Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 229-1: Tiểu nhân nịnh bợ (1)



“Ba, ba ——” Người đàn ông bị Lãnh Dạ hung hăng cho hai cái bạt tai nhớ đời.

“Vị tiên sinh này, thật rất xin lỗi, người đàn ông của tôi đánh anh là vì anh thật sự bị như thế! Ai bảo anh lại dám chửi bới người phụ nữ của anh ấy là tôi!” Bạch Tuyết vô tội giải thích, vẻ mặt ngây thơ.

Lãnh Dạ nhìn cô gái nhỏ này mà không nhịn cười, cô quả thật đã thay đổi, trở nên rất không giống cô trước đây rồi.

Còn người đàn ông bị đánh kia nằm mơ cũng không nghĩ được rằng cô gái này là người phụ nữ của tổng giám đốc công ty anh ta. Xong rồi! Đắc tội tổng giám đốc, lần này sợ rằng sẽ mất chén cơm!

“Tổng giám đốc… Thật xin lỗi tổng giám đốc… Thật xin lỗi… Đáng đánh… Tôi đáng đánh, chỉ cần anh không đuổi việc tôi, anh làm gì tôi làm gì cũng được.”

“Anh cho rằng anh còn có cơ hội ở lại công ty sao? Công ty của tôi không cần có loại nhân viên là loại tiểu nhân nịnh bợ!” Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

“Tổng giám đốc… Tổng giám đốc… Van xin anh, van xin anh cho tôi một cơ hội nữa, cho tôi một cơ hội nữa đi...” Người đàn ông run run khóc lóc kể lể, hoàn toàn không giống lúc nãy kiêu ngạo, hiện tại giống như một tên mặt dày vô lại làm cho người ta chán ghét!

Bạch Tuyết nhìn xung quanh một chút, có rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, như vậy không tốt lắm. Haizz! Người đàn ông của cô đi đâu cũng gây chuyện!

“Dạ... Quên đi, coi như tùy tiện bố thí anh một công việc.” Ý của Bạch Tuyết, Lãnh Dạ hiểu, cô gái nhỏ này muốn nhanh kết thúc loại chuyện không vui này!

Theo tính cách của Lãnh Dạ, thứ người như thế này thì chắc chắn phải trực tiếp cuốn gói cút đi. Nhưng cô gái nhỏ kia gọi ''Dạ'' vô cùng thân mật.

Lãnh Dạ vốn đang không vui, ăn cơm ở chỗ này, xung quanh có nhiều âm thanh hỗn độn, rất ầm ỹ khiến anh rất phiền! Vậy mà lại có người dám đến quấy rối, người phụ nữ vừa rồi anh không cần nhìn cũng biết cô ta là thư ký trưởng của Đoan Mộc, cô ta dám mở miệng nói Bạch Tuyết bắt cá hai tay với Đoan Mộc! Đó là anh em của anh tất nhiên anh sẽ tin tưởng.

Về phần người người đàn ông được nuôi trong nhà mà cô ta nhắc đến cũng chính là anh, vậy nên Lãnh Dạ tin tưởng cô gái nhỏ này.

Bọn họ làm nhục người phụ nữ của anh, tất nhiên anh sẽ phải hung hăng dạy dỗ tên khốn kiếp này.

Nhưng tiếng ''Dạ'' vừa rồi của Bạch Tuyết mềm mềm dẻo dẻo lại ngọt ngào, anh thích.

Lãnh Dạ ngước mắt nhìn về phía Bạch Tuyết, trên mặt cô hiện lên sự lúng túng và bất an, đáy mắt còn có mấy phần cẩn thận.

Tại sao cô bất an? Chẳng lẽ cô lo lắng anh không tin cô sao?

Làm sao anh không tin cô chứ, cô là người phụ nữ của anh, về điểm này anh rất rõ.

“Được rồi, chờ ngày mai nhận chỉ thị, cút ——” Lãnh Dạ nói một tiếng ''cút'', mọi người vốn đang định nhân cơ hội chế giễu vội rối rít quay đầu đi, ai cũng không dám tiếp tục xem kịch vui, lo lắng chọc giận nhân vật nguy hiểm này, họ nhìn ra được anh không phải là người dễ chọc.

Cuối cùng ăn xong bữa cơm, Bạch Tuyết lên xe, cảm giác trong bụng rất không thoải mái, có lẽ là do lúc ăn cơm xảy ra chuyện không vui, ảnh hưởng tiêu hóa.

Bạch Tuyết cầm túi xách tìm thuốc, cô nhớ trong túi xách có thuốc tiêu thực, định uống một viên.

Ai ngờ vừa mở túi thì phát hiện một quả táo đỏ lớn ở bên trong.

“A? Lúc nào thì trong túi mình có quả táo?”

“Tại sao anh lại không biết em thích ăn táo?” Lãnh Dạ nhìn lướt qua, nhàn nhạt hỏi.

“Không phải là anh thả vào trong túi xách của em sao?” Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi, lúc ra ngoài cô không mang nước trái cây, vốn tưởng quả táo này là do Lãnh Dạ bỏ vào.

“Sao lại là anh được. Trong nhà nước trái cây loại gì cũng có, không nên ăn lung tung đồ ở ngoài.”

“Nhưng mà em không nhớ mình để một quả táo lớn như vậy trong túi xách? Mà thôi, hiện tại không có nước trái cây, anh có muốn ăn một miếng không?” Bạch Tuyết giơ quả táo lên.

“Nhìn cũng rất ngọt.” Lãnh Dạ liếc mắt nhìn, tiếp tục lái xe.

“A…! Anh cắn một miếng trước, hai chúng ta cùng nhau ăn.” Bạch Tuyết đưa quả táo đến khóe miệng Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ vừa mới chuẩn bị há mồm cắn một cái, ai ngờ, còn chưa nghe thấy tiếng rắc rắc khi cắn quả táo thì đã nghe thấy tiếng phanh xe dồn dập.

“A ——” Cơ thể của Bạch Tuyết bị nghiêng về phía trước, may mắn là cô đã cài dây an toàn, nếu kiểu gì sống mũi cũng sẽ bị đụng nát.

“Tuyết Nhi, em không sao chứ?” Lãnh Dạ nghe được tiếng kêu khiển trách của Bạch Tuyết, nghiêng đầu hỏi.

“Em không sao, nhưng tại sao anh đột nhiên phanh xe?” Quả táo trong tay Bạch Tuyết cũng rơi xuống, vừa nói chuyện cô vừa nhặt táo lên.

“Vừa rồi có một con mèo hoang đột nhiên xuất hiện, phải tránh sát sinh.” Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

Anh vẫn không sát sinh, dốc lòng tu luyện, hi vọng tương lai có thể đắc đạo thành tiên, một khi nguyên thần của Mẫu Đơn tiên tử trở về, anh có thể ở chung với cô vĩnh viễn.

“Anh còn muốn ăn không?” Bạch Tuyết dùng khăn giấy xoa xoa quả táo, hỏi.

“Không ăn nữa.”

Lần này Lãnh Dạ chuyên tâm lái xe, vừa rồi thiếu chút nữa đụng phải một con mèo hoang, mấy nghìn năm tu luyện của anh không dễ dàng, không thể cuối cùng lại chỉ vì một chuyện nhỏ trước mắt mà biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, anh không thể giết hại sinh linh vô tội, như vậy việc tu luyện của anh mới mau chóng hoàn thành. Thậm chí ở yêu giới Lang Vương còn thu nhận rất nhiều yêu quái lang thang chỉ vì tích đức.

“Vậy em ăn một mình.” Bạch Tuyết cầm quả táo chuẩn bị ăn.

Ai ngờ từ trên trời chợt rơi xuống một con diều rất lớn, đúng lúc rơi xuống đập vào cửa kính phía trước xe, che mất tầm lái, Lãnh Dạ lại phải dừng lại.

“A ——” Ngay sau tiếng kêu đầy khiển trách thì quả táo Bạch Tuyết đang chuẩn bị ăn lại rơi mất. Lãnh Dạ lại một lần nữa lo lắng nhìn về phía cô gái nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.