Chỉ có điều, mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc?
Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ nghiêm túc thu dọn tài liệu, còn có phòng tổng giám đốc này . . . .
"Nơi này . . . . " Bạch Tuyết như có điều gì nói.
"Làm sao?" Đang thu dọn tài liệu Lãnh Dạ ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tuyết.
"Hinh như tôi đã từng tới . . . . ."
"Bạch tiểu thư ngày hôm qua không phải vừa tới sao." Lãnh Dạ thản nhiên trả lời, không để ý Bạch Tuyết khóe léo biến hóa.
"Căn phòng của tổng giám đốc, cảm thấy rất quen thuộc . . . . "
Lãnh Dạ dừng lại!
Trầm tư suy nghĩ, cô gái này cư nhiên vẫn còn cảm giác quen thuộc, anh sở dĩ bảo thư kí dẫn cô đến chính là muốn xem cô còn nhớ hay không, tuy rằng không có chút hy vọng, nhưng mà, vẫn chính là cô có thể nhớ ra chút gì đó?
Lãnh Dạ không liếc nhìn Bạch Tuyết, vẫn lạnh nhạt như cũ, đưa tay cầm còn chuột tắt màn hình lớn, người nước ngoài trên màn hình lớn biến mất, màn hình trắng, cái gì cũng không có, Bạch Tuyết nhìn về chỗ trống màn hình lớn.
Tuy rằng màn hình lớn trống không, nhưng mà, Bạch Tuyết hình như bị một mảnh trắng hút vào, cô xem một chút hình ảnh quay về.
Hình ảnh nhanh chóng trở lại, Bạch Tuyết thấy được, thấy được, tuy là trên màn hình cái gì cũng không có, nhưng mà, cô thấy được . . . .
Hình ảnh giữa . . . .
Phòng tổng giám đốc rộng như vậy, người đàn ông ngồi trên ghế, bên cạnh, Bạch Tuyết bưng một ly nước đi tới, đặt bên cạnh anh, chỉ thấy người đàn ông này đưa tay vỗ đầu gối của mình, ý bảo Bạch Tuyết ngồi ở trước mặt.