Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 157: Mẹ con liên tâm



Bạch Tuyết đã ở trong thôn này một tháng. Coi như tất cả thuận lợi, cho nên bọn nhỏ cũng không có quấy rầy cuộc sống yên bình của Bạch Tuyết, thế nhưng, hôm nay bỗng nhiên bọn nhỏ mở họp khẩn cấp, bởi vì bọn chúng đã biết cha xảy ra chuyện, hơn nữa hiện tại Bình Tính đang đuổi tới đây, anh ta muốn đưa mẹ đi nước Mỹ, hoặc là chỗ xa hơn, bọn chúng phải rời khỏi cha!

"Em trai, hiện tại làm sao bây giờ? Cha làm sao bây giờ?" Sói con số một lo lắng hỏi.

"Em không rời khỏi cha đâu, cha bị người hãm hại, đều là do lão yêu bà đáng chết! Em không thể rời khỏi cha!" Sói con số ba khóc nói.

" Thế nhưng, chúng ta không đi có thể sẽ bị bọn họ bắt lại?" Sói con số hai nói.

"Anh hai, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta không thể chỉ vì lo nghĩ cho mình, cha là người thân của chúng ta, chúng ta không thể bỏ người lại! Mặc dù chúng ta không thể an toàn sinh ra, có lẽ đó là ý trời!" Sói con số ba phiền muội nói, kỳ thực, bọn chúng đang chờ, ngóng trông là vì chuyển thế đầu thai, làm người một lần nữa, thế nhưng, hiện tại đối mặt với chúng là việc cha rơi vào lúc nguy hiểm, bọn chúng không thể bỏ người lại, bọn chúng không thể không quan tâm tới người!

"Được rồi, bắt đi thì bắt đi, cùng lắm thì đầu thai trở lại!" Sói con số hai lạnh lùng nói, trong giọng nói lộ ra ý chí chiến đấu, chuẩn bị nghênh tiếp một hồi đại chiến.

"Tốt lắm, hiện tại hẳn là nên cho mẹ chính thức nhận biết một chút đi?" Sói con số một nói.

Không biết có phải là mẹ con nối liền, mà lúc này Bạch Tuyết nhìn chằm chằm vào bụng của mình, dường như sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa còn có liên quan tới bụng của cô.

Bạch Tuyết nhịn không được sờ lên bụng nói nhỏ.

"Con à? Không phải các con có chuyện gì chứ? Vì sao lòng ta lại hoảng sợ như vậy?" Bạch Tuyết tự lẩm bẩm nói.

Bọn nhỏ trong bụng cảm thấy thời cơ đã tới.

"Mẹ?" Một tiếng nói trẻ con từ trong bụng Bạch Tuyết truyền ra, truyền tới lỗ tai Bạch Tuyết.

Vốn cánh tay đang vuốt vẻ bụng, bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi bụng, mắt to nhìn chằm chằm, cái miệng nhỏ nhắn há to, cô bị giật mình, hoang mang nhìn chung quanh một chút, không có ai? Mới vừa rồi là ai đang gọi mẹ?

"Mẹ?" Lại một tiếng trẻ con tức giận vang lên.

"A --" Bạch Tuyết sợ đến thét chói tai, lại cuống quít che miệng lại, bởi vì cô lo lắng kinh động đến hàng xóm, cũng may, bà cụ và ông cụ đều lớn tuổi, đã điếc, bình thường nói chuyện với bọn họ đều kêu lớn tiếng, cho nên bọn họ không nghe thấy Bạch Tuyết thét chói tai, cũng bởi vậy không có kinh động đến bất luận người nào!

"Mẹ? Không phải sợ nha! Con là tiểu công chúa của người." Sói con số ba ngọt ngào nói.

"Con? Con? Con mới từng này? Sao lại có thể nói?" Bạch Tuyết lắp bắp hỏi.

" Mẹ? Con không nhỏ, đã vào trong bụng mẹ hơn hai tháng rồi nha." Tiếng nói trẻ con cách cái bụng truyền đến.

"Thế nhưng, thế nhưng, tiếng nói kia là con kêu ta sao?" Bạch Tuyết vừa nghe thấy chính là tiếng bé trai, sao lúc này lại là tiếng bé gái? Bạch Tuyết sợ hãi!

"À, mới vừa rồi là các anh, bọn họ lo lắng dọa đến mẹ, cho nên bảo con thay mặt nói chuyện với người." Sói con số ba ngọt ngào nói.

"Cái gì? Cái gì? các anh?" Bạch Tuyết sợ hãi nói lắp.

"Đúng vậy, không phải chỉ có một mình con, con còn có hai người anh." Sói con số ba nói.

"À?" Trái tim Bạch Tuyết lại không cách nào bình thường đập loạn, thùng thùng, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng...

"Rốt cuộc các con có mấy?" Bạch Tuyết lau một phen mồ hôi lạnh trên trán hỏi.

" Ba người." Tiếng nói cách cái bụng truyền ra.

Bạch Tuyết một hồi choáng váng đầu, thiên địa xoay chuyển.

"Mẹ, người cũng không nên té xỉu nha, con còn có chuyện rất quan trọng muốn nói a, thực sự rất quan trọng nha, nếu không con sẽ không đường đột hiện thân như thế."

"Chuyện quan trọng?" Bạch Tuyết tò mò nhìn bụng của mình hỏi, chẳng lẽ đứa nhỏ như vậy đã muốn ra ngoài? Nếu như mà vậy, sợ rằng cô không làm được!

"Mẹ người nghe cho kỹ, hiện tại Bình Tĩnh đang tới tìm chúng ta!" Sói con số ba nói.

"Con sao con có thể biết? Con không có ở trong bụng ta sao?" Bạch Tuyết hoang mang, đứa nhỏ nhỏ như vậy đã có thể nói, lại còn nói ra chuyện kinh người như vậy, nếu như Bình Tĩnh thực sự tới, vậy có phải đến đưa cô trở về hay không, cô bị phát hiện, anh ấy do Lãnh Dạ bảo tới?

"Mẹ đừng hoảng hốt, con ở trong bụng người a, chẳng qua Bình Tĩnh thực sự sắp tới !" Sói con số ba sốt ruột nói, nó phải nói cha xảy ra chuyện gì trước khi Bình Tĩnh tới? Thế nhưng, nó lại rất lo lắng mẹ không chịu nổi

"Không được, mẹ không cho phép bất luận người nào tổn thương các con, nhất định ta phải bảo vệ các con! Hiện tại chúng ta chạy thôi!" Bạch Tuyết sốt ruột bắt đầu thu dọn đồ đạc, quần áo cũng không cầm, chỉ đem theo mỗi ví tiền, đây chính là vốn liếng sau này nuôi sống bọn nhỏ, cô cái gì cũng có thể không cần, thế nhưng, số tiền này, nhất định cô phải mang theo, nếu không sau này bọn nhỏ theo cô bị đói chết! Bởi vì trong bụng của cô không phải một đứa nhỏ, mà là ba, như vậy sau này phải mua sữa bột uống, nhất định sữa của cô không đủ cho ba đứa nhỏ ăn!

Chẳng biết rằng, Bạch Tuyết chỉ biết là trong bụng có ba đứa nhỏ, cô còn không biết bọn nhỏ trong bụng có thể không phải là con người? Là yêu? Hoặc là nửa người nửa yêu?

"Mẹ muốn chạy trốn sao?" Sói con số ba hỏi.

"Nếu như mẹ bị bắt lại, nhất định các con sẽ gặp nguy hiểm !" Bạch Tuyết đau lòng nói, cô không biết nói cho bọn nhỏ quan hệ của cô và Lãnh Dạ thế nào, nhất định bạn chúng cũng không tiếp thụ được mẹ chúng là người phá hoại gia đình người ta, cho nên cô nói không nên lời quan hệ của mình và Lãnh Dạ, cô còn chưa có kết hôn, thì có đứa nhỏ!

"Mẹ, kỳ thực cha thích chúng con, mặc dù khả năng cha còn chưa biết, nhưng mà chúng con tin cha thích chúng con."

"Các con còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không phải như các con nghĩ! Anh ấy sẽ không thừa nhận các con!" Bạch Tuyết khóc lên!

"Mẹ làm sao người ngốc như vậy! Cha yêu mẹ, đương nhiên cũng thích chúng con trong bụng mẹ." Sói con số ba sốt ruột nói.

"Anh ấy thực sự yêu ta sao?" Bạch Tuyết nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên yêu rồi, chẳng lẽ mẹ không cảm giác được lòng của cha sao? nhưng chúng con đều cảm thấy!"

"Thế nhưng, anh ấy kết hôn!" Bạch Tuyết che mặt khóc lên, anh kết hôn, đây là sự thực, Bạch Tuyết trước sau không thể chấp nhận, mà bọn nhỏ của họ sau này sẽ là con riêng! Nghĩ tới những điều này cô liền đau lòng khó chịu, cô thật xin lỗi bọn nhỏ, là cô khiến chúng có thân phận như vậy!

"Những điều này đều là chuyện nhỏ, mẹ còn có chuyện quan trọng hơn, bây giờ người nghe cho kỹ, cha đã xảy ra chuyện, rất nguy hiểm, hiện tại người cho Bình Tĩnh tới tìm mẹ, chính là đem mẹ rời đi, đi càng xa càng tốt, bởi vì người lo lắng mẹ có nguy hiểm!" Sói con số ba một hơi nói xong.

"Cái gì? Anh ấy đã xảy ra chuyện?" Bạch Tuyết bỗng nhiên ngừng khóc, nâng đồi mắt đỏ hồng lên, ném hành lý đang thu dọn trong tay, đứng dậy, đi một đôi giầy thể thao vào, mặc thêm áo khoác rộng liền đi ra ngoài.

Cô gõ cửa phòng bà cụ, nói cô bỗng nhiên có việc muốn rời đi trước, sau này có duyên cô sẽ trở lại.

Bà cụ nhìn Bạch Tuyết khóc đỏ mắt, biết nhất định là chuyện quan trọng, cũng không có ngăn cản cô, Bạch Tuyết để một ít hành lý của mình lại, chỉ đeo một cái túi nhỏ đi xuống núi.

"Mẹ người muốn đi đâu?" Sói con số ba hỏi.

"Ta muốn đi tìm anh ấy --" Bạch Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở, kiên định nói, hiện tại cô rất khó chịu, thế nhưng, cô không cho phép mình lại khóc, cô muốn giữ gìn thể lực trở lại tìm Lãnh Dạ!

"Được thôi mẹ, chúng con sẽ theo người, yên tâm, chúng con sẽ bảo vệ mẹ." Sói con số ba cũng kiên định nói.

"Các con đều là đứa trẻ, mẹ sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương các con!" Một tay Bạch Tuyết ôm bụng, ngẩng đầu đi nhanh về phía trước.

"Mẹ, nhắm mắt lại, chúng con mang người trở lại." Sói con số hai sắc bén nói. Nó cảm thấy tự hào khi có mẹ như vậy, gặp được nguy hiểm người không có trốn tránh, người dũng cảm, chưa từng có người nào yêu bọn chúng như thế, lời Bạch Tuyết vừa nói, khiến cho chúng cảm động, cũng khiến cho chúng đau lòng cho mẹ, cho nên bọn chúng không sợ, cùng lắm thì cùng nhau đối mặt.

"Ừm." Bạch Tuyết rất tò mò, vì sao vì sao nãy giờ hai đứa trai không nói gì? Thật vất vả mới nói bảo cô nhắm mắt lại, còn nói muốn dẫn cô trở về, bọn chúng có thể nói chính là kỳ tích, chẳng lẽ còn có chuyện thần kỳ phát sinh?

Thế nhưng, cô càng muốn mau trở về, thế là ngoan ngoãn làm theo, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ngay khi Bình Tĩnh sắp tới gần Bạch Tuyết, chợt phát hiện phía trước bay lên một tia sáng, thế là anh ta nhanh chóng bay đi, anh ta lo lắng là Ma Quỷ chạy tới bắt Bạch Tuyết, anh vạn lần không ngờ điểm sáng này sẽ là Bạch Tuyết.

Đợi đến khi anh ta chạy theo tia sáng, Bình Tĩnh trợn tròn mắt! Cô thực sự là hậu nhân mẫu đơn tiên tử, cô cũng có thể có pháp thuật, cô lại bay?

"Bạch Tuyết? Bạch Tuyết?" Bạch Tuyết nhắm hai mắt, vẫn không dám mở, cảm giác gió bên tai vù vù thổi, cô còn nghe được có người gọi mình? Hình như là tiếng Bình Tĩnh. Thế nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, bởi vì bọn nhỏ không cho phép cô mở mắt ra, cho nên cô đành không nói một lời, cũng không mở mắt ra.

Bạch Tuyết cảm giác chỉ như thế trong nháy mắt.

"Mẹ, mở mắt ra đi." Sói con số ba ngọt ngào nói.

Bạch Tuyết vừa mở mắt nhìn, trợn tròn mắt, cô lại có thể về đến nhà.

Bạch Tuyết dùng sức véo mình một cái.

"Ai da!" Bạch Tuyết thấy đau, đây không phải là mộng, là thật.

"Trời ạ! Mẹ không phải ngốc chứ! Tự ngược!" Sói con số một lo lắng nói.

"Anh mới ngốc ý! Mẹ là nhất thời không tiếp thu được thôi! Nếu như anh vẫn luôn dùng chân đi hơn mười năm, bỗng nhiên có một ngày cho anh bay lên, dự đoán bây giờ anh còn không dũng cảm bằng mẹ đâu!" Sói con số ba bất mãn nói.

"Anh sai rồi được chưa? Thật là! Luôn luôn nói mãi không xong!" Sói con số một nói thầm.

"Hì hì... Nhìn mẹ này, được rồi!" Sói con số ba hì hì cười nói.

Nhưng Bạch Tuyết không cười được, đây là đứa nhỏ gì vậy? Nhỏ như vậy! Khiến người ta kinh hồn, dường như biết không ít? Không thể tưởng tượng nổi lại có thể bay?

Bạch Tuyết không nói lên lời!

Bạch Tuyết khiếp sợ!

Bạch Tuyết im lặng!

Cô bắt đầu hoài nghi Lãnh Dạ rốt cuộc mang hạt giống gì ở trong bụng của cô, vì sao đặc biệt như thế?

Chẳng lẽ hạt giống bị thay đổi?

Bọn nhỏ còn biết nói bẩm sinh, biết bay?

Bạch Tuyết không hiểu, chỉ có tìm được Lãnh Dạ rồi hỏi!

"Các con biết Lãnh Dạ ở nơi nào sao?" Bạch Tuyết bất lực hỏi, hiện tại cô cảm thấy đứa nhỏ trong bụng không gì làm không được, không gì không biết, cho nên cô mới có thể xin bọn nhỏ giúp đỡ.

"Mẹ, con biết, thế nhưng, hiện tại chúng ta vẫn không thểtới, hiện tại bên kia còn chưa an toàn, trước hết chúng ta phải lên kế hoạch một chút." Sói con số ba nói.

"Không an toàn? Có phải anh ấy rất nguy hiểm hay không, không được, ta phải đi báo cảnh sát, nhất định cảnh sát có biện pháp." Bạch Tuyết chạy vào trong phòng, cô muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Bọn nhỏ bị Bạch Tuyết mang vào trong phòng.

"Mẹ, không thể gọi điện thoại, cảnh sát cũng không cứu được cha, chỉ có dựa vào chúng ta." Sói con số hai lạnh lùng nói.

Bạch Tuyết nghe thấy tiếng nói, trong giọng nói lại lộ ra lạnh lùng, bỗng nhiên cô cảm thấy giọng điệu đứa bé này nói chuyện rất giống Lãnh Dạ.

"Dựa vào chúng ta? Thế nhưng, ta không làm gì được! Các con lại nhỏ như vậy!" Bạch Tuyết sốt ruột nói.

"Mẹ đừng lo lắng, chúng con tự có biện pháp." Sói con số hai nói.

"Anh ấy là bị người ta bắt cóc sao?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

"Không phải, nhưng coi như là vậy!" Sói con số một nói.

Bạch Tuyết sốt ruột muốn khóc, thế nhưng cô cố gắng nhịn xuống , bởi vì cô không thể mềm yếu ở trước mặt bọn nhỏ, cô phải kiên cường đứng lên.

Bình Tĩnh tiến vào .

"Bạch Tuyết? Là em sao?" Bình Tĩnh cảnh giác hỏi.

"Là em, là em." Bạch Tuyết gần như gặp được cứu tinh, hiện tại cô không giúp được gì, rốt cuộc có người xuất hiện, Bình Tĩnh hẳn là người Lãnh Dạ tin cậy nhất, Bạch Tuyết hoàn toàn tin tưởng anh.

"Tại sao em lại ở chỗ này?" Mặc dù Bình Tĩnh theo đuôi trên đường mà đến, thế nhưng, anh vẫn rất hiếu kỳ sao Bạch Tuyết có thể bay? Chẳng lẽ nguyên thần của cô đã trở về?

"Là em, là em..." Bỗng nhiên Bạch Tuyết không biết trả lời như thế nào, cô mang thai Bình Tĩnh không biết, đứa bé trong bụng của cô có thể nói, nếu như nói cho Bình Tĩnh là cô được bọn nhỏ trong bụng mang bay về, dự đoán anh ấy sẽ nói cô bị bệnh tâm thần, chắc chắn sẽ không tin!

Quên đi, vẫn là không cần nói!

Bình Tĩnh cho rằng Bạch Tuyết muốn nói thân thế của cô, cô muốn nói cô không phải là hậu nhân mẫu đơn tiên tử?

Bình Tĩnh biết chuyện nghiêm trọng.

"Không càn giải thích, tôi biết."

"Anh biết?" Bạch Tuyết thật bất ngờ, sao anh ấy có thể biết cô mang thai? Làm thế nào anh ấy biết bọn nhỏ mang cô bay trở về ? Tất cả đều không thể tưởng tượng nổi!

"Ừ, cái gì cũng không phải nói, tôi hiểu." Bình Tĩnh hiểu sai rồi, Bạch Tuyết cho là anh hiểu.

"Vì sao lại như vậy?" Bạch Tuyết không hiểu hỏi, cô vẫn không rõ tất cả chuyện sảy ra ở trên người mình, quá kì lạ, quá huyền huyễn, giống như là trong ti vi diễn vậy, giống như cô đi vào trong thế giới thần thoại, cô lại có thể bay, không thể tưởng được!

"Đây có lẽ là ý trời, cuối cùng có một ngày em sẽ hiểu tất cả. " Bình Tĩnh ý vị xâu xa nói.

Anh biết nhất định là Bạch Tuyết không tiếp thụ được sự thật này, đây cũng là bình thường, nhìn kinh hoảng trong mắt Bạch Tuyết, Bình Tĩnh đau lòng, tâm nhói một cái!

"Ý trời? Thật có chuyện ý trời này? Trước đây em chưa bao giờ gặp chuyện không tin được như vậy!" Bạch Tuyết bất lực nhìn Bình Tĩnh, cô suy nghĩ lấy được đáp án từ Bình Tĩnh.

"Anh ấy, vốn để tôi mang em đi, đi càng xa càng tốt! Thế nhưng, em lại có thể trở về, hiện tại ở đây rất nguy hiểm em có biết hay không?" Bình Tĩnh lo lắng nhìn Bạch Tuyết, anh cũng không muốn Bạch Tuyết bị tổn thương, thế nhưng Lãnh Dạ bị giam ở dưới mặt đất, lòng của anh không có phút nào yên lòng, Lãnh Dạ bị giam lại, nếu như yêu giới biết tin tức này, yêu giới sẽ đại loạn!

Hiện tại anh rất vội, cho nên cứu Lãnh Dạ mới là quan trọng nhất.

"Anh ấy ở nơi nào?" Bạch Tuyết thu hồi ánh mắt bất lực, thuận theo thay thế bằng sự lo lắng, cô yêu người đàn ông kia, cô rất sợ Lãnh Dạ gặp nguy hiểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.