Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 223: Diễn kịch (2)



Đương nhiên Bạch Tuyết hiểu được sau khi thuốc có tác dụng thì như thế nào!

- Dù cho mọi người xem kịch thì ta cũng không cho phép cô chạm đến anh ấy!

Bạch Tuyết nghiêm túc nói. Cơ thể cô che chắn trước người Lãnh Dạ.

- Ha ha ha... Hôm nay được xem phim đặc sắc, được nha, tôi đây chờ xem.

Bạch Tuyết nhìn thấy cô gái kia trở lại bên người đại ca, cô cuống quýt xoay người lại, vừa khóc vừa lay người Lãnh Dạ, càn dùng sức đánh lên má anh.

- Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... Anh mau tỉnh lại! Lãnh Dạ, anh tỉnh lại đi! Em biết sai rồi mà, em sẽ không bao giờ tìm tiểu thư cho anh nữa, Hu hu...Anh mau tỉnh dậy đi, em không muốn ở đây, em muốn về nhà... Hu hu... Em không cố ý... Là em sai... Hu hu... Cầu xin anh mau tỉnh lại đi...

Bạch Tuyết ôm lấy đầu Lãnh Dạ, vùi đầu anh vào ngực mình, cơ thể cô run rẩy, hy vọng anh có thể mau tỉnh lại, cô không biết thuốc mê lúc nào mới hết tác dụng?

- Không cần phí sức nữa, các chị em đâu!

Cô gái kia hét lên một tiếng liền có bảy tám cô gái trang điểm rất đậm khác bước lên, nhìn họ giống như vợ nhỏ.

- Các cô muốn làm gì?

Bạch Tuyết kinh hoàng nhìn những cô gái trang điểm đậm kia quát lên.

- Đúng là ngu xuẩn, làm gì? Đương nhiên là chơi anh ta rồi!

Một tiểu thư mạnh mẽ vừa cười ha ha vừa nói.

- Không được cham vào anh ấy, cút đi!

Bạch Tuyết giận dữ hét lên.

- Hừ hừ, đúng là ngây thơ! Anh ta ăn phải xuân dược, chúng tôi đây là đang cứu anh, nếu không anh ta nhất định bị loại thuốc kia thiêu cháy mà chết, ha ha...

- Tôi là vợ của anh ấy, không cần các cô phải cứu anh ấy, các cô đi đi!

- Không cần chúng tôi? Cô nói được là được sao, các chị em lên nào, đầu tiên chúng ta lôi anh ta ra, sau đó sắp xếp từng nhóm chơi hắn.

Mấy cô gái vùa nói vừa lại gần Lang Vương.

- Dừng tay!

Bỗng nhiên Bạch Tuyết hét lớn một tiếng, cô mạnh mẽ đứng dậy, dang hai tay ta rồi cúi đầu xuống, cả người cô đều tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

- Ôi chao, với cái thân hình nhỏ bé này, còn muốn đánh chúng tôi sao? Hừ! Bảo vệ đâu, cô gái này thưởng cho mấy người đấy, kéo ra ngoài mà tận hưởng đi!

Một tên bảo vệ cười tươi đi đến chỗ Bạch Tuyết.

- Mẫu Đơn giới chỉ!

Bạch Tuyết hét lớn một tiếng, cô vươn tay bắt lấy cánh tay tên bảo vệ, xoay tròn cơ thể, chỉ thấy tên bảo vệ đó nặng như một con gà trong tay Bạch Tuyết, hắn ta bị cô quăng đi một cách nhẹ nhàng, vèo một tiếng biến mất ngoài cửa sổ.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, từ lúc nào mà cô gái này mạnh như vậy?

Nhìn thân hình nhỏ nhắn đó, vậy mà đem một người đàn ông 1m8 quăng ra ngoài!

Điều đó là không thể nào, thật không thể tưởng tượng nổi!

- Anh ấy là người các cô không thể chạm vào, anh là người đàn ông của tôi.

Bạch Tuyết gầm nhẹ.

- Người đâu, cùng nhau đi lên, bắt lấy cô ta!

Lập tức có rất nhiều bảo vệ khác chạy lên, họ vây quanh Bạch Tuyết, nhưng cô chỉ đứng nhìn chằm chằm bọn họ và che chở cho Lãnh Dạ, cô sợ họ làm anh bị thương.

Không biết rằng, hành động vừa rồi đã làm Lang Vương cả kinh!

Bạch Tuyết?

Chẳng lẽ nguyên thần của cô đã quay lại?

Chắc chắn là cô.

Mẫu đơn tiên tử.

- Tất cả mọi người, chúng ta cùng lên nào, ai bắt được cô ta đầu tiên thì người đó được chơi cô ta trước.

Vừa dứt lời liền có một đám người nhào đến chỗ Bạch Tuyết.

- Mẫu đơn giới chỉ!

Bạch Tuyết lại hét lên mọt tiếng giống trước, ngay khi cô đánh ra một quyền thì ai cũng ngã trên mặt đất khóc như mưa, người thì che bụng, có người lại ôm đầu, những người đàn ông đó đều ngã trái ngã phải, kêu la đau đớn.

Những người còn lại đều khiếp sợ đứng dậy.

Cô ấy?

Không phải là người?

Sức mạnh này con người không thể có được.

Nhưng trong khoảnh khắc những người đó ngã xuống thì trước mắt Bạch Tuyết cũng tối sầm, ngã xuống đất, trong giây lát đó miệng cô còn khẽ thì thào:

- Lãnh Dạ... Đưa em đi..

Sau đó cô bị ngất đi không biết gì nữa.

Tất nhiên Lang Vương sẽ không để cô gái nhỏ của mình ngã xuống đất, một tay trực tiếp anh ôm được cô, vốn là muốn phạt cô một chút, ai bảo cô luôn mở miệng đòi tìm tiểu thư cho anh, không ngờ lại ép nguyên thần của cô ra ngoài.

Trong căn biệt thự của Lang Vương.

- Chú đẹp trai, mẹ con sao vẫn ngủ? Không phải chú nói mẹ con chỉ uống say, một chút sẽ tỉnh dậy, nhưng sao vẫn ngủ vậy?

Thiên Tầm lo lắng hỏi.

- Chú ơi, mẹ của con không phải say rượu phải không? Mẹ bị té xỉu!

Niệm Niệm tò mò hỏi.

- Chú nói thật cho các con nghe, các con có tin không?

Lang Vương nhìn ba đứa trẻ, anh áy náy nói.

- Chú nói trước đi.

- Mẹ của ba đứa bị chú làm cho phải hiện ra nguyên thần, đoán là không lâu nữa Mẫu đơn tiên tử sẽ trở lại.

Lang Vương khẽ nói.

- Nguyên thần? Mẫu đơn tiên tử? Làm sao chú biết được?

Niệm Niệm tò mò hỏi.

- Niệm Niệm, vì chú là cha của ba đứa các con, các con là người đặc biệt, chú cũng vậy, tất nhiên là mẹ của các con cũng là người đặc biệt.

- Cha?

Niệm Niệm không tin nhìn Lãnh Dạ.

- Hừ! Chú không phải cha của tụi con, trừ phi chính miệng mẹ thừa nhận chú, không thì tụi con sẽ không tin!

Thiên Tầm chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói.

- Chú ấy là cha, nhất định có một ngày mẹ sẽ nhớ ra, các anh cứ chờ đi.

Ức Ức tự tin nói.

Đúng vậy, giống như lời Ức Ức nói, mẹ của mấy đứa sẽ rất nhanh nhớ lại.

Lang Vương nắm chặt bàn tay đang đeo nhẫn của Bạch Tuyết, chiếc nhẫn này là anh đeo cho cô, nhưng bây giờ cô lại biết sử dụng nó.

Vừa rồi, anh nghe rõ cô đã hét lên là mẫu đơn giới chỉ, nguyên thần của cô đã lợi dụng lực lượng của chiếc nhẫn này để đánh bại những người kia.

Một lúc sau.

Hàng mi dài cong cong của Bạch Tuyết động đậy, giống như muốn mở ra.

- Mẹ?

- Mẹ?

- Mẹ?

Cả ba đứa bé đồng thời kêu lên.

Mở mắt ra một chút, cô nhìn ba đứa nhỏ, đập vào mắt cô còn có một cái mặt của mỹ nam đẹp trai nữa.

Bạch Tuyết lập tức tỉnh táo lại, cô nhớ Lãnh Dạ bị bỏ thuốc, sau đó cô đáng nhau với những người kia!

Hơn nữa, cô đánh rất giỏi, cô hất văng một người đàn ông 1m8.

Cô lại nhìn ba đứa nhỏ một lần nữa, những đứa bé này có khả năng rất đặc biệt, chẳng lẽ chúng lén theo cô? Sao cô cảm thấy tối nay rất kì quái?

Bỗng nhiên Bạch Tuyết hiểu được một chuyện rất quan trọng.

- Lãnh Dạ, anh... anh...?

Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ từ trên xuống dưới.

- Mấy đứa đi lên lầu trước đi, chú và mẹ các con có chuyện cần nói.

Lãnh Dạ mềm mỏng nói.

- Mẹ?

Thiên Tầm nhìn Bạch Tuyết.

- Con ngoan, mẹ sẽ lên ngay với con, đi đi.

Bạch Tuyết cũng dịu dàng nói, cả ba đứa nhóc đều ngoan ngoãn rời đi.

Sau khi bọn trẻ đi hết, Bạch Tuyết mới bĩu môi, cô nhỏ giọng nói:

- Thật xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh!

- Sao lại nói xin lỗi?

Lang Vương giả vờ tò mò hỏi.

- Em không nên dây dưa với những người kia, làm hại anh, hại anh bị bọn họ bắt..

Bạch Tuyết không dám hỏi anh có bị những cô tiểu thư kia... ăn?

- Sợ anh bị những cô gái đó ăn mất? Đúng không?

- Đúng, những người đó có làm gì anh không?

Bạch Tuyết nhìn anh hỏi rất chân thành.

Cô không yên lòng, vì anh nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp, mà cô rất ít khi nhìn thấy loại ánh mắt này.

- Không có.

Lang Vương thẳng thắng trả lời.

- Thật?

Bạch Tuyết tò mò hỏi lại.

- Ừ! Chẳng lẽ em mong anh bị những cô tiểu thư kia ăn mất!

Lang Vương lạnh giọng nói.

- Không có, làm sao em có thể mong chuyện buồn nôn này xảy ra chứ!

Bạch Tuyết hơi chột dạ nói, ngày hôm qua cô còn tự mình đi tìm tiểu thư cho anh, bây giờ cô rất hối hận, những cô tiểu thư này đúng là không chọc nổi, gây chuyện với tiểu thư cũng như gây chuyện với xã hội đen, rất nguy hiểm!

Nhưng mà sao cô và anh trở về được?

- Không phải em muốn tìm tiểu thư cho anh sao?

- Em rất hối hận, anh là của em, những cô gái kia làm sao có thể chạm vào anh!

- Chịu thừa nhận anh là người đàn ông của em rồi sao? Hả?

Lang Vương vui mừng hỏi lại.

- Nhưng mà, em vẫn không nhớ chuyện trức kia, tuy nhiên em cảm nhận được nơi này của em rất thích anh, hì hì.

Bạch Tuyết cười cười, bàn tay nhỏ bé của cô còn chỉ chỉ giữa trái tim mình.

Lang Vương thân mật ôm lấy cô.

- Anh chỉ cần em nhớ rõ anh là người đàn ông của em, em là người phụ nữ của anh là đủ rồi.

Lang Vương cúi đầu nói nhỏ bên tai Bạch Tuyết.

- Thuốc của anh uống phải, có cần em giải giúp không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết ngay lập tức đỏ lên, hai má nóng hầm hập như bị lửa đốt.

- Em muốn giải bằng cách nào?

Lang Vương đưa miệng kề sát tai của cô hỏi.

Khi anh đến gần Bạch Tuyết như vậy, Bạch Tuyết phải cố gắng bình tĩnh, bên tai cô là tiếng hít thở của anh, cô cắn nhẹ chiếc môi, nhất định là anh ta cố ý! Cố ý trêu đùa cô!

Lang Vương cảm nhận được đôi má nóng rát của Bạch Tuyết liền thỏa mãn cười cười.

- Anh thấy bây giờ em mới là người trúng thuốc, rất nóng?

Lang Vương ngắm nhìn cô gái nhỏ trong ngực.

- Đừng lộn xộn, em không muốn anh có chuyện gì đâu, anh có khó chịu gì hay không, đi, đi lên sân thượng, em sẽ giúp anh dập lửa.

Bạch Tuyết muốn kéo Lãnh Dạ đi nhưng cô lại bị anh ôm chặt từ phía sau.

- Chờ một chút, nói cho anh nghe, anh là gì của em.

Lang Vương cúi đầu hỏi, giọng anh có chút khàn khàn.

- Anh là Lãnh Dạ.

Lang Vương cúi đầu xuống cắn môi cô:

- Em đúng là không chịu nghe lời, em biết anh muốn nghe gì rồi mà? Nói đi.

- Được rồi, em nói là được chứ gì? Anh là người đàn ông của em, em tin anh là cha của con em.

Bạch Tuyết ngoan ngoãn trả lời.

- Em có thích anh không?

Lang Vương dùng giọng khàn khàn hỏi.

Trong nháy măt, Bạch Tuyết ngẩn ngơ nhìn anh, anh lớn lên rất dễ nhìn, rất đẹp trai, cô thừa nhận cô bị vẻ bề ngoài của anh làm cho mê mẩn, mặc kệ trí nhớ trước kia của cô ra sao, nhưng ít nhật bây giờ cô hy vộng sẽ mãi được như thế này.

- Thích.

Lang Vương khép hờ đôi mắt, anh yên tâm.

- Anh nhìn đi, anh rất có lời đấy, có em, có ba đứa con đáng yêu. Em sinh choa nh ba đứa nhỏ vạn năng, còn có em cũng là vạn năng đúng không? Phải không?

Bạch Tuyết làm nũng nói.

Khóe môi Lang Vương nhếch lên thành một nụ cười tươi, anh đưa tay nhéo má cô:

- Ừ! Đúng là vạn năng, nhất là em, càng vạn năng hơn nữa, có thể lên giường với anh, đúng là một vạn năng đặc biệt.

- Anh? Đừng lộn xộn nữa... , cơ thể anh không khó chịu sao?

Bạch Tuyết quan tâm hỏi.

- Đi, chứng minh em là siêu cấp vạn năng, chúng ta ra vườn hoa làm, chắc chắn rất kích thích.

Lang Vương nói xong liền kéo Bạch Tuyết ra sau vườn hoa.

Trong vườn hoa trồng rất nhiều hoa tươi, Bạc Tuyết là ai? Cô là hậu nhân của Mẫu đơn tiên tử, những bông hoa kia so với cô... rất không bằng.

Một khắc khi Bạch Tuyết bước vào vườn hoa, giống như tất cả nhưng bông hoa đang ngủ say đều ngẩng đầu lên, từng búp hoa nối tiếp nhau nở rộ, tất nhiên là vì hậu nhân của Mẫu đơn tiên tử đã đến.

Tuy chúng là loài hoa thông thường, nhưng cảm nhận của nó với Tiên của loài hoa vẫn luôn tồn tạn, cho nên những bông hoa kia luôn muốn mình có hình dáng xinh đẹp nhất trước mặt Mẫu đơn tiên tử.

Tiếp theo Lang Vương sẽ biến hình, Bạch Tuyết phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.