Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 206: Lãnh Dạ hồ đồ cũng quá bi thảm



“Đi thôi, cha, gửi lời hỏi thăm Bạch Tuyết thay cho chúng con.” Những tiểu tử kia đồng thanh nói, đây là quy định của Bạch Tuyết, ở bên ngoài không được gọi cô là mẹ, cô bây giờ còn không biết cha bọn chúng là ai? Điệu thấp làm người là phải, hơn nữa cô nhỏ tuổi như vậy, đã sinh em bé, có một số việc thực sự rất phiền toái.

Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc đang dùng cơm, Lãnh Dạ không mời mà tới, hơn nữa còn lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trực tiếp ngồi xuống.

“Đại. . . .” Đoan Mộc giật mình nhìn Lãnh Dạ.

“Anh. . . .”Bạch Tuyết cũng hốt hoảng nhìn Lãnh Dạ.

Anh tại sao ở chỗ này? Đáng ghét, chẳng lẽ anh mặc kệ bọn nhỏ rồi!

“Này? Anh vì sao lại ở đây?” Bạch Tuyết hỏi.

“Em có thể ở đây, vì sao anh không thể ở chỗ này?” Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời.

“Em là đang làm việc.”

“Cùng đàn ông ăn cơm chính là làm việc?” Lãnh Dạ lạnh lùng chất vấn.

“Đừng nói bừa, đây là cấp trên của em, Đoan tổng.” Bạch Tuyết thì thầm, sau đó quay đầu lại, đối vớii sự kinh ngạc của Đoan Mộc giải thích: “Đoan tổng, đây là bảo mẫu nhà em, chăm sóc đứa nhỏ cho em.” Bạch Tuyết mỉm cười nói, đối với Đoan Mộc mà nói lời của cô chính là sấm sét giữa trời quang!

Đại ca là bảo mẫu?

Có lầm hay không?

Trời ạ!

Đại ca hồ đồ cũng quá thảm!

“Đoan tổng sao, thật diễm phúc? Ăn cơm cùng đều phải là phụ nữ!” Lãnh Dạ châm biếm nói, trán Đoan Mộc toát mồ hôi lạnh. Lúc này, trong lòng đều hối hận, cân nhắc vào tiệm này không tồi, cho nên mang Bạch Tuyết đến nếm thử xem, dù sao đây cũng là phụ nữ của đại ca, không thể bạc đãi được! Thật không nghĩ tới đến gặp đại ca, hiện tại chỉ sợ cả người lãnh đạo kiêu ngạo cũng nói không rõ!

Đoan Mộc không nói lời nào, anh cũng không biết nên nói như thế nào, gọi đại ca sao? Đại ca là lo lắng chị dâu biết bọn họ có quan hệ, nhỡ chị dâu hoài nghi cô là đi cửa sau vào công ty sẽ không tốt!

Không gọi đại ca nữa? Cũng không phải có chuyện như vậy.

Cho nên tạm thời im lặng là tốt nhất.

Thực không có cách nào nói!

“Lãnh Dạ, anh đi ăn cơm, bọn nhỏ ai trông nom?” Bạch Tuyết hỏi Lãnh Dạ.

“Bọn nhỏ đương nhiên. . . Là anh trông coi.” Lãnh Dạ dừng một chút, lập tức lại trả lời hùng hồn, Đoan Mộc lại một lần nữa bị lời nói làm cho khiếp sợ, có lầm hay không, đây là đại ca sao?

Rất hoài nghi tính cách thật của đại ca!

Người này thật sự là đại ca sao?

Xem ra bị Bạch Tuyết gây khó dễ!

Rõ ràng nói là đứa nhỏ là anh ta trông coi, nhưng lại nói hùng hồn như vậy.

“Anh trông coi? Hiện tại anh ở đây, anh trông coi như thế nào?” Bạch Tuyết tức giận hỏi.

“Bạch Tuyết.” Thiên Tầm đi tới, la lên.

“Mẹ Bạch Tuyết.” Niệm Niệm cũng lại gần, la to.

“Bạch Tuyết.” Ức Ức lạnh lùng gọi một tiếng, mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Đoan Mộc.

Từ trước tới nay Đoan Mộc được mệnh danh là thần mặt lạnh, làm sao đụng phải gia đình này toàn mặt lạnh không đứng dậy nổi!

Cảm giác mình vô cùng bi thảm, tựa như đại ca vĩ đại của anh, thực là một người đàn ông không có địa vị!

Chết tiệt, anh bị đại ca làm liên lụy cũng không có lo lắng, còn bị tiểu tử rúc vào trong ngực đại ca ánh mắt sắc bén bắn về phía mình

.

“Đoan tổng, thật xấu hổ, quấy rầy đến bữa cơm của ngài, đây là đứa lớn nhất Niệm Niệm, còn đây là đứa thứ ba Thiên Tầm, kia là đứa thứ hai gọi là Ức Ức.” Bạch Tuyết chỉ vào Ức Ức trong ngực Lãnh Dạ mà nói.

“Xin chào.” Đoan Mộc lập tức nở một nụ cười ngọt ngào chào đón bọn nhỏ, anh cũng không dám chậm trễ với mấy người dở hơi này, đây chính là đại ca, mà ngay cả đại ca cũng ở đây trước mặt mấy tiểu quỷ còn có mẹ đứa nhỏ bỏ dáng vẻ, bỏ xuống lòng tự ái, anh cũng nhất định đi theo đại ca học a ! Đỡ phải gây chuyện !

“Chào chú.” Niệm Niệm lễ phép nói.

“Chào chú.” Thiên Tầm cũng lễ phép la to.

“Chào chú, chú thật đẹp trai.” Ức Ức nghiêm túc nói.

Đoan Mộc đắc ý nở nụ cười, mới vừa rồi còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình, bây giờ đã bị bề ngoài vẻ ngoài đẹp trai của anh chinh phục, không khỏi đắc ý.

“Nhưng mà, không bằng một phần mười đẹp trai của cha con! Nếu như là con, đào một cái hố nhảy xuống chết!” Ức Ức bỗng nhiên lại lạnh lùng nói, giống như nói chuyện tình nghiêm trọng thật!

Đoan Mộc mặt tái mét!

Đen như chưa từng đen, trực tiếp tái rồi!

Người nhà này, mỗi người đều nghiêm túc, mỗi người đều là cao thủ, mỗi người đều là quỷ mà.

Không thể trêu vào!

“Tiểu tử kia có đảm lược, chú có phải hay không đi đào cái hố, tự chôn mình sao?” Đoan Mộc nhin Lãnh Dạ, ý là anh rốt cuộc không phải đại ca của tôi không, thấy anh em bị người khác chỉnh cũng không giúp đỡ.

“Nếu đã nhận thức mình bất lực, như vậy, còn không phải không có cách bù đắp lại đường sống, sau này cách xa mẹ con một chút, mẹ là của cha, cha cũng là của mẹ, ai cũng không được can thiệp vào bọn họ, ba chúng con là ngoại lệ.” Ức Ức sắc bén nói.

“Nói rất hay, chú còn không muốn chết, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào, tuyệt đối sẽ không bị người khác làm thương! Trừ phi có người giở trò, nếu chú ngay cả nằm cũng trúng đạn, chẳng phải là thực sự oan!” Đoan Mộc tội nghiệp nhìn Lãnh Dạ, ám chỉ anh đối với chị dâu tuyệt đối không có tình ý.

“Nếu như chú chân thành nói như vậy, nằm cũng trúng đạn, nén bi thương sao” Ức Ức bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cha con rõ là, cả người đều rất lợi hại.” Đoan Mộc bi thương uống một hớp nước, tựa hồ bị công kích đến không chịu nổi,dường như đã bị đánh bại.

“Ức Ức, tại sao không lễ phép như vậy? Đây là cấp trên của mẹ, con rất không lễ phép!” Bạch Tuyết nghiêm túc phê bình Ức Ức, còn hung hăng trừng mắt nhìn con.

“Mẹ, không cần trừng mắt, chú sẽ không giận Ức Ức.” Ức Ức tự tin nói.

“Bạch trợ lý, Ức Ức nói rất đúng, chú không có tức giận, một chút cũng không giận, con đừng để trong lòng.” Đoan Mộc rất bi thương nói, nhìn con nhà này xem, quả thực là khắc tinh của anh! Trước kia đại ca sẽ đem anh tấn công gắt gao, hôm nay còn mang con đến, đây là muốn lấy mạng của anh sao? !

Không cẩn thận kết nghĩa!

Nhậnn lầm đại ca vô tình!

Lãnh Dạ nhìn Đoan Mộc lúng túng, tư thế giống như đang xem kịch vui.

Đoan Mộc thấy không còn hy vọng ở đại ca, vì vợ con cư nhiên ngay cả anh em đều không cần, tự bảo vệ mình là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng mà,thời điểm Đoan Mộc đang cấp tốc suy nghĩ, Niệm Niệm đã nhanh chóng suy sét, anh hoài nghi Đoan Mộc là cha?

Bởi vì anh ta trò chuyện nói năng lộn xộn, dường như rất khẩn trương, anh ta là ông chủ, người này chưa từng thấy qua, khẩn trương như vậy rất đáng nghi.

Bữa cơm này Đoan Mộc rất khó tiêu!

Lãnh Dạ mang theo ba đứa nhỏ trở về biệt thự, Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc trở về làm việc, Đoan Mộc là loại người nào trong lòng Lãnh Dạ hiểu được, anh ta vẫn có thể tin tưởng, cho nên anh vẫn không nói gì, không làm gì, Ức Ức cũng đã chỉnh anh ta đủ bi thảm.

Nhưng mà, sau khi Tiểu Long Nữ rời khỏi nhà hàng, bí mật phái người điều tra lai lịch Ức Ức, còn có mẹ nó là ai?

Hai tiểu tử kia nhìn kỹ rất giống Lãnh Dạ, vào thời điểm này cô nhất định phải tra ra hai tiểu tử kia đích thực là thân phận gì. Không biết người phụ nữ đáng giận nào , cư nhiên thần không biết quỷ không hay sinh con cho Lãnh Dạ!

Thời điểm cử người đem tư liệu Ức Ức giao cho Tiểu Long Nữ, cô cơ hồ sợ đến ngây người, ngoại trừ tra ra Lãnh Dạ không có con ra, về hai tiểu tử kia toàn bộ đều không có tư liệu, giống như mấy tiểu tử kia đều là từ trên trời rơi xuống, không có người thân, thậm chí ngay cả mẹ bọn chúng là ai cũng không biết? Chỉ biết ba tiểu quỷ là được Bạch Tuyết nhận nuôi, ở tạm tại biệt thự của Lãnh Dạ.

Mấy tiểu tử kia có thể cùng với người phụ nữ hèn hạ Bạch Tuyết kia có quan hệ.

“Mấy người làm ăn cái gì thế không biết? Làm sao có thể không tra ra được lai lịch của mấy đứa nhỏ? Chẳng lẽ bọn chúng là từ trên trời rơi xuống sao! Đồ vô dụng.” Tiểu Long Nữ tức giận đứng trước mặt mấy người đó trừng mắt, lửa giận trong lòng bốc cháy.

Thực ra, một câu nói của Tiểu Long Nữ cũng đoán đúng lai lịch của ba đứa trẻ, bọn họ đúng thật là linh đồng chuyển thế, chính là từ trên trời rơi xuống.

Còn có người đàn ông Lãnh Dạ cô cũng dự đoán được, cũng không phải là người nhân gian, cũng có thể là Lang yêu.

Phỏng chừng cô nằm mơ cũng không ngờ Lãnh Dạ chính là Lang Vương tu luyện ngàn năm.

“Long tỷ, thật sự xin lỗi, chúng tôi điều tra toàn bộ số tài liệu, đều không có tư liệu của ba đứa nhỏ này, chẳng lẽ bọn họ là từ nước ngoài trở về, hoặc là không có hộ khẩu.” Trán mọi người đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mỗi người đều run sợ.

Người nào cũng biết Long tỷ là một nhân vật lợi hại, tuy cô ấy là một phụ nữ, trái tim tàn nhẫn không thua kém đàn ông, một thân công phu cũng không phải một người đàn ông bình thường có thể đối phó được, chọc giận cô ấy thật không chịu nổi!

“Các người làm việc không nên hồn, còn tìm viện cớ, đều cút hết cho tôi ——" Long tỷ lớn tiếng nổi giận nói.

Mọi người sợ tới mức cuống quít lui về phía sau, nhanh chóng ra khỏi căn phòng này.

Tiểu Long Nữ hung hăng ném tư liệu trên tay xuống, lửa giận trong lòng càng lớn. Tiểu quỷ đáng hận kia, mặc kệ nó là thân phận gì, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó, trong phòng ăn vũ nhục cô nhất định phải nghìn vạn lần đòi lại.

Bạch Tuyết đi theo Đoan Mộc trở lại công ty, nghiêm túc làm việc, coi như là áy náy khi đứa bé đối với anh không lễ phép. Cô đành phải làm tốt công việc bày tỏ lời xin lỗi của mình.

Trước kia cô đối với Đoan Mộc hai lần xuất hiện ảo giác, chính cô cũng hoàn toàn không hiểu.

Ảo giác xuất hiện thì cô xem Đoan Mộc cùng đứa bé của cô rất giống, việc một chút cô cũng không biết. Ảo giác biến mất cô tiếp tục trở lại thời điểm ban đầu, cho nên ở trong lòng Đoan Mộc chính là cấp trên tốt, không có ý gì khác.

Nhưng mà, thư kí của công ty lại đối với Bạch Tuyết có ý ghen tị cực kì, nhất là hôm nay Bạch Tuyết cùng Đoan Mộc ra ngoài dùng cơm, khiến cho rất nhiều nữ đồng sự ghen ghét.

Trong văn phòng, Bạch Tuyết xử lý xong toàn bộ văn kiện, duỗi cái lưng mệt mỏi, cầm cốc nước tự mình đi lấy nước đang lúc pha cà phê.

Máy xay cà phê rất nhanh, một trận mùi thơm xông vào mũi, bột cà phê trong máy rơi ra, đúng lúc này đã tràn ngập toàn bộ nước. Không hổ danh là một công ty lớn, các phúc lợi đãi ngộ đều rất tốt, mà ngay cả cà phê cho các nhân viên, cũng là loại cà phê tốt nhất.

Lúc này, trưởng thư kí cùng một nữ nhân viên đi vào.

"Không hổ danh là cục cưng của tổng giám đốc, mà ngay cả pha cà phê cũng có vị lẳng lơ, vết bẩn, hạ nhục!” Trưởng thư kí lạnh lùng châm biếm nói.

Cô hướng về phía trưởng thư kí thản nhiên cười, cô không nhớ rõ mình đắc tội với thư kí trưởng này khi nào? Có thể là phụ nữ đang ghen ghét trong lòng tác oai tác quái đi!

“Trưởng thư kí nói đùa, nếu đã như vậy, tôi nguyện ý vì cô làm một ly, chỉ cần cô thích mùi vị này là tốt.”

Trưởng thư kí cười kì lạ, đi qua Bạch Tuyết.

“Trợ lý Bạch pha cà phê tôi đương nhiên là muốn nếm thử.” Vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, sau đó cầm ly cà phê lên uống, nồng nặc hương cà phê từ bên trong chảy xuống.

Thời điểm ngay lúc hoàn toàn nhận cà phê, trưởng thư kí ra vẻ cầm chắc, nghiêng một cái, cà phê nóng bỏng trong ly đổ ra, trực tiếp đổ lên tay Bạch Tuyết.

“A. . . . .”Bạch Tuyết đau đớn kêu to, tay kia cầm thật chặt cổ tay bị bỏng, bên trên bề mặt nổi lên một bong bóng nước lớn, hơn nữa đỏ một vùng, vô cùng thê thảm!

“A? Trợ lý Bạch thực xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý, cô muốn đi bệnh viện hay không? Nổi nước rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Trưởng thư kí biểu hiện vô cùng lo sợ, nhưng mà, Bạch Tuyết biết cô là cố ý, cô chịu đựng cơn nóng giống như đau đớn, tay run run, trán toát mồ hôi lạnh.

Đoan Mộc nghe tiếng chạy đến thấy tình cảnh này, trời ơi!

Đây là tra tấn anh, không chết không cam lòng sao!

Đây chính là cục cưng của đại ca, làm sao lại thành ra như vậy? Đại ca còn không giết anh rồi!

Đoan Mộc nhìn ly cà phê trong tay trưởng thư kí, biết là chuyện gì xảy ra rồi?

Vẻ mặt tức giận muốn giết người, lạnh lùng trừng mắt nhìn trưởng thư kí.

“Tôi xem là cô già rồi, nên về nhà đi ——" Đoan Mộc xoay người ôm lấy Bạch Tuyết nhanh chóng rời khỏi phòng pha cà phê, lo sợ hô lớn: “Thư kí, lập tức liền gọi nhân viên phòng y tế lại đây.”

Đoan Mộc ôm Bạch Tuyết, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô với một ánh mắt hy vọng nhỏ nhoi, giống như bị một móng vuốt bất ngờ cào trúng, làm cho lòng rất đau, không kiên nhẫn chờ nhân viên y tế, lập tức ôm Bạch Tuyết chạy nhanh xuống lầu, vừa chạy vừa hô to.

“Lập tức chuẩn bị xe, lập tức chuẩn bị xe ——" Đoan Mộc ôm Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cắn răng chịu đau, mồ hôi trên trán rơi xuống, dáng người Đoan Mộc cao lớn cường tráng, Bạch Tuyết ở trong ngực của anh không khỏi làm cho người khác nhớ tới chim nhỏ nép vào người!

Chẳng phải biết, cảnh tượng lúc này đã bị các tay săn ảnh chụp được, Thần mặt lạnh – Đoan tổng cuối cùng cũng mở lòng mình là chủ đề lớn này rất nhanh sẽ trở thành tin giải trí lớn cho các tiêu đề.

Ảnh chụp là từ góc độ chụp lén, hình ảnh rất rõ ràng.

Trong đó có một chương, Bạch Tuyết bởi vì trên mu bàn tay truyền đến đau đớn, giống như vạn con độc trùng đang cắn xé tay cô, đôi mắt tràn đầy nước mắt, cô giấu khuôn mặt ở trong lòng Đoan Mộc, mượn áo khoác anh lau đi nước mắt.

Chính là động tác này, người ngoài nhìn thấy tựa hồ rất là mờ ám chỉ có người yêu mới có động tác này, hết lần này tới lần khác bị các tay săn chụp được!

Đoan Mộc ôm Bạch Tuyết đến bệnh viện, ngồi ở trong xe, vội vàng lấy điện thoại ra, nhất định phải thông báo cho đại ca, giấy không gói được lửa!

“Tôi là Đoan Mộc, Bạch Tuyết đã xảy ra chuyện, anh mau tới bệnh viện đi.” Đoan Mộc không giám kêu trực tiếp đại ca, bởi bì Lãnh Dạ bây giờ còn không cho anh nói ra quan hệ của bọn họ, anh đành phải không xưng hô, nói thẳng sự việc.

Bên này, Lãnh Dạ đang nằm trên sô pha hai tay đặt ở phía sau đầu, trong lòng đang suy nghĩ, nghe được lời Đoan Mộc nói, nhảy dựng lên, cầm áo khoác chạy ra ngoài, bọn nhỏ đều ăn uống no đủ rồi, tạm thời không có chuyện.

Lãnh Dạ đi vào bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt Bạch Tuyết trắng bệch, Lãnh Dạ nắm áo kéo Đoan Mộc ra cho anh ta một đấm: “Tôi đem cô ấy giao cho anh, anh chính là chăm sóc như vậy sao?”

Đoan Mộc chịu đựng gò má đau đớn, nhổ ra một bãi máu, anh biết đại ca đau lòng vì chị dâu mới có thể ra tay tàn nhẫn đánh anh, anh nhịn! Ai kêu anh không bảo vệ tốt cho chị dâu!

“Người đàn ông không có văn hóa, nơi này là bệnh viện, anh náo loạn cái gì hả . . . “ Bạch Tuyết bị đau nghiến răng nói.

“Anh đi kêu bác sĩ ——"Lãnh Dạ chỉ vào Đoan Mộc quát.

Đồng thời, anh cầm cổ tay bị thương của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm thấy không còn đau đớn, giống như có từng trận thuốc tê làm tê liệt, đau đớn càng ngày càng giảm, cuối cùng hầu như không còn đau. Nhưng mà miệng vết thương vẫn như cũ, nhìn thấy ghê người!

Lãnh Dạ đau lòng không thôi!

Nếu em có chuyện gì xảy ra, so với giết anh còn dễ chịu hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.