Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 189: Em là người phụ nữ của tôi, ai dám động



Nhìn ba tiểu gia hỏa đều có thể nói, đều có thể bước đi, Khang Nghị cho rằng bọn nhỏ đã hơn một tuổi, anh ta không biết ba đứa bé này mới sinh ra hơn mười ngày.

Ngày hôm sau, Khang Nghị mang theo rất nhiều ăn ngon tới.

"Anh Khang Nghị, anh bận như vậy, không nên luôn luôn qua đây chơi với bọn em, trong lòng em rất áy náy." Bạch Tuyết cầm lấy đồ trong tay Khang Nghị, cười nói.

"Chúng ta là bạn bè có cái gì mà áy náy ." Khang Nghị nói, vừa đi vào, Thiên Tầm từ đâu chạy tới phi thẳng vào trong lòng Khang Nghị..

"Chú Khang Nghị thật đẹp trai nha."

"Ba ——" tiểu gia hỏa ôm lấy Khang Nghị gọi một tiếng.

"Thiên Tầm, không lễ phép!" Bạch Tuyết trợn mắt nhìn con gái, rồi đi vào phòng bếp.

"Chú, trong tivi người ta nói, nếu thích thì sẽ phải thân thiết với nhau." Đôi tay mập mạp của Thiên Tầm ôm lấy cổ Khang Nghị, đem đầu dựa vào vai Khang Nghị, bộ dáng vô cùng thân thiết.

"Chú, nếu chú là cha con thì thật tốt! Thiên Tầm muốn có một người cha như chú!" Thiên Tầm buồn bã muốn khóc, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve cọ xát hai má Khang Nghị.

"Nếu chú làm cha con, tương lai các con tìm được cha của các con, cha con sẽ mất hứng đấy ." Khang Nghị ôn nhu nói, hi vọng tiểu gia hỏa có thể hiểu rõ.

"Con biết, chú chính là cha của con." Thiên Tầm tự tin nói.

"Cẩn thận kẻo mẹ con nghe thấy sẽ đánh vào mông con đó."

"Thiên Tầm đã có mẹ , thế nhưng còn chưa có cha!" Thiên Tầm chớp chớp đôi mắt to khổ sở nhìn Khang Nghị, bộ dáng nhỏ đáng thương , nhìn rất đau lòng!

Khang Nghị rốt cuộc hiểu rõ, Bạch Tuyết vì sao lại thu dưỡng mấy đứa bé này, thì ra nhìn mấy đứa bé này thật không thể kháng cự, nhìn tiểu gia hỏa ánh mắt ngây thơ , anh không đành lòng cự tuyệt bé, không đành lòng thương tổn bé!

"Chú có thể tạm thời làm cha của con, đến khi các con tìm thấy cha của các con, chú liền đem các con trả lại cho cha con có được không?" Khang Nghị nghiêm túc nói.

"Được, cảm ơn cha."

"Thiên Tầm, em mau xuống cho anh, em có phải là con gái không ? Vì sao lại để cho chú ta ôm em? Xuống ——" Ức Ức bỗng nhiên chạy tới lạnh lùng quát.

"Ức Ức, chúng ta có cha rồi , chú Khang Nghị đáp ứng làm cha của chúng ta ." Thiên Tầm cao hứng nói.

"Hừ! Ai mà thèm, chúng ta có cha, cha của chúng ta là tốt nhất, những người khác đều không xứng làm cha chúng ta!" Ức Ức lạnh lùng nói.

"Không, em muốn chú Khang Nghị chính là cha chúng ta." Thiên Tầm kiên quyết nói.

"Anh không đồng ý —— "

Ức Ức nổi giận!

Bọn họ là con của Lang Vương, tại sao có thể nhận cha lung tung, tương lai khi cha trở về, nhất định sẽ đau buồn!

Đúng thật là không bao lâu sau Lãnh Dạ sẽ trở về.

Nhưng mà, Bạch Tuyết bởi vì kim đan tác quái, trí nhớ bị kim đan đè nén, người đàn ông cô yêu nhất là Lãnh Dạ, Bạch Tuyết lại dần dần quên mất! Hiện tại, bệnh trạng của cô cùng Niệm Niệm và Thiên Tầm là giống nhau, chỉ có điều thân thể bị áp bức của họ đều không giống nhau, Niệm Niệm và Thiên Tầm là bởi vì cùng Ma Quỷ giao đấu nên mới xảy ra tình trạng như thế.

Nhưng mà, Bạch Tuyết là bởi vì kim đan nên mới có thể mất đi trí nhớ.

Tóm lại, bệnh trạng của bọn họ là giống nhau, bọn nhỏ quên mất ký ức về cha của bọn chúng, Bạch Tuyết cũng dần dần quên mất Lãnh Dạ !

Ngay khi Lãnh Dạ tìm được đường sống từ trong chỗ chết, trong thời gian bị Hắc Ám chi độc tra tấn , vợ con của anh lại cũng bắt đầu chậm rãi đem anh xóa mất!

Ngoài biệt thự, điện quang chợt lóe, một bóng dáng thon dài xuất hiện ở trong sân.

Anh có khuôn mặt giống như được tinh tế đúc ra, anh tuấn, xinh đẹp tuyệt trần , cái mũi giống cây hoa anh đào thẳng tắp. Môi của anh hình cung giác rất hoàn mỹ, đôi mắt thâm thúy, giống như là một cái giếng sâu, sâu không thấy đáy, làm cho người ta bắt đoán không ra. Chiều cao thon dài, khí thế lạnh lùng, cả người đều mang khí tức trời sinh cao quý bất phàm.

Không tệ, Lãnh Dạ đã trở về.

Anh muốn nhanh trở về Trái Đất, sớm một chút để gặp vợ con, anh đã chịu gấp trăm lần, nghìn lần chất độc tra tấn, rốt cục chiến thắng Hắc Ám chi độc, chuyện đầu tiên anh mốn làm nhất chính là trở về, bởi vì nơi này có Bạch Tuyết, nơi này có các con của anh.

Chỉ là, không nghĩ đến!

Khi Lãnh Dạ đứng trước cửa.

Đập vào mắt chính là, Khang Nghị ôm Thiên Tầm, Niệm Niệm đang đọc sách, Ức Ức không có ở lầu một, nhưng mà, cô gái nhỏ của anh đã đi đâu?

Lãnh Dạ mắt lạnh như đao, đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Bạch Tuyết .

"Anh? Đã trở về..." Khang Nghị giật mình nhìn ra trước cửa, nghiêm túc nói.

"Có phải hay không khiến anh thất vọng rồi ? Hừ?" Lãnh Dạ lạnh giọng nói, sau đó đi vào phòng bếp, bởi vì anh nghe thấy có âm thanh phát ra từ phòng bếp.

Quả nhiên.

Bạch Tuyết đưa lưng về phía Lãnh dạ, cô nghe thấy có người đi tới, không quay đầu lại, tưởng là Khang Nghị.

"Xin chờ một chút, lập tức sẽ có cơm ngay." Bạch Tuyết ngọt ngào nói.

Lãnh Dạ nổi giận!

Đáng chết ——

Anh tìm được đường sống từ trong chỗ chết muốn sớm một chút trở về gặp đến cô, cô lại dám cùng với người khác qua lại!

Bạch Tuyết không nghe thấy ai trả lời, nhưng lại cảm giác được một trận gió lạnh kéo tới từ phía sau, không khỏi rùng mình một cái.

Quay đầu lại, giật mình nhìn thấy Lãnh Dạ.

"Anh anh anh?"

"Thế nào? Không hi vọng nhìn thấy anh? Có phải anh ảnh hưởng đến em ?" Lãnh Dạ bước tới, hung hăng nắm cằm của Bạch Tuyết, lạnh lùng hỏi.

"Thế nào? Không hi vọng nhìn thấy anh? Có phải anh ảnh hưởng đến em ?" Lãnh Dạ bước tới, hung hăng nắm cằm của Bạch Tuyết, lạnh lùng hỏi.

"Anh mau buông tay ——" Bạch Tuyết giãy giụa, muốn thoát khỏi bàn tay giơ bẩn này, cô phát hiện này không phải là tay người, rõ ràng là kìm sắt.

"Anh ta tại sao lại ở chỗ này?" Lãnh Dạ quát.

"Anh ấy là bạn của tôi, có cái gì kỳ quái, anh vào đây bằng cách nào?" Bạch Tuyết chịu đau nhìn Lãnh Dạ, chán ghét hỏi, ánh mắt chán ghét của cô khiến Lãnh Dạ muốn phát điên!

Trước đây, cô gái nhỏ này đều nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, chỉ có điều mới rời khỏi mấy ngày, cô liền thay đổi?

Nghĩ tới đây, Lãnh Dạ hung hăng cắn cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết, muốn hung hăng trừng phạt cô, cô gái nhỏ muốn làm cho anh phát điên.

Anh chịu không nổi khi Bạch Tuyết dùng cái loại đó ánh mắt nhìn anh!

Chịu không nổi!

Vì cô gái nhỏ này, anh có thể đi chết, thế nhưng anh chính là chịu không nổi trong lòng cô gái nhỏ này không có hắn!

"Ngô..."Bạch Tuyết kinh hoảng giãy giụa, sau đó dưới chân hung hăng đạp Lãnh Dạ một cái.

Lãnh Dạ giật mình buông Bạch Tuyết ra, khóe miệng có máu, là do cô gái nhỏ cắn anh , cô gái nhỏ không chỉ dám giẫm chân anh, lại còn dám cắn anh!

Bạch Tuyết thấy khóe miệng Lãnh Dạ có máu, khiếp sợ cầm lên một cái xẻng bên cạnh, chỉ vào Lãnh Dạ.

"*, cút ngay —— nếu không tôi sẽ không khách khí." Bạch Tuyết rống giận, giống như cọp cái con nổi giận

Sắc mặt Lãnh Dạ tối sầm, đáng chết! Cô gái nhỏ này muốn làm cái gì?

Cô cư nhiên dám nói hắn là *!

Quá nóng giận !

Lãnh Dạ con ngươi lạnh lẽo trừng Bạch Tuyết, tay Bạch Tuyết cầm cái xẻng có chút cứng ngắc.

"Khang Nghị, Khang Nghị, mau vào đây, trong nhà có * ——" Bạch Tuyết sốt ruột rống to hơn, sau khi Bạch Tuyết kêu to, người to, người bé đều chạy tới.

Thiên Tầm còn được Khang Nghị ôm, Thiên Tầm nhìn thấy mẹ cầm trong tay cái xẻng, một bộ tư thế tác chiến, thế là, từ trên người Khang Nghị trượt xuống.

Chạy đến trước mặt Bạch Tuyết , vươn cánh tay nhỏ , tư thế phải bảo vệ mẹ.

"Người xấu, không cho phép bắt nạt mẹ ta ——" Thiên Tầm phẫn nộ nhìn Lãnh Dạ, Lãnh Dạ chau mày!

Tại sao có thể như vậy?

Rốt cuộc là sai từ đâu?

Bọn nhỏ có pháp thuật, sao có thể không nhận ra anh !

"Cha, cha, cha đã trở về ——" Ức Ức từ trên lầu lao xuống, nhào vào trong lòng Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ ôm lấy Ức Ức, trong lòng dễ chịu chút ít.

"Ức Ức, anh mới nói cái gì? Ông ta thế nào lại là cha của chúng ta? Ông ta là người xấu, ông ta vừa bắt nạt mẹ!" Thiên Tầm rống giận, giống như gà con ra sức bảo vệ gà mái .

"Thiên Tầm, em mới nói cái gì? Ông ấy là cha chúng ta, em không nhận ra sao?" Ức Ức lạnh lùng quát.

"Ông ta không phải cha, Thiên Tầm đã tìm được cha , chính là người này ——" Thiên Tầm chỉ vào Khang Nghị nói.

Bạch Tuyết không nói gì! .

Bọn nhỏ đều choáng váng !

Tại sao có thể nhận cha lung tung !

"Không được nổi loạn, bọn họ đều không phải là cha của các con!" Bạch Tuyết hét lớn một tiếng.

"Mẹ"

"Thiên Tầm, Ức Ức, mẹ biết các con đều muốn có cha, thế nhưng, bọn họ thật sự không phải! Mẹ cũng không nhớ ai là cha của các con !" Bạch Tuyết ảo não chạy ra đi, những đứa bé này là do cô sinh ra , thế nhưng, cô thế nào lại không nhớ cô cùng ai sinh đứa nhỏ!

"Mẹ? Mẹ..." Thiên Tầm đuổi theo .

"Ức Ức, tại sao mẹ con lại trở nên như vậy?" Lãnh Dạ đau lòng hỏi, nhìn ra cô gái nhỏ không có nói dối, từng anh mắt , từng động tác của cô, Lãnh Dạ liền biết cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì? Chỉ là, vừa rồi trong mắt Bạch Tuyết mê man, bất lực đều là thật.

"Cha, gần đây mẹ luôn luôn đau đầu, con đã tận lực, nhưng là vô dụng, về sau chú Khang Nghị mang theo mẹ đi bệnh viện, kiểm tra kết quả là bình thường!" Ức Ức ăn ngay nói thật.

Lãnh Dạ ôm Ức Ức đi tới trước mặt Khang Nghị .

"Cám ơn anh đã chiếu cố cô ấy, nhưng mà sau này vẫn là mời anh ít xuất hiện ở đây, tôi không thích!" Lãnh Dạ không chút khách khí lạnh giọng nói.

"Bạch Tuyết là bạn bè của tôi, cô ấy kết giao bạn bè là quyền lợi của cô ấy, anh không nên quá bá đạo, như vậy sẽ làm cô ấy phát điên!" Khang Nghị nói xong, đi tới chỗ Bạch Tuyết, sau đó nói một tiếng liền rời đi.

Người con gái này mặc dù vẫn tác động tới tim của anh, thế nhưng, cô đã được định trước không phải là của anh, người đàn ông này vừa xuất hiện, Bạch Tuyết liền trở nên khác thường!

Lãnh Dạ ôm Ức Ức đi tới chỗ Bạch Tuyết.

"Đầu còn đau không?" Thanh âm mềm đi rất nhiều.

Trong mắt Bạch Tuyết chứa đầy nước mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông xa lạ lại cảm thấy rất quen thuộc.

Cô lắc lắc đầu, chuyên chú nhìn Lãnh Dạ, hi vọng nhớ tới ở nơi đâu nhìn thấy người đàn ông này?

Thế nhưng, cái gì cũng nhớ không ra!

"Đừng lo lắng, sẽ tốt thôi ." Lãnh Dạ mềm giọng nói.

Bạch Tuyết nhìn Ức Ức ngồi ở trong ngực anh , tay nhỏ bé đặt lên vai người đàn ông xa lạ , hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ, biểu tình giống nhau như đúc, ngũ quan giống nhau như đúc, giống như là bản sao của nhau.

"Các ngươi thật giống nhau." Bạch Tuyết si ngốc nói. .

"Mẹ, ông ấy thực sự là cha, mẹ phải tin tưởng Ức Ức." Ức Ức nản lòng nói.

Bạch Tuyết lắc đầu, đứa con trai này mặc dù rất ngoan, nhưng là tính cách của bé rất cao ngạo, cũng không quá dễ dàng để tiếp xúc, cô hiểu Ức Ức rất ít, khiến Bạch Tuyết có cảm giác, Ức Ức không giống đứa nhỏ, hơn nữa có đôi khi tư tưởng giống như một người trưởng thành.

"Mẹ thật sự không biết anh ta, anh ta thế nào lại là cha con , trên thế giới có rất nhiều người giống nhau, Ức Ức, qua đây, chú cần phải đi!" Bạch Tuyết thân thủ tiếp đứa nhỏ.

Thế nhưng, Ức Ức không rời khỏi lòng của Lãnh Dạ.

"Mẹ, nơi này chính là nhà của cha, cha sẽ không bỏ chúng ta đi, đúng hay không cha?" Ức Ức lấy lòng nhìn Lãnh Dạ, Ức Ức biết cha yêu mẹ, cũng biết trong lòng cha rất khổ sở, vì mẹ, cha liền đem kim đan cho mẹ, cha là thật tâm đối với mẹ, Ức Ức nhìn ra điều này đều là sự thật, cho nên bé ủng hộ cha.

"Ức Ức —— không được nói bậy, anh ta phải rời khỏi ——" Bạch Tuyết trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

"Bạch Tuyết, em hãy nghe cho kỹ, anh là Lãnh Dạ, là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của anh, Ức Ức bọn chúng là con của chúng ta. Chờ em bình phục, em sẽ biết lời anh nói đều là thật!" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.

Ở trong mắt Bạch Tuyết Lãnh Dạ lúc này là xa lạ , cô có thể hay không lại lần nữa yêu Lãnh Dạ? Hay những người vẫn một mực yêu cô là Khang Nghị hoặc là Lâm Giang?

Lãnh Dạ keo kiệt như thế nào cho phép người phụ nữ của mình bị những người đàn ông bên ngoài nhìn chằm chằm! Trò hay lên sân khấu, đại chiến đoạt vợ bắt đầu .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.