Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 233: Kiếp trước của bọn nhỏ



“Có, dễ chịu...” Lang Vương bị nắm bất đắc dĩ, bị cô gái nhỏ nắm cũng không kiềm hãm được phối hợp vãn hồi tâm linh bị thương của cô, nhìn thấy cô gái nhỏ nói chuyện về phía vách tường, liền biết là nói cho người nào nghe.

Lang Vương nhanh chóng, kéo cô gái nhỏ qua, khiến Bạch Tuyết nằm sấp ở trên người anh, đem miệng tiến đến bên tai Bạch Tuyết, nói thật nhỏ: “Em không thể để cho anh che giấu lương tâm nói lời bịa đặt đúng không? Em đến lấy ra bản lĩnh thật sự, đến lúc đó anh cam đoan không cần diễn kịch cho em nghe.”

“Em biết.” Bạch Tuyết trầm thấp trả lời anh.

Cảm giác được độ cứng của người đàn ông, biết anh cũng không chịu nổi, dứt khoát hôm nay liền tiện nghi cho anh. Chẳng qua, vừa rồi người đàn ông này châm ngòi thổi gió sao?

Thế là.

Bạch Tuyết tức giận đạp đập hai tay, miệng bên trong hừ hừ phát ra vài tiếng: “Dạ, anh thật lợi hại, a a a, Dạ anh thật giỏi, người ta muốn anh.” Hai tay Bạch Tuyết đập ba ba, còn vừa len lén cười nghiêng ngã.

Lang Vương trợn tròn mắt, hóa ra là người ta vãn hồi mặt mũi không phải dùng anh vãn hồi mặt mũi, là mình chơi, hơn nữa còn chơi quên cả trời đất!

Bạch Tuyết chiêu này quả nhiên tác dụng, Bạch Lan bên kia rất khó chịu, thật muốn xông tới xem người đàn ông này đến cùng có bao nhiêu lợi hại!

Ai ngờ!

Đông đông đông đông!

Có người gõ cửa, Bạch Tuyết trợn tròn mắt, cuống quít che miệng lại, kéo chăn che Lãnh Dạ lại, đi dép lê vội vàng ra mở cửa.

Vốn cho rằng là mình chơi quá đánh thức ba dậy, ai ngờ!

“Mẹ, tiếng gì vậy?” Niệm Niệm toàn thân chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.

“A? Là như thế này, mẹ đang đập muỗi, không có việc gì, nhanh đi ngủ đi.”

“Mẹ, con đói bụng?”

“Con trai, buổi tối con chưa ăn no sao?”

“Ăn no rồi, lại đói bụng, muốn ăn hoa quả gì đó?”

“Trong túi của mẹ ở trong phòng khách, bên trong có một quả táo, qua ăn đi, nhớ kỹ rửa rồi mới ăn.” Bạch Tuyết dặn dò.

Bạch Tuyết đi dép chạy về ổ nhỏ của mình.

Lang Vương rất không vui!

Cô gái nhỏ học được tra tấn người, châm lửa lung tung ở trên người anh, sau cùng còn không giúp dập lửa!

“Hì hì...” Bạch Tuyết cười ngây ngô một chút.

“Bị con trai nghe được rất vui sao?” Lang Vương không vui nói ra.

“Bị con trai nghe được là không tốt, nhưng mà, tiếp theo anh sẽ thích nha.” Bạch Tuyết nói qua ghé vào trên thân Lãnh Dạ tiếp tục châm lửa, lần này cô đùa thật, nhìn xem nơi đó Lãnh Dạ, lại không cho anh, đoán chừng nửa người dưới của anh thật là chôn vùi ở trên người cô rồi.

Một cái miệng nhỏ nhắn lại ở trên người Lang Vương trâm dầu, sau cùng dừng lại ở nơi mẫn cảm của Lang Vương, chu cái miệng nhỏ, không chút khách khí ngậm lấy, Lang Vương kêu lên một tiếng.

Sau cùng, Bạch Tuyết từ đang xâm lược biến thành bị xâm lược, cô chống đỡ không được, kém chút không có bị người đàn ông này đụng bay ra ngoài, “Tuyết Nhi, em không thoải mái sao? Vì cái gì không kêu ra?”

“Tên hỗn đản anh, em kêu sao được, anh không nhìn thấy vừa rồi con trai đều tới, em kêu nữa, anh không sợ ba đứa đều tới hỏi chúng ta hơn nửa đêm không ngủ mà chơi đùa lung tung gì sao, anh không xấu hổ, em vẫn thấy xấu hổ!”

“Anh có biện pháp, em thỏa thích kêu to lên.” Lang Vương cắn miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết, dùng sức hút, giống như là Vampire hút lấy Bạch Tuyết không thả.

Bạch Tuyết trực tiếp trợn trắng mắt, làm như thế nào cũng kêu không ra! Tiếng kêu còn trực tiếp truyền vào bụng anh!

Bất đắc dĩ, cuối cùng Bạch Tuyết nhỏ nhắn xinh xắn vẫn không cam lòng hôn mê bất tỉnh, cô mệt không chịu được! Mê man là đường ra duy nhất!

Lang Vương đương nhiên sẽ không thương tiếc cô gái nhỏ, không đến điểm cuối anh thề không là sói!

Cuối cùng hết thảy đều trở về gió êm sóng lặng.

Lang Vương không có ý đi ngủ, đứng dậy, đi về phía cửa sổ, lấy một điếu thuốc, anh rất ít hút thuốc, chỉ có lúc tâm phiền anh mới có thể rút một điếu.

Hít mạnh một hơi, chậm rãi phun ra mùi khói, quay đầu nhìn về phía cô gái ngủ say.

Cô nhớ tới mẹ mình như vậy, anh có nên trợ giúp cô tìm mẹ hay không?

Rất nhiều chuyện đều là trời quyết định, anh không muốn bởi vì chính mình có pháp lực mà phá hư phép tắc sinh tồn nơi này.

Nhưng mà, cô gái nhỏ nhớ mẹ, anh nhìn rất đau lòng!

Đau lòng nhíu mày một cái, mẹ của anh nhất định còn sẽ trở về, bà muốn có được ba đứa nhỏ, chẳng lẽ người mẹ mà anh tôn kính là người của Ma vương sao?!

Không phải vậy, bà vì cái gì nhẫn tâm muốn giết cháu của mình? Còn có bọn nhỏ đối bà như đại địch.

Ức Ức nhất định biết rõ chuyện gì xảy ra?

Vừa định chuẩn bị đi gọi Ức Ức, cửa phòng bị đẩy ra, ngó vòa một cái đầu nhỏ, nhìn quanh hai bên một chút. Nhìn thấy phía trước cửa sổ có một bóng người cao to.

“Cha.”

“Con trai, còn chưa ngủ?” Lang Vương đi qua, ôm chặt lấy con trai, ngồi xuống trước cửa sổ, con trai ngồi trên đùi anh, vui mừng nhìn.

Cha con bọn họ thật sự là tâm linh tương thông.

“Cha, con ngủ không được!”

“Vì cái gì?”

“Con luôn cảm giác có chuyện sắp phát sinh, mí mắt luôn luôn nháy, mẹ không cho phép chúng con sử dụng ma pháp, con muốn hỏi cha là có chuyện phát sinh sao?” Ức Ức lo lắng hỏi.

“Vì cái gì hỏi như vậy?”

“Cha, ba người chúng con đã sinh ra, con biết rất nhiều yêu quái muốn tóm lấy chúng con, sau đó đem chúng con hiến cho Ma vương!”

“Yên tâm, cha sẽ không để cho bất luận yêu quái tổn thương các con cùng mẹ của các con.” Lang Vương ngoan lệ nói.

Loại chuyện này anh tuyệt đối sẽ không chủ quan.

“Thế nhưng, Lão Vu Bà... Cũng là bà nội sói, vì sao bà ấy lại phản bội cha?” Ức Ức hoang mang nói.

“Cha không biết!” Lang Vương cắn môi một chút, thống khổ trả lời con trai.

“Cha kỳ thật cũng đoán được đúng hay không?” Ức Ức cẩn thận hỏi.

“Cha hỏi các con, các con trước kia... Cũng là có quan hệ với bà nội trước kia đúng không?”

“Kỳ thật, Ức Ức đã sớm muốn nói cho cha rồi. Ở cực lâu trước kia, ba người chúng con chỉ là trái quả nhỏ, lão vu... Không, là bà nội sói, bà ý tìm kiếm linh đồng khắp nơi, bà ấy phát hiện chúng con, hàng năm bà ấy đều tới cái cây đại thụ che trời nhìn chúng con tu luyện thành hình người.

Ba người chúng con là tam bào thai.

Hàng năm bà ấy đều sẽ tới, mà lại rất gấp, luôn luôn nói thầm: Các ngươi vì sao dáng dấp lại chậm như vậy, nhanh lớn lên đi chứ?

Chúng con đều rất sợ hãi, nhưng mà, lại bất lực! Bởi vì chúng con cũng không thể rời đi mẫu thụ, nếu không đều sẽ chết.

Đó là một gốc đại thụ che trời, bên trên có thể thông thiên, dưới có thể chui xuống đất, ai cũng không biết cây này cao bao nhiêu? Ai cũng không biết cây này căn sâu bao nhiêu?

Chúng con đều là linh căn tu luyện, phía trên lại có linh nước hấp thu, mấy trăm năm về sau, chúng con tu thành hình người. Chúng con biết bà nội sói nhất định sẽ tại chúng đợi ngày chúng con xuống đất, đồng thời bắt chúng con đi.

Thoạt đầu, chúng con cho là bà ấy muốn ăn chúng con, về sau chúng con từ trong miệng bà ấy biết, bà ấy phải chờ chúng con tu luyện thành người, sau đó giết chết chúng con, không biết muốn huyết tế người nào?

Thế là, ba người chúng con liền thương lượng mưu kế, ngày tu luyện thành hình người, ba người chúng con đều cố ý oán trách Thụ mẹ, nói: Vì cái gì mấy quả phía trên tu luyện thành hình người nhanh, vì cái gì chúng con còn phải đợi thêm một chút mới được? Chúng con diễn vô cùng ra sức, đều làm bộ không nhìn thấy bà nội sói tránh ở bên.

Sói bà nội nghe được phía trên có Tiểu Linh Đồng tu luyện thành người, phi thân đi lên, may mà Thụ mẹ dáng dấp rất cao, đoán chừng bà nội nói phải bay một ngày cũng bay không đến trên ngọn cây!”

“Thật có loại cây đó sao?” Lang Vương hiếu kỳ hỏi, anh tu luyện ngàn năm, thế mà không biết còn có Thần Thụ này.

Ngay lúc Lang Vương cùng Ức Ức ở chỗ này nói chuyện, Niệm Niệm một tay cầm một trái táo, một tay cầm một cái đùi gà gặm, thì ra cái đùi gà nà là Thiên Tầm cho nó, Thiên Tầm là cô gái nhỏ, luôn thích đeo một cái túi nhỏ, kỳ thật, trong túi cũng không phải là đồ chơi gì, đều là một chút đồ ăn ngon, cái đùi gà này là nó chuẩn bị cho mình, chuẩn bị ăn khuya.

Vừa mới nghe được Niệm Niệm trở về, mới biết được anh đói bụng, cho nên nó liền đem cái đùi gà kính dâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.