Lúc quản lí Lý phỏng vấn có sai sót, cô gái trẻ này lại bị cấp trên là đại
lãnh đạo chú ý, ngay sau khi Bạch Tuyết nhận lời mời rời đi, bỗng nhiên
Lý quản lí bộ nhân sự nhận được chỉ thị cấp trên bí mật quan sát có đến
nhận lời mời hay không? Một khi phát hiện ra phải cố gắng giữ lại
Trời ạ!
Bộ quản lí nhân sự nhất thời há hốc mồm
Vị kia bảo Bạch Tuyết vừa rời đi, nguyên nhân là do không hợp cách, phỏng vấn không thông qua
Quản lí Lý bộ nhân sự ngay tức khắc báo cáo với phó tổng giám đốc, không
nghĩ tới sau khi phó tổng giám đốc nghe xong, dọa bọn họ đến lời nói
cũng run sợ
" Mã. . . . . Lập tức. . . . Cho người mời cô gái kia trở lại. . . . Cái cô kia rất có địa vị, đây đúng là gặp chuyện không
may. . . .Không được, tôi muốn tự mình đi mời... Cũng không được, cấp
trên có nói, phải đi theo đúng trình tự, không được để cô gái kia cảm
thấy mình đi cửa sau vào. Quản lí Lý, cô lập tức đi làm chuyện này. Đây là việc đại sự, có liên quan đến sự sống còn của công ty trong tương
lai, cô nhất định phải làm tốt. Hơn nữa ngàn vạn lần đừng để cho cô gái
kia biết có người ở phía sau an bài mình vào. Nhất định phải tỏ ra tự
nhiên, tuyệt đối không sơ hở, bằng không một khi cấp trên biết được,
chúng ta đều chịu không nổi!" Phó tổng giám đốc nói xong thì cúp điện
thoại
Quản lí Lý chính là người gọi điện thoại cho Bạch
Tuyết. Sau khi nghe phó tổng giám đốc nói một lúc, mặc dù không nhìn
thấy vẻ mặt của phó tổng giám đốc, nhưng cũng hiểu được phó tổng lo lắng chuyện này bao nhiêu, nếu làm không xong sẽ rất nghiêm trọng! Quản lí
Lý càng không dám sơ suất. Hóa ra cái cô gái kia như thế mà lại có lai
lịch!
Sớm biết trước cô đã trực tiếp giữ lại, hiện tại cũng
sẽ không phiền phức như thế này! Nếu như làm không xong? Phó tổng cũng
đã nói, đây chính là việc đại sự liên quan đến sự sống chết của công ty! Toàn thân cô không khỏi bị dọa đầy mồ hôi lạnh
Bạch Tuyết ở cửa hàng tiện lợi nghe điện thoại một lúc, liền cúp điện thoại chạy tới công ty kia
Không ngờ là công ty kia chính là công ty cuối cùng nàng thi nhưng lúc đó không thông qua
Lòng cô lo lắng không yên đi vào phòng phỏng vấn
Chỉ là bầu không khí phỏng vấn lúc này với bây giờ hoàn toàn khác biệt. Khi lần đầu tiên vào, một loạt nhân viên phỏng vấn ở phía trước, cô ngồi ở
đối diện, được họ đưa ra câu hỏi
Nhưng mà lúc này đây, khi trở lại,
không có nhiều người như lúc nãy, chỉ có vị quản lí Lý, ban nãy cũng đã
tự giới thiệu tên, cho nên Bạch Tuyết biết cô là quản lí Lý
Quản lý Lý đã pha cho Bạch Tuyết một ly cà phê
"Bạch Tuyết tiểu thư,thật sự xin lỗi, lại phiền cô đi một chuyến, sau khi
trải qua buổi thảo luận của bộ nhân sự, chúng tôi cảm thấy cô rất thích
hợp làm trợ lí giám đốc. Cô là học sinh, còn chưa tốt nghiệp, cô hoàn
toàn có đủ khả năng. Ở công ty chúng tôi trước giờ hướng đến những thành phần tri thức, chúng tôi thực rất cần những người như cô, mới vừa đi ra trường đời, đơn giản, làm việc lại chăm chỉ. Đó là lý do mà qua buổi
thảo luận, cô được tuyển dụng, cô có thể đi làm bất cứ lúc nào
Bạch Tuyết không tin nhìn quản lí Lý, những lời nói đó là thật sao? Thực
hoài nghi, tất cả công ty đều tìm người có kinh nghiệm trong công việc,
vị quản lí này một tiếng trước còn nói cô không có kinh nghiệm trong
công việc, băng cấp cũng quá thấp, vậy mà lúc này đây 180 độ liền thay
đổi, rất kì lạ!
Bạch Tuyết lén lút nhéo chính mình một cái, thật sự hiện tại cô đang rất tỉnh táo, không phải là nằm mơ
Ti---- ------ ------ ------ ------ ------
Thật là đau!
Là thật
" Thật sự rất cám ơn cô đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định làm thật
tốt, ngày mai tôi có thể đi làm, cảm ơn cô" Bạch Tuyết cúi đầu 90 độ cảm ơn quản lí Lý, hành động của cô làm quản lí Lý sợ tới mức vội vã tiến
lên ngăn cản Bạch Tuyết nói lời cảm ơn, cô như thế này làm sao có thể
nhận lời cảm tạ lớn như vậy! Nếu cấp trên biết, cô ô sa khó giữ lại
được!
" Không cảm tạ với không cảm tạ, khách khí khách khí, đây là nên, là nên" quản lí Lý nói năng lộn xộn
" Nên ?" Bạch Tuyết nghi ngờ nhìn quản lí Lý, biểu cảm của cô rất kì
quái, giống như người được chấp nhận làm việc là quản lí Lý chứ không
phải cô!
" Hả ? Không không không nên, giải quyết việc chung!"
quản lí Lý biết mình lỡ miệng trán toát đầy mồ hôi , vội vã lấy khăn lau mồ hôi
" Quản lí Lý cô đổ rất nhiều mò hôi, nóng sao?" Bạch Tuyết tò mò hỏi, nhiệt độ bên trong cũng không có nóng lắm?
" À, hơi nóng hơi nóng"
" Quản lí Lý cô phải nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai tôi đến đi làm" Bạch tyết mỉm cười nói xong mở cửa ra ngoài
Bạch Tuyết rời đi, quản lí Lý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm
Rời khỏi công ty, Bạch Tuyết vô cùng cao hứng, cuối cùng cô cũng có
công việc, trong lòng cô rất hưng phấn, và cũng rất kỳ vọng, nhân tiện
phải chia sẻ tin vui này với bọn nhỏ
" Bạch Tuyết---- ------" một xe cảnh sát ngừng lại bên cạnh Bạch Tuyết, không cần nhìn cũng biết là Khang Nghị
' Khang Nghị---"
" Đi đâu? Tôi đưa cô đi"
' Cám ơn, không quấy rầy, chỗ tôi tới rất gần" Bạch Tuyết lễ độ nói
" Lên xe” Khang Cốc vươn đầu kêu
" A cổ? Đã lâu không gặp" Bạch Tuyết vui vẻ lên xe
" Tôi đi tham gia tập huấn quân sự, bây giờ bất tài trở về" Khang Cốc cười ha hả nói
" Thật hâm mộ anh" Bạch Tuyết nói ngọt
"Đi đâu?" Khang Nghị quay đầu lại hỏi Bạch Tuyết
" A, công viên trò chơi ở phía trước, cám ơn" Bạch Tuyết cười ha hả nói
" Tôi nghe anh tôi nói, cô nhận nuôi nhiều trẻ con hả? " Khang Cốc hỏi
" Ha Ha là thật, hiện tại tôi chính là đi tìm bọn họ"
" Bản thân tôi muốn thấy bọn trẻ rốt cục là thần thánh phương nào có thể
làm cho đại mỹ nữ của chúng ta nhận nuôi?" So với tình hình hiện tại của Bạch Tuyết, Khang Nghị ít nhiều cũng cùng Khang Cốc nói một chút
" A cổ, anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý trước, bọn nhỏ không biết cha
mình là ai? Cho nên ..... Cho nên đôi khi sẽ gọi bậy! Thiên Tầm thì
thích gọi anh Nghị là cha, nếu như có đứa nhỏ nào gọi anh như vậy, không nên tức giận nha" Bạch Tuyết cười cười xin lỗi
" Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, tôi cũng muốn hưởng thụ cảm giác làm cha" Khang Cốc hưng phấn nói
" Đừng làm rộn, tôi với anh Nghị thật xin lỗi, bọn nhỏ luôn dính lấy hắn"
Rất nhanh đã đến công viên trò chơi, Khang Nghị mua vé, cùng với Bạch Tuyết đi vào trước, còn Khang Cốc thì đi tolet.
Xa Xa, Lãnh Dạ đang cùng bọn nhỏ chơi bất diệc nhạc hồ.
Thế nhưng, xa xa một bóng dáng nhỏ nhắn làm cho nhiệt độ cơ thể Lãnh Dạ trong nháy mắt lạnh xuống
"Đáng chết!"
Tiểu nữ nhân lại cùng Khang Nghị kia ở cùng một chỗ
" Bảo bối, hôm nay con có ngoan không?" Bạch Tuyết xoay người chuẩn bị ôm đứa nhỏ ai ngờ?
'Cha, Bảo Bảo" Thiên Tầm vươn cánh tay nhỏ bé để cho Khang Nghị ôm
' Tốt, Cha ôm Thiên Tầm" Khang Nghị xoay người khom lưng đem tiểu tử kia ôm trong lòng
" Nhớ---" Thiên Tầm tự nhiên đưa môi hôn một cái
" Con lại quấy rối!" Bạch Tuyết không còn chút máu
' Mẹ Bạch Tuyết không hôn cha mà, vậy thì để con hôn thay a" Thiên Tầm phấn chấn nói, khuôn mặt Bạch Tuyết bỗng chốc đỏ lên
Khang Nghị cũng có chút không được tự nhiên
Lãnh Dạ giận dữ nhìn, quan sát màn phía trước càng xem càng không vừa
mắt,nếu hắn không ra tay, không chừng Hoàng Hoa Thái cũng chán nản
Trong lòng cân nhắc có bọn nhỏ ở đây không thể động thủ được tránh cho bọn nhỏ ảnh hưởng không tốt, phải dùng trí!
Phải làm sao lừa cô gái này trở về. Sau đó.... từ từ dạy dỗ lại cô!
"Thiên Tầm, lại nói bậy, cẩn thận mẹ đánh mông con nha?"Bạch Tuyết vươn cánh tay nhỏ bé đe dọa
"Cứu mạng, Bạch Tuyết muốn đánh người nữa rồi" ngay lúc Thiên Tầm la hét, thì Khang Cốc đã qua tới
Nhìn thấy Thiên Tầm mắt anh choáng váng, đây không phải là nhận nuôi đứa
trẻ, rõ ràng là tiểu Bạch Tuyết. Hắn và Bạch Tuyết là bạn tốt từ nhỏ cho đến lớn. Diện mạo lúc nhỏ của Bạch Tuyết và đứa trẻ này giống nhau như
đúc
"Bạch Tuyết, em khẳng định đây là đứa bé em nhận nuôi?" Khang Cốc lớn tiếng hỏi
Bạch Tuyết chấn động, biết Khang Cốc sẽ không tin, cũng may khoảng thời gian anh đi tập huấn cô có gặp anh
"A cổ, anh cho là em rời đi một tháng đã có thể sinh ra một đứa trẻ lớn như vậy sao?"
Khang Cốc nghĩ thầm, đúng vậy khoảng thời gian gặp Bạch Tuyết trước đây, khi
đó bụng Bạch Làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền sinh ra
một đứa trẻ lớn như vậy!
"Thế nhưng đứa trẻ này và em hồi nhỏ rất giống nhau" Khang Cốc tò mò nhìn Thiên Tầm
“Chợt cũng hiểu được bộ dạng của Bạch Tuyết và ngẫu nhiên rất giống.” Thiên Tầm vênh váo nói
"Tiểu tử là con giống mẹ chứ không phải là mẹ giống con" Khang Cốc nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tầm một cái
" Không có cùng sao? Có phải đầu óc chú có vấn đề, nói chuyện có chút không hợp !" Thiên Tầm cực kỳ bất đắc dĩ nói
Khang Cốc chóng mặt
Tại sao anh hắn được đứa trẻ này xem như cha mà? Còn hắn vừa tới nơi này
liền thành đầu óc có vấn đề nói chuyện không biết điều!
Bạch Tuyết cười ha hả
"Em không phải là chưa từng nói trước với anh, bảo anh phải chuẩn bị tâm lí trước ba đứa trẻ này rất đặc biêt”
Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết cười vui vẻ, mặt hắn nổi đầy gân xanh
"Niệm Niệm, Ức Ức hai con mau tới đây, mẹ có chuyện muốn nói với các con"
Bạch Tuyết nhìn về phía hai đứa trẻ gọi, bé trai và con gái không giống
nhau, thích chơi
Lãnh Dạ mỗi bên tay cầm tay một đứa đi tới
Nhưng mà khi Niệm Niệm đi tới trước mặt Bạch Tuyết liền buông tay Lãnh Dạ ra, chạy tới chỗ bạch Tuyết, rất tự nhiên nắm tay Bạch Tuyết
Ức Ức
không đi, vẫn như cũ dựa sát vào Lãnh Dạ, thân nhỏ thân thiết dựa vào
chân Lãnh Dạ, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay to của Lãnh Dạ, nó
biết cha đang nổi giận! Bởi vì nó nhìn thấy lửa giận trong mắt cha.
Nhưng mà mẹ đáng thương không biết chính mình đã vô ý đắc tội với cha
Lãnh Dạ của nó!
Trong lòng thầm nghĩ: mẹ tự cầu nhiều phúc!
" Các con, mẹ đã tìm được việc, ngày mai đi làm" Bạch Tuyết vui vẻ nói
" Mẹ đi làm thì ai trông coi tụi con" Thiên Tầm vô tội nhìn Bạch Tuyết hỏi
" Cái này? " Bạch Tuyết ngập ngừng
"Mẹ Bạch Tuyết, có thể cùng cha ở đây" Thiên Tầm phấn khích hô
" Không được" Lãnh Dạ lạnh lùng la to
“Chú soái, vì sao chứ?" Thiên Tầm hỏi
"Con cũng phản đối".Ức Ức lạnh lùng nói
Khang Cốc nhìn lạnh nhạt, bọn họ là ai? Sự thật là cha con, quá giống, Chẳng qua là khác nhau lớn nhỏ
Các người là?". Khang Cốc không biết hỏi
"Chú này, đây là cha con, có vấn đề gì sao?" Ức Ức đăm chiêu nhìn Khang Cốc, chẳng lẽ đầu óc chú này có vấn đề thật sao? Đầu óc 80% là bị lừa đá
"Cha con?” Khang Cốc kinh ngạc nhìn Ức Ức
"Anh ta là cha con, con là con của anh ta?” Khang Cốc nhắc lại
" Ức Ức hiểu được, chú không chỉ có nơi này có vấn đề, hơn nữa...." Ức Ức bất đắc dĩ chỉ chỉ đầu mình, ý bảo đầu óc Khang Cốc có vấn đề