Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 149: Bà nội sói tới



Lãnh Dạ nắm điện thoại, từ trong giọng nói của Cung Hàn, biết Bạch Tuyết đã xảy ra chuyện, không phải bên người cô có Khang Cốc, còn có bọn nhỏ! Vì sao còn xảy ra chuyện? Tại sao lại có tên Cung Hàn này! Cậu ta thực sự là âm hồn không tan!

Lãnh Dạ không nói gì, con ngươi tối sầm lại, cúp điện thoại!

Rất nhanh, Cung Hàn ôm Bạch Tuyết nóng bỏng tiến vào .

"Mẹ kiếp! Anh nhanh lên một chút, cô ấy không chịu được! Lão tử bị anh làm tức chết rồi, còn muốn lão tử tự mình mang người đưa tới!" Cung Hàn buông Bạch Tuyết xuống, anh ta cũng phải tìm người đi hạ hỏa, anh ta muốn điên rồi, anh ta muốn phát tiết, nghĩ đến Bạch Tuyết là của Lãnh Dạ, anh ta không chịu nổi!

Cung Hàn rời đi!

Bạch Tuyết lảo đảo đi tới trước mặt người đàn ông cao ngạo này, đưa tay nắm lấy cánh tay Lãnh Dạ, miễn cưỡng duy trì cơ thể cân bằng, rốt cuộc cô đã trở về, cô khó chịu muốn chết, bên trong cô thiêu đốt gay gắt!

"Anh..."Mặc dù Bạch Tuyết nhận ra người đàn ông này, thế nhưng, cô vẫn muốn xác định, để tránh mình sinh ra ảo giác!

"Anh là Lãnh Dạ có đúng hay không? Anh là anh ấy đúng hay không? Lãnh Dạ, là anh đúng hay không?" Cô không ngừng nhấn mạnh, lo lắng mình nhận sai người!

Cô lảo đảo, không chờ Lãnh Dạ đáp ứng, đem đầu dán lên thân thể Lãnh Dạ, Lãnh Dạ đã cảm thấy được như lò lửa dán lên lồng ngực của mình!

Nước mắt Bạch Tuyết thi nhau rơi xuống, rốt cuộc cô đã trở về, người đàn ông này là của cô!

"Em khó chịu, mau cứu em, mau cứu em, ở bên trong rất ngứa, nhanh lên cứu em, em sắp chết..." Bạch Tuyết thống khổ khóc nói!

Cô nắm lấy tay Lãnh Dạ ấn lên ngực mình, chỗ đó hình như có vạn con kiến cắn cô, rất khó chịu!

Bàn tay thật to lại ở trước ngực mềm mại của cô lần qua, tròng mắt hắn híp lại, khóe miệng mím chặt, không nói một lời!

Bạch Tuyết rơi nước mắt, mặt đỏ tía tai ở trong ngực anh nỉ non, khóc lóc kể lể, giống như trước kia hắn ra sực yêu cô, thân thể hắn nổi lên phản ứng, thế nhưng, anh vẫn rút bàn tay bị cô nắm ra.

"Chớ quên tôi có vợ, đã kết hôn!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

Anh duy trì sự kiêu ngạo đế vương, Bạch Tuyết khó chịu kéo nhẹ quần áo, híp con ngươi, mang theo vẻ mặt mê loạn.

"Vợ?" Cô nỉ non lặp lại, lời nói toát ra hơi thở gấp, cô chớp mắt, mang theo sự quyến rũ trêu ngươi nhìn Lãnh Dạ!

"Em nguyện ý cùng anh, em không muốn người khác, em không muốn người khác, em tình nguyện chết, tình nguyện chết... Anh không cứu em, em đi chết..." Bạch Tuyết lảo đảo đi ra phía ngoài, Lanh Dạ rên lên một tiếng, vật nhỏ đáng chết, mỗi lần đều muốn bức ép anh, hận không thể đánh cô, mà mình lại thành như vậy, có khi nào hắn nhường nhịn người khác như thế, trừ cô, anh phải nhẫn nhịn, cô lại còn lấy cái chết uy hiếp anh!

Cằn nhằn oán trách, nhẫn nhịn!

Anh nghiêm mắt nhìn cô đi ra ngoài, trong lòng tức giận không nói nên lời, tức đến muốn đánh vào mông cô!

Anh khom lưng, ôm Bạch Tuyết lên, một tay nâng hông cô, một tay nâng chân của cô, đi vào phòng ngủ.

Bạch Tuyết vùng vẫy, trong miệng không phân biệt cô nỉ non cái gì? Nghe không rõ, tới phòng ngủ mới biết cô gọi tên của anh, cô nhóc này đáng đánh đòn luôn khiến cho người ta vừa yêu vừa hận!

Lúc này biết gọi anh, còn biết không cho cô, sẽ lại đi chết, đáng yêu quá mức!

Khiến cho Lãnh Dạ yêu mến hận không thể ăn cô vào trong bụng!

"Nhìn bộ dạng bướng bỉnh này!" Vỗ hai cái mạnh lên mông của cô.

"Ba, ba -- "

"Ư..." Đổi lấy lại là tiếng ngâm của Bạch Tuyết.

Ý thức cô mê loạn, lửa nóng đã bắt đầu thiêu đốt, nhẹ nhàng vặn vẹo eo nhỏ rên rỉ.

Lãnh Dạ dâng lên dục hỏa, vì vậy, không có bất kỳ khúc nhạc đầu trực tiếp tiến vào, Bạch Tuyết rên lên một tiếng mềm mại... Động tác hắn bỗng nhiên hơi dừng lại, Bạch Tuyết liền kêu khó chịu, đã khó chịu như vậy làm sao còn không thương tiếc mình như thế, toàn thân là mùi rượu, dùng đầu ngón chân cũng biết cô đi đâu?

Nghĩ đến người dưới thân đi vào quán bar nơi hỗn tạp như vậy uống rượu, anh liền hận không thể chỉnh chết người dưới thân! Mỗi lần đối mặt với cô đều không tự chủ được, còn muốn nhường nhịn cô, dung túng cô, lo lắng cho cô!

Lãnh Dạ nghĩ đến Bạch Tuyết không tiếp thu được việc anh kết hôn, trong lòng phiền não! Khiến cho hắn muốn cô, cật lực muốn cô, hận không thể tiêu hao thể lực của cô, Bạch Tuyết liên tục thét chói tai, nước mắt nước mũi cùng nhau rơi xuống, bộ dáng đáng thương khiến Lãnh Dạ nhịn không được nhíu mày! Thế nhưng, anh không thể dừng lại, anh muốn cô mới có thể giải thuốc cho cô!

Nghĩ rằng Bạch Tuyết bị người hạ thuốc! Trong lòng liền phát hỏa, rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám ra tay người phụ nữ của anh?

Nghĩ thấy bọn nhỏ trong bụng đến bây giờ cũng không có động tĩnh, Lãnh Dạ nhíu mày, bàn tay xoa lên bụng Bạch Tuyết, vì sao an tĩnh như vậy?

Vì sao?

Vì sao!

Lãnh Dạ bực bội lại mạnh mẽ xỏ xuyên qua cô, Bạch Tuyết hô nhỏ, cúi đầu nức nở!

"Đau chết em đi!" Lãnh Dạ tức giận gầm nhẹ, khó chịu, hai mắt rét run, nhưng ngón tay dán lên bụng Bạch Tuyết, độ mạnh nhẹ nhàng, ánh mắt lạnh như băng! Nghĩ đến bọn nhỏ, hắn lại nảy sinh ác độc muốn cô, thẳng đến cuối cùng, liền chút hết vào trong thân thể Bạch Tuyết. Anh nằm bò ở phía trên, thở hổn hển, nhưng lại không dám đè nặng cô, lo lắng đè hỏng bọn nhỏ, dưới thân, thân thể trắng nõn cũng run rẩy, dưới bụng vẫn im lặng, khiến Lãnh Dạ có chút kinh hãi, vì sao bọn nhỏ an tĩnh như vậy?

Đứng dậy, cầm di động lên.

"Lập tức tra ngay, đêm nay Bạch Tuyết đi đâu? Và người nào ở cùng một chỗ? Đã làm cái gì?" Lãnh Dạ lạnh lùng nói vào điện thoại.

Bình Tĩnh* cúp điện thoại, không hiểu, Bạch Tuyết thì làm sao? Giọng điệu Lãnh Dạ rất dọa người, xem ra lại có chuyện lớn phát sinh, nếu không sẽ không nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho hắn!

(*Thay Lãnh Hạo = Bình Tĩnh)

Thế nhưng chuyện lớn không chỉ đơn giản là Bạch Tuyết bị người ta hạ thuốc!

Càng dọa người chính là...

Khi trời dần sáng.

Lãnh Dạ đứng dậy, chuẩn bị xuống giường.

"Ai nha--" Trong bụng Bạch Tuyết truyền đến âm thanh lười biếng.

"Anh cả, chúng ta đều uống say sao? Má ơi -- chúng ta đều uống say, ai bảo hộ mẹ vậy?" Sói con số hai gầm lên, cảm thấy có chuyện không ổn!

"Em cũng không muốn uống say! Thế nhưng thân bất do kỷ thôi! Chúng ta ở trong bụng mẹ, không uống cũng không được!" Sói con số ba bất đắc dĩ nói. Âm thanh vẫn bực bội.

"Nguy rồi -- bà ta tới!" Sói con số hai bỗng nhiên hô.

"Ai?" Sói con số một hỏi.

"Ai?" Sói con số ba cảnh giác hỏi.

"Bà nội!" Sói con số hai trả lời.

"Cái gì?" . Sói con số một kinh hãi.

"Cái gì?" Sói con số ba khiếp sợ.

"Bà nội sói tới..." Sói con số hai xác định nói.

"Em cảm thấy được?"

"Vâng, qua nửa canh giờ sẽ tới đây! Chúng ta mau lên tinh thần, đó là lão yêu bà, rất giảo hoạt, năm đó chúng ta có từng gặp mặt bà một lần, chẳng lẽ hai người không nhớ rõ?" Sói con số hai nói.

"Sao có thể quên!" Sói con số một trả lời.

"Sống mãi không quên!" Sói con số ba trả lời.

"Đã như vậy, chắc hẳn bà ta cảm thấy được chúng ta tồn tại, chúng ta nhất định phải cẩn thận." Sói con số hai nói.

"Không ngờ qua mấy trăm năm sau bà ta lại là bà nội chúng ta, thực sự là ngàn tính vạn tính, vẫn không có tính đến việc chúng ta sẽ trở thành người một nhà với bà ta, chắc hẳn bà ta sẽ không chấp nhận chúng ta !" Sói con số một nghiêm nghị nói.

"Em không sợ, mọi người yên tâm, nhất định cha sẽ đứng về phía chúng ta, đến lúc đó quả thựckhông được chúng ta liền nhắc nhở cha chúng ta tồn tại, mặc dù chúng ta không phải là đối thủ của bà ta, thế nhưng em tin cha sẽ bảo hộ chúng ta !" Sói con số ba tức giận nói.

"Việc đời khó liệu! Yên lặng theo dõi mọi chuyện đi!" Sói con số một không ôm hi vọng nói.

Sói con số hai trầm mặc!

Trong nháy mắt ba bọn nhỏ rơi vào trầm mặc!

Chúng không có việc gì, Lãnh Dạ yên tâm.

Thế nhưng, chuyện chúng nói có ý gì? Vì sao chúng lại thái độ thù địch bà nội chúng như thế?

Rốt cuộc trên người chúng xảy ra chuyện gì?

Lãnh Dạ hoang mang, mẫu thân anh nhất định có chuyện gạt mình! Đã tới, vậy ra nghênh tiếp thôi.

Sau khi Lãnh Dạ rời khỏi đây, liền nhìn thấy mẫu thân anh đến.

"Nhi tử ra mắt mẫu thân." Lãnh Dạ thi lễ.

"Nhi tử, nơi này là nhân gian, không cần đa lễ, chúng ta giống như người nơi này là được, con vẫn gọi ta là mẹ đi, ta nghe mới mẻ." Mẫu thân Lãnh Dạ cười tươi vào phòng, thế nhưng, khi vào trong phòng, trong nháy mắt nụ cười trên mặt biến mất, chỉ là trong nháy mắt lại khôi phục bình thường như cũ.

Mặc dù, như vậy mẫu thân như không có việc gì, thế nhưng một chút biến hóa nhẹ vừa rồi, cũng bị Lãnh Dạ thu hết trong mắt.

"Mẹ? Dường như mẹ biết rất rõ thế giới nhân loại?"

"Đương nhiên rồi, lúc còn trẻ mẹ cũng rất thích chơi đùa, cho nên ta rất quen thuộc nơi đây." Khi bà nội sói đang nói chuyện nhìn lướt lên trên lầu.

Lãnh Dạ không ngờ, mẫu thân mình có năng lực thích ứng thật đúng là mạnh, nói chuyện giống như nói con người, nhìn không ra đầu mối.

Lãnh Dạ tự nhận là rất hiểu mẫu thân của mình, hắn vẫn đi theo mẫu thân tu luyện, mẫu thân không phải hoại yêu, đây là đánh giá của anh đối với mẫu thân, thế nhưng, sao bọn nhỏ có thể có thù địch lớn với mẫu thân như vậy?

Chẳng lẽ mẫu thân anh nhìn thấy không phải người chân thực?

Chẳng lẽ mẫu thân có chuyện gạt hắn?

Lãnh Dạ tin con của mình không phải kẻ xấu, trong khoảng thời gian này bọn chúng mang đến cho anh rất nhiều niềm vui, dường như chúng cũng rất sợ bà nội, rốt cuộc mẫu thân đã làm gì chúng? Vì sao bọn nhỏ sợ hãi như thế!

Lúc này, trên lầu.

Bạch Tuyết tỉnh lại, luống cuống!

Nhìn thấy vết hôn trên người, còn có cảm giác từ hạ thân, cô biết lại bị mạnh mẽ muốn qua, người kia là Lãnh Dạ, nơi này là nhà, cô đã trở về, cô thực sự đã trở về, hôm qua sua khi uống rượu ý thức thỉnh thoảng mơ hồ thỉnh thoảng tỉnh táo, lắc lắc đầu, cô nhớ thân thể mình rất nóng, cô nhớ cô ngâm mình trong bồn tắm chịu đựng, cô nhớ cô không thể gọi điện thoại cho Lãnh Dạ, nàng nhớ cô bị Cung Hàn mang đi, nàng loáng thoáng nhớ Lãnh Dạ tức giận, đúng vậy, anh tức giận!

Cố gắng nhớ lại, đầu say rượu rất đau, càng không dùng được, gõ vào đầu của mình một cái, lại một cái, không tìm được toàn bộ trí nhớ, dù sao Lãnh Dạ cùng cô như vậy, chỉ cần không phải người khác là được rồi! Không ngờ sau khi uống rượu sẽ như vậy, rượu say loạn tính là thật!

Nhìn vết hôn trên người mình, còn có vết bầm ở hai chân, người đàn ông này nhất định là hận chết cô, mới có thể ác như vậy, khiến trên người có rất nhiều vết xanh tím, tại sao anh ác như vậy!

Bạch Tuyết cầm lên áo sơ mi trắng bên giường mặc vào, sau đó chân chần xuống sàn, cô cho rằng hắn là lúc này Lãnh Dạ đã đi làm, cho nên không có chải đầu, không có sửa sang lại, cứ như vậy khỏa thân, bên trong cũng không có mặc cái gì, trong cái nhà này cũng chỉ có hai người cô và Lãnh Dạ ở, trong nhà không có người khác, cho nên cô nhàn nhã xuống lầu, bởi vì cô đói bụng, bụng rất đói!

Trong lòng suy nghĩ nhất định Lãnh Dạ tức giận, cho nên mới không để ý tới cô, liền đi!

Chân trần đi từ trên cầu thang xuống, trực tiếp quẹo trái đi vào phòng bếp, nhưng mà, bên phải cầu thang...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.