Lãnh Dạ phải có một đối thủ cạnh tranh , là một người đàn ông ưu tú vì
Bạch Tuyết mà khom lưng, lại không ngờ có thể gặp nhau trong bữa tiệc
này, trái tim nhỏ của Lãnh Dạ không thể chịu nổi được nữa rồi, anh không cho phép người đàn ông nào được phép nhung nhớ người phụ nữ của anh ,
còn là người đàn ông ưu tú như vậy!
Chẳng biết rằng, sau này trái tim nhỏ của Lãnh Dạ sẽ liên tiếp chịu sự
kích thích, những người phụ nữ có thai khác đều mang thai mười tháng mới sinh con, nhưng mà cô gái nhỏ này nói không chừng một ngày nào đó sẽ
sinh con, hơn nữa còn là ở một thời gian rất đặc biệt, một địa điểm rất
đặc biệt, dưới một tình huống hết sức đặc biệt, đứa bé sinh ra là một kỳ tích...
Nhưng mà, hình dáng của những đứa nhỏ này khiến cho Lang Vương vĩ đại
cũng sẽ líu lưỡi, bởi vì đứa nhỏ không phải người, cũng không phải yêu,
lại càng không là nửa người nửa yêu, hình dáng của bọn chúng là...
Chương 167: Lãnh Dạ ghen (2)
"Thật là phiền phức!" Khang Nghị hiểu, Bạch Tuyết là tự nguyện theo Lãnh Dạ, hắn vẫn lo lắng Bạch Tuyết gặp khó khăn nên mới có thể theo Lãnh
Dạ, xem ra là hắn quá lo lắng!
"Em không muốn làm tổn thương bất kỳ ai! Thế nhưng em nghĩ người nhà anh ấy nhất định sẽ hận chết em !" Đây là chuyện khiến cho Bạch Tuyết rất
buồn bực, vợ của Lãnh Dạ nhất định sẽ hận chết cô!
Sao không biết, những bà vợ ở yêu giới này sau khi biết đến sự tồn tại
của Bạch Tuyết , làm sao đơn giản chỉ là hận cô, không ăn sống cô thì là thiêu cháy cô! Thế nhưng, đến một ngày kia, Bạch Tuyết ngày xưa chỉ là
một cây cải thìa , lúc đó là vì tình yêu, vì đứa nhỏ mà trở thành một
người mẹ hung dữ .
"Không ai hận em cả, không nên nghĩ quá nhiều, em cũng không có thương
tổn bất kỳ ai, chúng ta đi vào thôi." Khang Nghị hiểu Bạch Tuyết rất khó xử, đã yêu người đàn ông có vợ, hơn nữa không có cách nào để tự thoát
khỏi! Thật là rất đau xót!
"Ừ." Bạch Tuyết nhu thuận ừ một tiếng, Khang Nghị sửng sốt, sự ôn thuận
của cô không thể không làm cho người ta thích, mỗi tiếng nói cử động của cô cũng làm cho hắn tâm động. Hắn cũng không cách nào tự thoát khỏi nên đã yêu Bạch Tuyết, tựa như Bạch Tuyết bất đắc dĩ là như nhau.
Ngay lúc Bạch Tuyết kéo tay Khang Nghị đi vào để bắt đầu buổi tiệc, thì gây ra một trận xao động cho bữa tiệc.
"Này này này, mọi người nhìn xem, đó là Khang Cảnh Tư, thật không ngờ là anh ta cũng tới, xem cô gái đi bên cạnh anh ta là ai a? Tại sao chưa
từng thấy qua?"
"Đều nói Khang Cảnh Tư luôn luôn cô đơn một mình, xem ra là không phải rồi ."
"Ánh mắt Khang Cảnh Tư thật sự là cao, không thể ngờ có thể kiếm được một con nhóc xinh đẹp đến như thế."
Buổi tiệc này lời nói nào cũng có, ngươi một lời ta một câu.
"Đi, chúng ta đi qua bên kia uống một ly." Khang Nghị dẫn theo Bạch Tuyết mà đi.
"Anh." Khang Cốc cười đi tới.
"Em cũng đã đến rồi, không phải nói không muốn đến, cho nên anh không chờ em." Khang Nghị uống một ngụm rượu đỏ nói.
"Nghĩ đến người kia em là không muốn đến, thế nhưng, nghĩ đến Bạch Tuyết là em liền đến, ai bảo chúng ta là bạn bè chơi đùa từ nhỏ đến lớn , có
phải hay không Bạch Tuyết?" Khang Cốc bưng lên một đĩa đựng trái cây,
đưa cho Bạch Tuyết, sau đó mình cũng ăn.
"Anh hôm nay nếu như dám không đến, em sau này sẽ không nhận anh là bạn bè !" Bạch Tuyết ha hả cười nói.
"May mà đã tới, nếu không sẽ mất đi một người bạn xinh đẹp như thế này
thực sự là rất đáng tiếc , mặc dù được không phải là người đàn ông của
em, nhìn thôi cũng rất đủ rồi !" Khang Cốc ầm ĩ vui đùa nói.
"Anh học khi nào mà miệng lưỡi trơn tru như thế ?” Bạch Tuyết dùng tay gõ đầu Khang Cốc một cái, ha hả cười rộ lên.
"Lời anh nói là thật, không tin em hỏi anh trai anh một chút, nhìn em có phải hay không rất xinh đẹp?" Khang Cốc nghiêm túc nói.
"Ghét!" Bạch Tuyết không có ý tứ , cô thích cùng Khang Cốc đùa giỡn, thế nhưng cô thấy Khang Nghị có chút ngượng ngùng !
"Là rất xinh đẹp." Bạch Tuyết không ngờ người đàn ông giống như Lãnh Dạ
lãnh khốc và đẹp trai này cư nhiên cũng sẽ nói như vậy, anh ta là Cảnh
Tư? Cư nhiên cũng sẽ giống Khang Cốc nói như vậy, mặt Bạch Tuyết đỏ hơn
một chút.
Bởi vì mặt đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nóng lên, thế nhưng hơi nóng
này bỗng nhiên bị một đạo hàn quang tập kích , Bạch Tuyết lập tức cảm
giác được một trận âm lãnh, ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên là
do Lãnh Dạ bắn qua đây , người đàn ông keo kiệt kia chính là chịu không
nổi cô và người đàn ông bên ngoài cười cười nói nói!
Cúi đầu, len lén nhìn một chút bụng của mình, Lãnh Dạ này thật là một
người đàn ông bá đạo, trong bụng của cô hiện tại thì có hai đứa bé trai, sau này còn không biết sẽ ghen như thế nào! Nhìn anh có thể hay không
cùng con trai tranh giành mình!
Khang Nghị nhàn nhạt cười, theo ánh mắt của Bạch Tuyết nhìn lại, thấy
sự phẫn nộ và âm lãnh trong ánh mắt của Lãnh Dạ, người đàn ông này thực sự rất bá đạo.
Bạch Tuyết là tự do !
Bạch Tuyết không thể không được tự do kết giao bằng hữu !
Thế là, anh ta làm bộ không có nhận được hàn quang của Lãnh Dạ bắn qua đây, tiếp tục nói cười với Bạch Tuyết.
Lãnh Dạ đi tới, Bạch Tuyết nhìn thấy , người đàn ông này muốn làm gì ở trường hợp này?
Bọn họ đã thương lượng trước rồi, trước tạm thời làm bộ là người quen,
điều này bọn hắn ở nhà đã nói rồi , chỉ cần ở nơi công cộng sẽ giả bộ là người quen.
Bạch Tuyết thân thể cứng đờ, trên mặt lập tức có một tia kinh hoảng, anh lại sinh khí, anh nổi giận! Bạch Tuyết biết.
Khang Nghị nhìn ra sự khẩn trương của Bạch Tuyết, bất động thanh sắc
mỉm cười, Bạch Tuyết cố gắng trấn định, nhưng là một loại áp lực vô hình làm cho cô có chút cảm thấy sợ, ai tới nói cho cô, cô hiện tại nên làm
như thế nào?
Cô biết Khang Cốc không thích Lãnh Dạ, không biết một chút nữa Khang Cốc có thể hay không vì cô lại nói những lời khó nghe? Càng nghĩ càng khẩn
trương!
"Khang Cảnh Tư thực là nể tình, tưởng bữa tiệc này anh sẽ từ chối không
tham gia , không ngờ anh lại tham gia, hôm nay thực sư rất hãnh diện,
khó có được." Đứng trước mặt Bạch Tuyết lạnh lùng lời nói , Bạch Tuyết
tay bưng mâm đựng trái cây run lên một chút.
Nhưng mà, Khang Cốc thấy Lãnh Dạ liền phiền!
"Anh, các anh nói chuyện, em và Bạch Tuyết tùy tiện đi một chút." Khang
Cốc mới mặc kệ Lãnh Dạ bắn hàn quang qua, anh ta chính là muốn mang theo Bạch Tuyết rời khỏi, tin trường hợp này , ngoài trừ bắn hàn quang ,
Lãnh Dạ sẽ không dám có hành động khác!
Lãnh Dạ không có đuổi theo, bởi vì Khang Nghị đã gọi hắn lại.
"Lãnh tổng."
"Anh cảm thấy hứng thú đối với người phụ nữ của tôi?" Lãnh Dạ nghiêm nghị hỏi.
"Cô ấy thực sự rất hấp dẫn tôi." Khang Nghị quyết đoán trả lời.
Ánh mắt Lãnh Dạ lạnh như băng, đột nhiên rất giống đâm người!
"Có vài người chỉ có thể để ngắm, thế nhưng, anh không được phép ngĩ tới cô ấy ." Lãnh Dạ biết Khang Nghị không phải tiểu nhân, tính tình của
hắn Lãnh Dạ cũng biết chút ít, hắn sở dĩ chưa tới với Bạch Tuyết , cũng
là biết cái tên Khang Cốc kia xem trọng Bạch Tuyết, mặc dù thích Bạch
Tuyết, thế nhưng, mấy năm nay hắn chưa bao giờ đối Bạch Tuyết đã làm quá phận.
"Vì sao không buông tha cô ấy?" Khang Nghị nghiêm túc hỏi, kỳ thực, bản thân hắn là người rất nghiêm túc .
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cả đời đều là người phụ nữ của tôi, cô
ấy nhất định là của tôi . " Ý tứ của Lãnh Dạ người khác không thể nào
hiểu được, tình duyên kiếp này nhất định là giữa anh và Bạch Tuyết , từ
lúc Mẫu Đơn tiên tử yêu Lang yêu , bọn họ nhất định đã có sự liên kết
với nhau rồi !!!
"Anh không cảm thấy như vậy đối với cô ấy thật không công bằng, cô ấy
cần một cuộc hôn nhân, cần một người chông, mà không phải là làm tình
nhân của anh, là Tiểu Tam(*)!" Khang Nghị thử thuyết phục Lãnh Dạ, Bạch
Tuyết còn trẻ, rất nhiều chuyện không hiểu, chuyện làm vợ bé này, hắn
thấy rõ nhiều lắm! Cuối cùng người bị thương đều là những đứa bé, bởi vì pháp luật chỉ bảo hộ cho người hợp pháp, nhưng mà vợ bé lại không được
luật pháp bảo vệ!
(*) : Míp để Tiểu Tam nghe cho nó hay, chắc các bạn cũng hiểu nghĩa rồi hen ^^ !
"Cô ấy không phải là tình nhân của tôi, cũng không phải là Tiểu Tam!"
Lãnh Dạ tức giận nói, Bạch Tuyết thế nào lại là tình nhân của anh, tương lai anh sẽ mang cô ấy đi, sẽ khiến Bạch Tuyết quang minh chính đại làm vợ của anh, cô ấy cũng không phải là Tiểu Tam, huống chi, trong nhà còn có lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ... Đâu chỉ có ba!
"Vậy anh nói cho tôi biết anh sẽ tổ chức lễ cưới?" Khang Nghị quan tâm
chính là Lãnh Dạ có thể hay không cấp cho Bạch Tuyết một cuộc hôn nhân,
nếu như có thể cho cô ấy một hôn nhân, hắn liền chúc phúc cho Bạch
Tuyết, thế nhưng, nếu như Lãnh Dạ chỉ làm cho Bạch Tuyết như thế theo
anh ta, hắn có lẽ sẽ xuất thủ, dù sao hắn khó có thể gặp được người phụ
nữ khiến chính mình động tâm, mặc dù trong lòng Bạch Tuyết chỉ yêu Lãnh
Dạ, hắn sẽ chờ, chờ khi Bạch Tuyết hiểu rõ tất cả đều là sai lầm.
"Khang Cảnh Tư lúc nào trở nên giống như một con chó thế ? Cư nhiên cảm
thất hứng thú đối cuộc sống riêng của tôi như thế !" Lãnh Dạ sắc bén
nhìn Khang Nghị.
"Cô ấy là cô bé duy nhất khiến tôi đông lòng, tôi hi vọng anh sẽ không
gây tổn thương cho cô ấy." Khang Nghị không chút che đậy nói thẳng.
"Anh tốt nhất nên biết mình hiện tại đang nói cái gì? Cô ấy đã không còn là một cô bé nữa." Ý của Lãnh Dạ là Bạch Tuyết đã mang thai, không lâu
sẽ trở thành một người mẹ.
"Cô ấy còn nhỏ như vậy, rất nhiều chuyện không hiểu, trái lại với anh?
Vì sao không biết lựa chọn cách xử lý? Vì sao làm cho cô ấy mang thai?
Bạch Tuyết còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện chưa thể làm, chẳng lẽ anh
tính sau này làm cho cô ấy mỗi ngày vây quanh đứa nhỏ?" Khang Nghị đau
lòng nói, trong ánh mắt khó có thể che giấu sự xót xa .
"Đáng ghét! Cô ấy cư nhiên lại nói cho anh ?" Lãnh Dạ ghen tị, Bạch
Tuyết chỉ mới cho anh biết chuyện mình mang thai, mặc dù anh đã sớm
biết, nhưng là từ trong miệng Bạch Tuyết nói ra tối hôm qua, nhưng mà
Khang Nghị tựa hồ đã sớm biết chuyện Bạch Tuyết mang thai , Lãnh Dạ rất
không thích!
"Anh không muốn biết vì sao cô ấy lại nói cho tôi biết ?" Khang Nghị đau lòng nói, Bạch Tuyết mới mười mấy tuổi, sẽ phải trở thành mẹ, nhiều bi
ai! Cô trẻ tuổi như thế, đẹp như thế, cô hẳn là đi học, mà không phải
sinh con!
"Mặc kệ nguyên nhân gì, cô ấy cư nhiên lại nói cho anh!" Lãnh Dạ ghen tị, cũng nổi giận!
Anh bước nhanh tới chỗ của Bạch Tuyết, cô gái nhỏ này trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Thật hận là không thể mở đầu cô ra để nhìn bên trong
có phải hay không đều là nước hồ!
Khang Nghị nhìn Lãnh Dạ đi tìm Bạch Tuyết và Khang Cốc, biết là anh đã sinh khí?
"Đứng lại, anh làm cho cô ấy mang thai đứa nhỏ, hình như người nên giận
chính là Bạch Tuyết, người nên tức giận cũng là Bạch Tuyết! Anh sẽ không vì nàng suy nghĩ một chút chứ?" Khang Nghị đuổi theo Lãnh Dạ, vội vàng
giải thích, hắn không hi vọng Lãnh Dạ nói những lời khiến Bạch Tuyết tổn thương.
"Chuyện của tôi và Bạch Tuyết không cần phiền tới anh quản!" Lãnh Dạ nổi giận, gầm nhẹ.
"Chuyện của cô ấy tôi nhất định phải quản, anh dám thương tổn cô ấy, tôi liền đem nàng đoạt lấy." Khang Nghị sắc bén nói, không có một ý đùa
giỡn.
Lãnh Dạ ngừng cước bộ !
Lạnh lùng nhìn về phía Khang Nghị .
"Không ngờ ngươi còn là một loại động dục, bất quá anh động dục quá
muộn, cô ấy đã là tôi ." Lãnh Dạ tự tin nói, nếu như không phải là vì
Lãnh Dạ khâm phục con người của Khang Nghị, anh đã sớm đánh một quyền,
dám ngang nhiên cướp người phụ nữ của anh!
"Cô ấy tự do , anh không có quyền can thiệp vào sự tự do của cô ấy, lại
nói giữa hai người không có bị cuộc hôn nhân trói buộc , ai cũng có thể
cùng làm bằng hữu với cô ấy.
Lãnh Dạ nhìn về phía Bạch Tuyết, không thể phủ nhận, hôm nay ở bữa
tiệc nàycô là người phụ nữ nổi bật nhất, sau khi tỉ mỉ trang điểm, cô
càng thêm mê người !
Trên người cô có một loại khí chất đặc biệt và cuốn hút tâm hồn mọi
người, làm cho người ta sau khi nhìn liền sinh hảo cảm, tâm cũng bị cô
hấp dẫn thật sâu.
Anh là Lang Vương đều không thể khống chế được bản thân trước vẻ đẹp của Bạch Tuyết, huống chi những người đàn ông ở thế gian này!
Không tệ, cô là mẫu đơn tiên tử, cô là bách hoa chi vương(*). Bản thân
Mẫu Đơn ung dung hào hoa, lộng lẫy đoan trang, quốc sắc thiên hương(**) , vẻ đẹp của Bạch Tuyết là do trời sinh , mọi thứ đề đủ, điều này khiến
cho đàn ông trên thế gian này tự nhiên không thể chống cự lại được !
(*) : Vua của các loài hoa. Míp để vậy cho hay í.
(**) : • (Nghĩa đen) Sắc nước, hương trời.
• (Nghĩa bóng) Chỉ người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt vời.
Chỉ là, anh thế nào cho phép nữ nhân của mình bị đàn ông bên ngoài nhung nhớ!
Bỗng nhiên, Lãnh Dạ có một loại ý muốn muốn Bạch Tuyết giấu đi , vẻ đẹp
của cô, anh không hi vọng để bất luận kẻ nào nhìn thấy. Trên đời này,
chỉ có một người là anh có thể thưởng thức được vẻ đẹp của cô. Loại cảm
giác này tới rất mãnh liệt, cường liệt khiến Lãnh Dạ cảm thấy sợ hãi. Cô đã ở trong lòng anh chiếm vị trí thật sâu!
Tầm mắt Lãnh Dạ rơi trên người Bạch Tuyết , tối nay cô rất đẹp, vẻ đẹp
có chút không chân thực! Tầm mắt của anh chăm chú trên người Bạch Tuyết , thật lo lắng nếu bỗng nhiên không thấy cô ấy, cô như vậy thật bất đồng, cô là hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử , bách hoa chi vương.
Đâu chỉ Bạch Tuyết bên ngoài bất đồng, đứa bé trong bụng của cô cũng bất đồng , người khác có lẽ mang thai mười tháng, thế nhưng, Bạch Tuyết lại không nhất định mang thai mười tháng mới có thể sinh con, con của cô
trưởng thành với tốc độ kinh người , nói không chừng một ngày kia bọn
chúng liền làm chủ trong nhà, làm cho Bạch Tuyết đột nhiên bất ngờ.
Nhưng mà, hiện tại Bạch Tuyết duy nhất có thể làm chính là trầm mặc, cô
cảm giác được Lãnh Dạ nhìn chằm chằm cô, cô cũng biết anh sinh khí, thế
nhưng Khang Cốc là bằng hữu của cô, cô không đành lòng làm thương tổn,
cho nên trầm mặc ăn đồ ăn mà Khang Cốc đưa cho.
Thế sự khó liệu, có đôi khi nghĩ trầm mặc cũng là một loại hi vọng xa vời!
Chương 168: Chơi đùa không dậy nổi
Bạch Tuyết một liên tục ăn mọi thứ, Khang Cốc cũng gắp liên tiếp đồ ăn
cho Bạch Tuyết, giống như Bạch Tuyết chính là sủng vật mà mình yêu
thích.
"A Cốc, em đi rửa tay một chút." Bạch Tuyết đứng dậy rời đi.
Cô bị không khí trong này cảm thấy khó chịu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Rửa tay xong Bạch Tuyết đi ra ban công.
Gió mát thổi tới từng đợt, thổi bay phiền muộn trong lòng Bạch Tuyết, làm trong lòng thoải mái rất nhiều.
"Mẹ, lại đi ăn tieps đi, những món kia ăn rất ngon." Sói con số một hưng phấn nói.
"Mẹ đừng nghe anh ấy, canh cả, anh thật quá đáng, anh không biết là mẹ
chỉ có một cái bụng thôi sao? Làm sao có nhiều không gian ăn thêm nữa
chứ!" Tiểu công chúa tức giận nói, Bạch Tuyết nghe xong cười lớn.
"Thế nhưng, chúng ta là ba cái bụng!" Sói con số một thất vọng nói, thức ăn ở đây rất ngon, mấy năm nay nó sống trên núi ddeuf phải ăn toàn quả
dại, uống chút nước sương, chứ chưa bao giờ được ăn hoa quả ngon như
vậy, làm sao có thể sánh bằng những quả dại kia.
"Anh cả, anh không nhìn thấy mẹ không vui sao?" Đứa thứ ba nói nhỏ.
"Mẹ đau đầu vì những người đó thích mẹ sao?" Sói con số một ngây thơ hỏi.
"Thằng nhóc xấu xa, con thì biết cái gì?" Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời một câu.
"Mẹ có muốn bọn con giúp mẹ đuổi những người đáng ghét đây đi không?" Sói con số một hỏi.
"Không nên, bọn họ đều là bạn bè của mẹ, vả lại các con cũng đã đáp ứng
với ta là ở bên ngoài không được sử dụng pháp thuật, không được nói dối
biết không? Nếu không thì sẽ trừng phạt các con không được ăn cơm!"
Bạch Tuyết uy hiếp nói.
"Biết rồi! Vậy kế tiếp mẹ định ứng phó thế nào!" Sói con số một có ý nhắc nhở, cùng lúc Cung Hàn cũng tới.
Mặc dù gần đây Cung Hàn vẫn không có xuất hiện, thế nhưng, anh ta vẫn
luôn bí mật chú ý tới hành động của Bạch Tuyết, nên thấy thủ hạ bẩm báo
nói rằng hôm nay Bạch Tuyết mặc đẹp đi dự bữa tiệc, cho nên Cung Hàn
cũng đến tham dự, đương nhiên là không mời mà tới.
"Tuyết Nhi, nghĩ đến tôi sao?" Giọng nói của Cung Hàn truyền tới từ phía sau Bạch Tuyết.
"Tại sao anh lại ở đây?" Bạch Tuyết có chút giật mình, cô nhớ không có
mời anh ta mà, Lãnh Dạ lại càng mời anh ta đến, Lãnh Dạ còn hận không
thể giết chết anh ta!
"Tôi nhớ em." Cung Hàn cười đùa mà nói.
"Xin anh nói chuyện chú ý một chút, hình như quan hệ của chúng ta không
có tốt như vậy!" Bạch Tuyết quay ra phản bác,cô không thích Cung Hàn
nhìn mình bằng ánh mắt đó, nếu như lại bị Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn ở
đây, dự đoán sẽ xảy ra chuyện!
"Tuyết Nhi, tôi rất nhớ em mà."
"Anh đi đi." Bạch Tuyết vì không muốn Lãnh Dạ phát hiện ra Cung Hàn, cho nên trực tiếp đuổi khách.
"Trừ khi em đi cùng tôi." Cung Hàn uy hiếp nói.
"Không có khả năng."
"Vậy không cần đuổi tôi đi."
"Anh? Đây thật xấu xa?" Bạch Tuyết đau đầu nói, ở đây đã đủ phiền, vì sao anh ta cũng tới giúp vui?
"Trước đây... Tôi không có như vậy... Sau khi gặp em thì đã thay đổi!" Cung Hàn nói ra rất nhỏ.
Bạch Tuyết sửng sốt, bộ dạng người đàn ông này hình như rất khổ sở? Có
phải cô nhìn lầm rồi không? Anh ta là hắc bang lão đại thâm độc, làm sao có thể có tâm sự được!
Nhất định mình nhìn lầm rồi!
Haizz!
Chỉ không được bao lâu thì Bạch Tuyết sẽ hiểu vì sao hôm nay Cung Hàn
lại vậy, người đàn ông này thật sự bởi vì cô mà thay đổi, trở nên rất
bất thường!
"Vậy tôi rất xin lỗi, nhưng hôm nay anh vẫn nên rời đi được không?" Bạch Tuyết lo lắng Lãnh Dạ tìm đến, đến lúc đó cục diện sẽ lại rắc rối!
Thực sự là sợ gì thì đến đó!
Lãnh Dạ đã tới!
Lang Vương vĩ đại thực sự đã tới!
Lang Vương keo kiệt thực sự đã tới! Nữ chính đành nên cầu phúc!
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, cô thật sự là không thể bớt lo, vừa
mới rời khỏi Khang Cốc, bây giờ lại ở cùng tên khốn này, chẳng lẽ là
Bạch Tuyết gọi điện cho cậu ta? Càng nghĩ càng thấy giận!
Sắc mặt Lãnh Dạ bắt đàu đen lại!
Lúc này Lãnh Dạ giống như khí trời bên ngoài, mây đen dầy đặc, tùy lúc
sẽ có sét, còn Bạch Tuyết đáng thương nhất định không nên đứng dưới tán
cây, nếu không sẽ bị sét đánh!
"Là em gọi tên này tới ao?" Lãnh Dạ tiến lên chất vấn Bạch Tuyết, Bạch
Tuyết nhìn thấy sắc mặt Lãnh Dạ thật dọa người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch!
Lãnh Dạ tức giận, không chỉ bụng dạ hẹp hòi, mà Cung Hàn vốn có ý xấu,
nhưng Bạch Tuyết quá lương thiện, cho nên không có phòng bị gì hết, anh
mắt Cung Hàn nhìn Bạch Tuyết cũng không bình thường.
Bạch Tuyết ngây thơ đứng ở chỗ này nói chuyện với Cung Hàn, thế nhưng
trong lòng Cung Hàn nghĩ gì cũng không qua khỏi con mắt của anh!
"Lãnh Dạ, em không có gọi điện cho anh ta, là anh ta...Bạch Tuyết nhỏ giọng giải thích, ánh mắt Lãnh Dạ khiến Bạch Tuyết sợ hãi!
"Nệu còn muốn tiếp tục sống thì cách xa người phụ nữ của tôi ra, nếu không thì sẽ phải chết!" Lãnh Dạ uy hiếp.
Cung Hàn là ai, ở thế giới nhân loại thì anh ta là hắc bang lão đại,
giết người vô số, lại còn là sát thủ máu lạnh, rời khỏi thế giới nhân
loại, anh ta là lang yêu tu luyện tám trăm năm, thì sao anh ta lại sợ!
Cho nên anh ta không có thỏa hiệp uy hiếp của Lãnh Dạ!
"Lãnh tổng có phần nhiều chuyện thì phải? Cái gọi là yểu điệu thục nữ,
quân tử hảo cầu, Bạch Tuyết vừa xinh đẹp giống như mẫu đơn bây giờ còn
chứa bị ngắt lấy, cho nên Lãnh tổng không thể chiếm thành của riêng?"
Cung Hàn thuận miệng nói tới hoa mẫu đơn, khiến Lãnh Dạ ngạc nhiên!
Hoa mẫu đơn?
Tại sao cậu ta lại biết về chuyện hoa mẫu đơn?
Là trùng hợp?
Hay là ám chỉ?
Kỳ thật, ý của Cung Hàn là Bạch Tuyết rất xinh đẹp, cho nên anh ta mới
có thể dùng hoa mẫu đơn mà hình dung, bởi vì mẫu đơn vương của loài hoa.
"Đừng có ví bộ dạng cô ấy giống nư những người phụ nữ của cậu? Cẩn thận
không thể dậy nổi để chơi đùa!" Lãnh Dạ sắc bén nói, ánh mắt nhạy bén
khóa chặt biểu tình của Cung Hàn.
Cung Hàn mỉm cười, một chút ý tứ sợ hãi cũng không có!
"Chẳng lẽ Lãnh tổng không tìm phụ nữ để chơi đùa sao? Cẳng qua tôi có
thể xác định nói cho anh biết, tôi rất nghiêm túc đối với Bạch Tuyết."
Lãnh Dạ nhíu mày, xem ra cậu ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
"Nhìn thấy không? Tôi là người đàn ông của cô ấy, chỉ có tôi mới có thể
hôn cô ấy, còn cậu? Nếu cậu dộng vào cô ấy! Chắc hẳn cậu cũng biết hậu
quả!" Ý của Lãnh Dạ chính là lần trước vì sao Bạch Tuyết lại nhảy xuống
núi, chính là vì thoát thân, nhìn cô yếu đuối, nhưng thật ra lại rất
cương trực.
Bạch Tuyết đẩy Lãnh Dạ ra, mặc dù khi ở trong nhà Lãnh Dạ thường hôn lấy cô, thì cô sẽ không phản kháng, thế nhưng, bây giờ đang ở bên ngoài, ở
đây nhiều người như vậy, tùy lúc có người nhìn thấy, hoặc là bị chụp
ảnh, Lãnh Dạ lại còn là doanh nhân, tùy lúc sẽ có cho săn bám đuôi, cho
nên Bạch Tuyết vội vàng đẩy anh ra.
Cung Hàn lập tức híp mắt mắt, bộ mặt trầm xuống, anh ta biết trong lòng
Bạch Tuyết có Lãnh Dạ, thế nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta
không tin Lãnh Dạ và Bạch Tuyết vẫn sẽ tiến triển, cho nên anh ta sẽ
kiên trì chờ đợi cơ hội, chờ bọn họ trở mặt.
"Anh thật dộc tài, đây là anh đang ép buộc Bạch Tuyết yêu mình!"
Lãnh Dạ nắm thành đấm, Bạch Tuyết nhìn thấy, kỳ thực Lãnh Dạ biết nơi
này là đâu, cho nên anh mới một mực chịu đựng, không để cho mình xuất
thủ, thế nhưng, lúc này anh rất tức giận!
"Lãnh Dạ --" Bạch Tuyết lập tức đứng chắn trước người Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ âm trầm nhìn Bạch Tuyếtmột cái, bộ dáng cực kỳ tức giận!
Cung Hàn cười lạnh một tiếng.
"Thế nào? Muốn đánh nhau? Hình như ở đây không thích hợp!"
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Cung Hàn, dường như đang nhìn tên hề biểu diễn,
cậu ta có thể lừa gạt được Bạch Tuyết, thế nhưng đừng tưởng đã lừa được
anh!
"Không biết tự lượng sức mình!" Lãnh Dạ cười nhạo một tiếng, xem ra tên này đã chán sống rồi!
"Tôi tới đây không phải là để gặp anh! Thì ra Lãnh tổng lại thích thân
mật ở nơi công cộng, chỉ là anh có nghĩ đến cảm nhận của Bạch Tuyết
không, cô ấy là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà đối với cô ấy như thế? Cô ấy đối với anh là gì?" Cung Hàn chất vấn Lãnh Dạ.
"Cô ấy là người của tôi, tôi có thể hôn người của mình bất cứ lúc nào,
chẳng lẽ là cậu không biết? Hay là cậu vẫn không hiểu? Cô ấy là người
rất quan trọng với tôi. Không biết câu trả lời nà đã hài lòng chưa?"
Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, trong giọng nói đã không thể kiềm chế tức
giận!
Đáng chết!
Bạch Tuyết là người của anh, Cung Hàn biết rõ mà còn vẫn hỏi,anh muốn
hôn người của lúc nào thì hôn lúc đấy, làm sao đến lượt tên khốn này lên ý kiến! Mặc dù cũng rất quan tâm cảm nhận cảu Bạch Tuyết, thế nhưng, cô cũng không thể lộ diện, neus anh muốn công khai quan hệ đối với Bạch
Tuyết, thì anh chỉ cần một câu là được, nhưng anh lại vẫn lo lắng cho
Bạch Tuyết! Lo lắng cô sẽ gặp phải dư luận xã hội !
Xem ra anh lại không muốn cho mọi người biết tới Bạch Tuyết .
Cung Hàn không nói, anh ta cũng hiểu rất rõ ràng Bạch Tuyết, thế nhưng anh ta vẫn muốn cướp lấy!
"Tuyết Nhi, xem ra anh nên hco em một danh phận rồi, nếu không có kẻ sẽ nhìn em với ý nghĩ khác!" Lãnh Dạ nghiêm túc nói, đương nhiên Bạch
Tuyết cũng hiểu ý của Lãnh Dạ, chẳng lẽ anh muốn...
Thế nhưng, cái người trong nhà anh thì sao bây giờ?
Cô không nên phá hoại gia đình người khác, cô không muốn tổn thương đến cô gái kia!
Thế nhưng, làm sao Bạch Tuyết có thể biết được những người phụ nữ của
Lãnh Dạ đều là nhân vật lợi hại, làm soa có thể dễ dàng tổn thương như
vậy!
Lãnh Dạ hiểu rõ phụ nữ đều rất yêu thích những người ưu tú, bất luận là
pháp lực, hay cả dung mạo, đều phải tốt nhất, thế nhưng, bọn họ trong
mắt Lãnh Dạ đều không bằng Bạch Tuyết.
Cũng là bởi vì Lãnh Dạ đối tốt với Bạch Tuyết, cho nên Bạch Tuyết sẽ bị
nguy hiểm,lòng dạ phụ nữ ghen tuông thật sự đáng sợ, tranh giành tình
nhân cũng là không thể coi thường!
Lúc này, một chút sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên, chì tìm cơ hội nhấn chìm Bạch Tuyết!
Lãnh Dạ yêu Bạch Tuyết, chẳng lẽ thật sẽ sẽ khiến Bạch Tuyết gặp nạn sao?
"Anh không nên làm bừa --" Bạch Tuyết nóng nảy, cô biết Lãnh Dạ đã kết
hôn, đây là chính miệng Lãnh Dạ thừa nhận, chẳng lẽ người đàn ông này
còn muốn ly hôn sao? Cô không nên bị người ta phỉ báng!
"Câm miệng --" Lãnh Dạ nhìn cô, cho cô danh phận, chẳng lẽ cô còn muốn
cự tuyệt? Đây là vinh dự lớn tới dường nào, đây là giấc mơ của những
người phu nữ khác.
Nhưng cô, lại còn nói anh làm bừa?
Anh là Lang Vương, mặc dù cũng định làm bậy với cô, nhưng ai kêu anh yêu cô đến vậy!
Lãnh Dạ đưa tay qua, ôm lấy Bạch Tuyết, nắm chặt hai tay cô, xiết chặt
vòng eo nhỏ của Bạch Tuyết,anh ôm cô rất chặt, không đếm xỉa đến sự tức
giận cảu Bạch Tuyết, lại mạnh mẹ hôn lấy Bạch Tuyết, giương mắt, con
ngươi đảo qua Cung Hàn, khẩu khí cuồng ngạo mà khí phách nói: "Cậu hãy
nghe cho kỹ, cô ấy vĩnh viễn đều là người phụ nữ của tôi, không nên
không biết điều, lòng của cô ấy vĩnh viễn đều ở chỗ tôi, vì cô ấy yêu
tôi mà cậu không có được ."Lãnh Dạ tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 168: Chơi đùa không dậy nổi
Edit: Angel.remix
Bạch Tuyết một liên tục ăn mọi thứ, Khang Cốc cũng gắp liên tiếp đồ ăn
cho Bạch Tuyết, giống như Bạch Tuyết chính là sủng vật mà mình yêu
thích.
"A Cốc, em đi rửa tay một chút." Bạch Tuyết đứng dậy rời đi.
Cô bị không khí trong này cảm thấy khó chịu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Rửa tay xong Bạch Tuyết đi ra ban công.
Gió mát thổi tới từng đợt, thổi bay phiền muộn trong lòng Bạch Tuyết, làm trong lòng thoải mái rất nhiều.
"Mẹ, lại đi ăn tieps đi, những món kia ăn rất ngon." Sói con số một hưng phấn nói.
"Mẹ đừng nghe anh ấy, canh cả, anh thật quá đáng, anh không biết là mẹ
chỉ có một cái bụng thôi sao? Làm sao có nhiều không gian ăn thêm nữa
chứ!" Tiểu công chúa tức giận nói, Bạch Tuyết nghe xong cười lớn.
"Thế nhưng, chúng ta là ba cái bụng!" Sói con số một thất vọng nói, thức ăn ở đây rất ngon, mấy năm nay nó sống trên núi ddeuf phải ăn toàn quả
dại, uống chút nước sương, chứ chưa bao giờ được ăn hoa quả ngon như
vậy, làm sao có thể sánh bằng những quả dại kia.
"Anh cả, anh không nhìn thấy mẹ không vui sao?" Đứa thứ ba nói nhỏ.
"Mẹ đau đầu vì những người đó thích mẹ sao?" Sói con số một ngây thơ hỏi.
"Thằng nhóc xấu xa, con thì biết cái gì?" Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời một câu.
"Mẹ có muốn bọn con giúp mẹ đuổi những người đáng ghét đây đi không?" Sói con số một hỏi.
"Không nên, bọn họ đều là bạn bè của mẹ, vả lại các con cũng đã đáp ứng
với ta là ở bên ngoài không được sử dụng pháp thuật, không được nói dối
biết không? Nếu không thì sẽ trừng phạt các con không được ăn cơm!"
Bạch Tuyết uy hiếp nói.
"Biết rồi! Vậy kế tiếp mẹ định ứng phó thế nào!" Sói con số một có ý nhắc nhở, cùng lúc Cung Hàn cũng tới.
Mặc dù gần đây Cung Hàn vẫn không có xuất hiện, thế nhưng, anh ta vẫn
luôn bí mật chú ý tới hành động của Bạch Tuyết, nên thấy thủ hạ bẩm báo
nói rằng hôm nay Bạch Tuyết mặc đẹp đi dự bữa tiệc, cho nên Cung Hàn
cũng đến tham dự, đương nhiên là không mời mà tới.
"Tuyết Nhi, nghĩ đến tôi sao?" Giọng nói của Cung Hàn truyền tới từ phía sau Bạch Tuyết.
"Tại sao anh lại ở đây?" Bạch Tuyết có chút giật mình, cô nhớ không có
mời anh ta mà, Lãnh Dạ lại càng mời anh ta đến, Lãnh Dạ còn hận không
thể giết chết anh ta!
"Tôi nhớ em." Cung Hàn cười đùa mà nói.
"Xin anh nói chuyện chú ý một chút, hình như quan hệ của chúng ta không
có tốt như vậy!" Bạch Tuyết quay ra phản bác,cô không thích Cung Hàn
nhìn mình bằng ánh mắt đó, nếu như lại bị Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn ở
đây, dự đoán sẽ xảy ra chuyện!
"Tuyết Nhi, tôi rất nhớ em mà."
"Anh đi đi." Bạch Tuyết vì không muốn Lãnh Dạ phát hiện ra Cung Hàn, cho nên trực tiếp đuổi khách.
"Trừ khi em đi cùng tôi." Cung Hàn uy hiếp nói.
"Không có khả năng."
"Vậy không cần đuổi tôi đi."
"Anh? Đây thật xấu xa?" Bạch Tuyết đau đầu nói, ở đây đã đủ phiền, vì sao anh ta cũng tới giúp vui?
"Trước đây... Tôi không có như vậy... Sau khi gặp em thì đã thay đổi!" Cung Hàn nói ra rất nhỏ.
Bạch Tuyết sửng sốt, bộ dạng người đàn ông này hình như rất khổ sở? Có
phải cô nhìn lầm rồi không? Anh ta là hắc bang lão đại thâm độc, làm sao có thể có tâm sự được!
Nhất định mình nhìn lầm rồi!
Haizz!
Chỉ không được bao lâu thì Bạch Tuyết sẽ hiểu vì sao hôm nay Cung Hàn
lại vậy, người đàn ông này thật sự bởi vì cô mà thay đổi, trở nên rất
bất thường!
"Vậy tôi rất xin lỗi, nhưng hôm nay anh vẫn nên rời đi được không?" Bạch Tuyết lo lắng Lãnh Dạ tìm đến, đến lúc đó cục diện sẽ lại rắc rối!
Thực sự là sợ gì thì đến đó!
Lãnh Dạ đã tới!
Lang Vương vĩ đại thực sự đã tới!
Lang Vương keo kiệt thực sự đã tới! Nữ chính đành nên cầu phúc!
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, cô thật sự là không thể bớt lo, vừa
mới rời khỏi Khang Cốc, bây giờ lại ở cùng tên khốn này, chẳng lẽ là
Bạch Tuyết gọi điện cho cậu ta? Càng nghĩ càng thấy giận!
Sắc mặt Lãnh Dạ bắt đàu đen lại!
Lúc này Lãnh Dạ giống như khí trời bên ngoài, mây đen dầy đặc, tùy lúc
sẽ có sét, còn Bạch Tuyết đáng thương nhất định không nên đứng dưới tán
cây, nếu không sẽ bị sét đánh!
"Là em gọi tên này tới ao?" Lãnh Dạ tiến lên chất vấn Bạch Tuyết, Bạch
Tuyết nhìn thấy sắc mặt Lãnh Dạ thật dọa người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch!
Lãnh Dạ tức giận, không chỉ bụng dạ hẹp hòi, mà Cung Hàn vốn có ý xấu,
nhưng Bạch Tuyết quá lương thiện, cho nên không có phòng bị gì hết, anh
mắt Cung Hàn nhìn Bạch Tuyết cũng không bình thường.
Bạch Tuyết ngây thơ đứng ở chỗ này nói chuyện với Cung Hàn, thế nhưng
trong lòng Cung Hàn nghĩ gì cũng không qua khỏi con mắt của anh!
"Lãnh Dạ, em không có gọi điện cho anh ta, là anh ta...Bạch Tuyết nhỏ giọng giải thích, ánh mắt Lãnh Dạ khiến Bạch Tuyết sợ hãi!
"Nệu còn muốn tiếp tục sống thì cách xa người phụ nữ của tôi ra, nếu không thì sẽ phải chết!" Lãnh Dạ uy hiếp.
Cung Hàn là ai, ở thế giới nhân loại thì anh ta là hắc bang lão đại,
giết người vô số, lại còn là sát thủ máu lạnh, rời khỏi thế giới nhân
loại, anh ta là lang yêu tu luyện tám trăm năm, thì sao anh ta lại sợ!
Cho nên anh ta không có thỏa hiệp uy hiếp của Lãnh Dạ!
"Lãnh tổng có phần nhiều chuyện thì phải? Cái gọi là yểu điệu thục nữ,
quân tử hảo cầu, Bạch Tuyết vừa xinh đẹp giống như mẫu đơn bây giờ còn
chứa bị ngắt lấy, cho nên Lãnh tổng không thể chiếm thành của riêng?"
Cung Hàn thuận miệng nói tới hoa mẫu đơn, khiến Lãnh Dạ ngạc nhiên!
Hoa mẫu đơn?
Tại sao cậu ta lại biết về chuyện hoa mẫu đơn?
Là trùng hợp?
Hay là ám chỉ?
Kỳ thật, ý của Cung Hàn là Bạch Tuyết rất xinh đẹp, cho nên anh ta mới
có thể dùng hoa mẫu đơn mà hình dung, bởi vì mẫu đơn vương của loài hoa.
"Đừng có ví bộ dạng cô ấy giống nư những người phụ nữ của cậu? Cẩn thận
không thể dậy nổi để chơi đùa!" Lãnh Dạ sắc bén nói, ánh mắt nhạy bén
khóa chặt biểu tình của Cung Hàn.
Cung Hàn mỉm cười, một chút ý tứ sợ hãi cũng không có!
"Chẳng lẽ Lãnh tổng không tìm phụ nữ để chơi đùa sao? Cẳng qua tôi có
thể xác định nói cho anh biết, tôi rất nghiêm túc đối với Bạch Tuyết."
Lãnh Dạ nhíu mày, xem ra cậu ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
"Nhìn thấy không? Tôi là người đàn ông của cô ấy, chỉ có tôi mới có thể
hôn cô ấy, còn cậu? Nếu cậu dộng vào cô ấy! Chắc hẳn cậu cũng biết hậu
quả!" Ý của Lãnh Dạ chính là lần trước vì sao Bạch Tuyết lại nhảy xuống
núi, chính là vì thoát thân, nhìn cô yếu đuối, nhưng thật ra lại rất
cương trực.
Bạch Tuyết đẩy Lãnh Dạ ra, mặc dù khi ở trong nhà Lãnh Dạ thường hôn lấy cô, thì cô sẽ không phản kháng, thế nhưng, bây giờ đang ở bên ngoài, ở
đây nhiều người như vậy, tùy lúc có người nhìn thấy, hoặc là bị chụp
ảnh, Lãnh Dạ lại còn là doanh nhân, tùy lúc sẽ có cho săn bám đuôi, cho
nên Bạch Tuyết vội vàng đẩy anh ra.
Cung Hàn lập tức híp mắt mắt, bộ mặt trầm xuống, anh ta biết trong lòng
Bạch Tuyết có Lãnh Dạ, thế nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta
không tin Lãnh Dạ và Bạch Tuyết vẫn sẽ tiến triển, cho nên anh ta sẽ
kiên trì chờ đợi cơ hội, chờ bọn họ trở mặt.
"Anh thật dộc tài, đây là anh đang ép buộc Bạch Tuyết yêu mình!"
Lãnh Dạ nắm thành đấm, Bạch Tuyết nhìn thấy, kỳ thực Lãnh Dạ biết nơi
này là đâu, cho nên anh mới một mực chịu đựng, không để cho mình xuất
thủ, thế nhưng, lúc này anh rất tức giận!
"Lãnh Dạ --" Bạch Tuyết lập tức đứng chắn trước người Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ âm trầm nhìn Bạch Tuyếtmột cái, bộ dáng cực kỳ tức giận!
Cung Hàn cười lạnh một tiếng.
"Thế nào? Muốn đánh nhau? Hình như ở đây không thích hợp!"
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Cung Hàn, dường như đang nhìn tên hề biểu diễn,
cậu ta có thể lừa gạt được Bạch Tuyết, thế nhưng đừng tưởng đã lừa được
anh!
"Không biết tự lượng sức mình!" Lãnh Dạ cười nhạo một tiếng, xem ra tên này đã chán sống rồi!
"Tôi tới đây không phải là để gặp anh! Thì ra Lãnh tổng lại thích thân
mật ở nơi công cộng, chỉ là anh có nghĩ đến cảm nhận của Bạch Tuyết
không, cô ấy là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà đối với cô ấy như thế? Cô ấy đối với anh là gì?" Cung Hàn chất vấn Lãnh Dạ.
"Cô ấy là người của tôi, tôi có thể hôn người của mình bất cứ lúc nào,
chẳng lẽ là cậu không biết? Hay là cậu vẫn không hiểu? Cô ấy là người
rất quan trọng với tôi. Không biết câu trả lời nà đã hài lòng chưa?"
Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, trong giọng nói đã không thể kiềm chế tức
giận!
Đáng chết!
Bạch Tuyết là người của anh, Cung Hàn biết rõ mà còn vẫn hỏi,anh muốn
hôn người của lúc nào thì hôn lúc đấy, làm sao đến lượt tên khốn này lên ý kiến! Mặc dù cũng rất quan tâm cảm nhận cảu Bạch Tuyết, thế nhưng, cô cũng không thể lộ diện, neus anh muốn công khai quan hệ đối với Bạch
Tuyết, thì anh chỉ cần một câu là được, nhưng anh lại vẫn lo lắng cho
Bạch Tuyết! Lo lắng cô sẽ gặp phải dư luận xã hội !
Xem ra anh lại không muốn cho mọi người biết tới Bạch Tuyết .
Cung Hàn không nói, anh ta cũng hiểu rất rõ ràng Bạch Tuyết, thế nhưng anh ta vẫn muốn cướp lấy!
"Tuyết Nhi, xem ra anh nên hco em một danh phận rồi, nếu không có kẻ sẽ nhìn em với ý nghĩ khác!" Lãnh Dạ nghiêm túc nói, đương nhiên Bạch
Tuyết cũng hiểu ý của Lãnh Dạ, chẳng lẽ anh muốn...
Thế nhưng, cái người trong nhà anh thì sao bây giờ?
Cô không nên phá hoại gia đình người khác, cô không muốn tổn thương đến cô gái kia!
Thế nhưng, làm sao Bạch Tuyết có thể biết được những người phụ nữ của
Lãnh Dạ đều là nhân vật lợi hại, làm soa có thể dễ dàng tổn thương như
vậy!
Lãnh Dạ hiểu rõ phụ nữ đều rất yêu thích những người ưu tú, bất luận là
pháp lực, hay cả dung mạo, đều phải tốt nhất, thế nhưng, bọn họ trong
mắt Lãnh Dạ đều không bằng Bạch Tuyết.
Cũng là bởi vì Lãnh Dạ đối tốt với Bạch Tuyết, cho nên Bạch Tuyết sẽ bị
nguy hiểm,lòng dạ phụ nữ ghen tuông thật sự đáng sợ, tranh giành tình
nhân cũng là không thể coi thường!
Lúc này, một chút sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên, chì tìm cơ hội nhấn chìm Bạch Tuyết!
Lãnh Dạ yêu Bạch Tuyết, chẳng lẽ thật sẽ sẽ khiến Bạch Tuyết gặp nạn sao?
"Anh không nên làm bừa --" Bạch Tuyết nóng nảy, cô biết Lãnh Dạ đã kết
hôn, đây là chính miệng Lãnh Dạ thừa nhận, chẳng lẽ người đàn ông này
còn muốn ly hôn sao? Cô không nên bị người ta phỉ báng!
"Câm miệng --" Lãnh Dạ nhìn cô, cho cô danh phận, chẳng lẽ cô còn muốn
cự tuyệt? Đây là vinh dự lớn tới dường nào, đây là giấc mơ của những
người phu nữ khác.
Nhưng cô, lại còn nói anh làm bừa?
Anh là Lang Vương, mặc dù cũng định làm bậy với cô, nhưng ai kêu anh yêu cô đến vậy!
Lãnh Dạ đưa tay qua, ôm lấy Bạch Tuyết, nắm chặt hai tay cô, xiết chặt
vòng eo nhỏ của Bạch Tuyết,anh ôm cô rất chặt, không đếm xỉa đến sự tức
giận cảu Bạch Tuyết, lại mạnh mẹ hôn lấy Bạch Tuyết, giương mắt, con
ngươi đảo qua Cung Hàn, khẩu khí cuồng ngạo mà khí phách nói: "Cậu hãy
nghe cho kỹ, cô ấy vĩnh viễn đều là người phụ nữ của tôi, không nên
không biết điều, lòng của cô ấy vĩnh viễn đều ở chỗ tôi, vì cô ấy yêu
tôi mà cậu không có được ."Lãnh Dạ tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói.