giải võng phòng hộ của các con, mặc dù có thể nghe thấy bọn nó nói chuyện, thế nhưng vẫn là nhìn không thấy bọn nó! Khiến hắn không thể biết bọn nhỏ lớn lên giống hắn hay giống mẹ?
Di động Lãnh Dạ bỗng nhiên vang lên.
"Anh, tìm được Cung Hàn rồi, hắn đang ở câu lạc bộ Thế Kỷ."
"Hiện tại không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ tôi qua đó." Lãnh Dạ cúp điện thoại hướng phòng ngủ đi đến, hắn là muốn lên nói cho Bạch Tuyết một tiếng.
Ai biết, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Bạch Tuyết đang nằm ngủ rất say sưa, khiến hắn liền đem Bạch Tuyết ôm lấy cô, để cho cô nằm thoải mái một chút, lấy đi di động trong tay để qua một bên, sau đó đem giầy Bạch Tuyết cởi ra, đắp chăn lên cho cô liền đi ra ngoài.
Rất nhanh, Lãnh Dạ đã tới câu lạc bộ thế kỷ .
"Cậu ở bên ngoài coi chừng, tôi sẽ đi vào." Lãnh Dạ nói.
"Em cùng đi với anh." Lãnh Hạo lúc này cũng đã hoài nghi Cung Hàn không phải nhân loại , cho nên hắn muốn đi vào.
"Không cần." Lãnh Dạ không cho Lãnh Hạo đi vào, hắn là người đàn ông của Bạch Tuyết , hắn muốn đích thân vì người phụ nữ của mình trả thù.
Sau khi tiến vào, quả nhiên liền thấy một người dựa lưng ngồi ở trên ban công, trong tay bưng ly rượu đỏ, xem ra rất nhàn nhã.
"Tâm tình không tệ, nhưng mà rất nhanh xẽ không còn được như vậy nữa!" Lãnh Dạ lạnh giọng nói.
Nhưng hắn không quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía Lãnh Dạ.
Bỗng nhiên Lãnh Dạ cảm giác người này có chút kì lạ, thế là một bước tới trước mặt, tức thì trong lòng giận dữ.
"Anh anh?" Người đàn ông này chỉ có thể kịp phát ra hai từ anh, liền không thể hít thở, hắn không ngờ sẽ có người muốn giết mình? Thảo nào Cung Hàn bảo hắn mặc quần áo giả trang thành hắn, thì ra là thay hắn ta chết!
"Nói? Cung Hàn đang ở đâu đâu?" Lãnh Dạ thả lỏng tay một chút, hi vọng người này còn có thể lên tiếng, ai ngờ, hắn sắp chết mà còn không biết hối cải, khiếp đảm giận dữ trừng mắt liếc nhìn Lãnh Dạ, miệng thì đóng thật chặt.
Lãnh Dạ không nói hai lời, cầm lên bình rượu đỏ bên cạnh đập lên đầu hắn, khiến toàn thân là rượu đỏ, hắn ta sợ hãi trừng mắt với Lãnh Dạ, không biết người đàn ông này muốn làm gì? Sự phẫn nộ của của người đàn ông này giống như muốn nuốt trửng hắn.
Lãnh Dạ dùng bình rượu hung hăng đâm vào bụng người đàn ông, sau đó lại rút ra, khiến máu trong nháy mắt theo từ bụng hắn chảy ra bên ngoài .
"Xem ra máu của mày không ít, thật đúng là không ít, nhưng mà không biết có thể chảy được bao lâu!"
Người đàn ông sợ hãi, đây là muốn hắn chết , bị bình rượu đâm một lỗ lớn như vậy, thì chỉ một lúc máu sẽ không còn !
"Đại ca tha mạng, đại ca tha mạng, Cung Hàn chỉ là đem đam quần áo của hắn để lại, bắt tôi phải giả trang thành hắn, còn cái khác cũng không có nói gì!" Người đàn ông quỳ phục trên mặt đất, hai tay dùng sức che máu chảy trên người, lo lắng máu sẽ chảy hết!
"Khốn kiếp --" Lãnh Dạ rất nhanh đi ra khỏi cửa, hắn bỗng nhiên có loại dự cảm bất anh, chính là Cung Hàn có thể đi tìm Bạch Tuyết.
Đi tới cửa.
"Coi chừng ở đây, đem dây điện thoại cắt đứt, cũng đừng cho tên này mất máu chết nhanh như vậy!" Lãnh Dạ nói xong liền rời đi.
Hắn rất nhanh đã trở về nhà, không có lái xe, không có đi bộ, đây là lần đầu tiên từ khi hắn đến thế giới nhân loại mà sử dụng pháp lực về nhà.
Nhưng trong phòng ngủ không ai, hắn đã tìm khắp tất cả gian phòng cũng không có Bạch Tuyết!
Cũng may ở cửa có camera, hắn vừa lêm xem, liền trợn tròn mắt, Bạch Tuyết bị ôm đi!
Chỉ là, người ôm Bạch Tuyết đi lại chính là Lãnh Dạ, không biết tên nào dám biến thành dáng vẻ của hắn đem Bạch Tuyết ôm đi! Thảo nào thủ vệ không có chặn !
Lúc trước hắn đã phân phó thủ vệ , chỉ cần Bạch Tuyết buổi tối tan học trở về, liền không cho phép cô đi đâu, càng không thể cho cô mở cửa, trừ phi là hắn thì mới được.
Lúc này, Lãnh Dạ biết Cung Hàn không phải nhân loại , hơn nữa pháp lực chỉ kém hơn hắn!
Lãnh Dạ ngồi xếp bằng, hắn phải mau nhanh tìm được tung tích của Bạch Tuyết, mà trên người Cung Hàn lại không có yêu khí, nên Lãnh Dạ không thể tìm được dấu chân của hắn , mà đành phải lần theo mùi của Bạch Tuyết .
Kỳ thực, Cung Hàn lo lắng Lãnh Dạ sử dụng cảnh lực, đến lúc đó sẽ có một đám chó chuy lùng sẽ lần được mùi của Bạch Tuyết, cho nên, Cung Hàn đem một gói thuốc bí mật điều chế đặt ở trên người Bạch Tuyết , mà cũng vì thuốc này khiến mấy nhóc con trong bụng Bạch Tuyết tạm thời hôn mê , bởi vì gói thuốc này không phải gói thuốc bình thường nó là từ yêu giới mang đến !
Bạch Tuyết bị cảm giác lảo đảo đánh thức, mở mắt ra nhìn, không hiểu tại sao mình lại ở trong xe, cô không phải đang ngủ ở nhà sao? Sao có thể nằm ở trong xe?
Ngồi dậy, nhìn thấy Lãnh Dạ (Cung Hàn giả. ) ở phía trước lái xe, trong lòng cũng yên tâm.
"Đã trễ thế này, chúng ta đang đi đâu?" Bạch Tuyết dụi dụi mắt hỏi.
"Tôi bỗng nhiên có việc, muốn đi ra ngoài mấy ngày, không yên để em ở nhà, cho nên mang theo em đi." Cung Hàn rất bình tĩnh trả lời, thế nhưng, Bạch Tuyết lại phát hiện có gì không đúng?
Ngữ khí này không giống giọng nói của Lãnh Dạ , còn có chiếc xe này, trước đây cô chưa bao giờ ngồi qua, bỗng nhiên tóc gáy toàn thân đều dựng , Anh ta? Là Lãnh Dạ sao?
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Bạch Tuyết giả vờ trấn định hỏi.
"Đi rồi em sẽ biết, làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Cung Hàn nhìn thấy Bạch Tuyết có chút run rẩy.
"Em có chút lạnh, có thể cho em mượn áo khoác khoác của anh mặc một chút không?" Bạch Tuyết nhìn thấy mình chỉ mặc mỗi một bộ áo ngủ, mà bên trong cũng không có mặc nội y, nên cái gì cũng không có, khiến cao thấp trước ngực có chút bại lộ, cho nên cô mới có thể nói mình lạnh.
Cung Hàn dừng xe, đem áo khoác của mình cởi ra, đưa cho Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết mặc vào, ngửi mùi trên áo khoác, không sai là mùi của Lãnh Dạ, xem ra chính mình ngủ đến mơ hồ rồi, chứ làm sao người lái xe lại có thể không phải là Lãnh Dạ chứ? Mà gương mặt đó và Lãnh Dạ giống nhau như đúc.
"Lãnh Dạ, giọng nói của anh làm sao vậy?" Bạch Tuyết tựa vào ghế ngồi phía sau hỏi.
"Ăn cay , cho nên cổ họng bị nóng!" Cung Hàn cũng bởi gì đã đi qua nhà Lãnh Dạ , thì thấy trong phòng bếp, phát hiện chỗ đó có một ít ớt trộn thịt bò, cho nên mới nói như vậy.
"Xin lỗi, đều là bởi vì em muốn ăn, mà anh cũng phải ăn cho nên mới có thể bị nóng !" Bạch Tuyết xin lỗi nói.
"Tôi không sao." Cung Hàn từ trong gương nhìn về phía Bạch Tuyết, trong con ngươi thoáng qua một tia sáng, thật là một con mồi ngon, quả nhiên làm cho người ta động tình, cô mặc dù ngồi yên lặng ở một chỗ, mặc dù cái gì cũng không có làm, thế nhưng mà phía dưới của hắn đã lẳng lặng ngẩng đầu , muốn hung hăng ở trên người cô phát tiết một trận.
Nhìn tròng mắt thật to của Bạch Tuyết , con ngươi đen nhánh , lông mi dài cong cong vụt sáng , đôi môi đỏ mọng, da thịt trắng nõn, nhìn như là da em bé vậy, nhất định khi đặt dưới thân cảm giác nhất định sẽ không tệ, nhưng mà bây giờ còn chưa được, phải mau chóng mang cô đi khỏi đây.
Bởi hắn biết thế lực của Lãnh Dạ , mặc dù hắn không sợ gì, thế nhưng mang theo Bạch Tuyết, hắn không thể không ẩn núp .
Xe đi xuốt một đêm, rốt cuộc cũng ra khỏi tỉnh, mặc dù thế lực bí mật của hắn trải rộng khắp nơi, biết Bạch Tuyết không có chứng minh thư, hắn không thể mang cô xuất ngoại, nếu không đã sớm mang theo Bạch Tuyết bay lên trời , nghĩ tới đây, liền ngẩng đầu đi lên nhìn nhìn, trong lòng suy nghĩ: Rốt cuộc người ở Yêu giới tại sao muốn Bạch Tuyết, mà bây giờ hắn vẫn chưa thể giao cô ra, hắn còn chưa có chơi đùa với Bạch Tuyết đủ, vì vậy để chơi xong sau sau đó giao nộp cũng không muộn.
Nơi này là địa bàn của hắn, hắn đem Bạch Tuyết ôm xuống xe, bởi vì Bạch Tuyết bị hắn ôm từ trên giường trong phòng ngủ xuống , nên không có đi giầy, không có mặc quần, mà chỉ mặc mỗi một bộ áo ngủ cùng áo khoác của Lãnh Dạ , kỳ thực, chiếc áo khoác này đúng là của Lãnh Dạ, nhưng mà Cung Hàn đã lấy nó từ tủ quần áo của Lãnh Dạ , nên Bạch Tuyết mới ngửi thấy được mùi vị của Lãnh Dạ lưu lại.
Bạch Tuyết không chỉ một lần được Lãnh Dạ ôm, mà chiếc áo khoác còn có mùi vị của Lãnh Dạ mặc hôm nay,nhưng khi Bạch Tuyết dựa vào trong lòng Cung Hàn , cô đã rất hoảng sợ, và biết người đàn ông này không phải Lãnh Dạ...
Thế nhưng, Bạch Tuyết không có nhúc nhích, cũng không nói gì, cô mặc dù sợ hãi, thế nhưng cũng không có biểu lộ ra ngoài, mà Cung Hàn cũng không có lưu ý tới phản ứng của Bạch Tuyết, hắn chỉ muốn lát nữa chờ đem Bạch Tuyết ăn vào trong bụng?
Hắn còn đang mải suy nghĩ xem Lãnh Dạ đã chơi đùa với Bạch Tuyết như thế nào? Là từ phía trên? Là từ phía sau? Hay là từ bên trái hoặc bên phải?
Bạch Tuyết bị mang đến một căn phòng xa lạ .
"Tôi đi tắm rửa một lát, em có muốn đi cùng hay không?" Cung Hàn hỏi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết làm bộ có chút buồn ngủ, cúi đầu, cố ý dụi dụi mắt.
"Anh đi tắm trước đi, lát nữa em sẽ đi." Cô vẫn là không có ngẩng đầu, bởi vì cô lo lắng bị người đàn ông này phát hiện ra ánh mắt sợ hãi của mình, người đàn ông này này rốt cuộc là ai? Vì sao lại giống Lãnh Dạ như đúc? Mặc dù bộ dáng kia cùng Lãnh Dạ giống nhau , thế nhưng Bạch Tuyết liền tin chắc đây không phải là Lãnh Dạ. Bởi lúc tựa vào trong ngực người đó, thì mùi trên người anh ta không phải là của Lãnh Dạ...