Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 234: Thụ mẹ thần kỳ



“Kỳ thật, thân thể Thụ gốc không có cao như thế, Thụ mẹ vì bảo hộ chúng con, nó đã phi cao theo bà nội sói, vì cho chúng con càng nhiều thời gian chạy trốn.

Ba người chúng con thuận lợi thoát thai hoán cốt, biến thành hình người, bình an rời khỏi nơi đó.

Về sau, chúng con nghe nói, Thụ mẹ bị mẹ của cha trong cơn tức giận chặt! Hu hu... Mẹ của cha là kẻ thù giết mẹ của chúng con! Thế nhưng, bà lại là mẹ của cha! Hu hu... Tại sao có thể như vậy? Bà là yêu xấu! Chúng con đều hận bà!” Ức Ức nói xong rồi khóc.

Lang Vương không nghĩ tới mẹ mình cùng bọn nhỏ quen biết sớm vậy!

Bà thế mà gạt anh làm nhiều chuyện như thế, khó trách hàng năm cứ tới mùa vụ bà sẽ rời Yêu Giới mấy ngày, thì ra...

Bọn nhỏ khi còn là quả đã ở cùng nhau, bọn chúng là từ một chùm quả mọc ra, tu luyện ở cùng một chỗ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau lột xác thành hình người, khó trách bọn nhỏ đoàn kết như thế.

“Cha rất xin lỗi, là mẹ của cha xát hại Thụ mẹ, nếu có thời cơ, mang cha đi nhìn Thụ mẹ một chút, có lẽ còn có biện pháp cứu vãn?”

“Ừm, về sau chúng con tránh đôgn tránh tây, sói bà nội biết rõ chúng con lừa mình, tìm kiếm khắp nơi, chúng con không dám trở về Thụ mẹ! Nơi đó nhất định có yêu quái bà lưu lại, năm đó có một con quạ đen một mực đậu trên bả vai bà ấy, qua lần trước giao thủ, con biết cái hắc ám Tà Thần kia chính là quạ đen năm đó.

Cha, bọn họ có phải là vì Ma vương hay không? Nếu như là vậy, Ma vương rất có hi vọng phá mở phong ấn, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ Yêu Giới đều sắp xong rồi!” Ức Ức lo lắng nói.

“Con trai, cha sẽ không để cho Ma vương bắt được các con, cho dù bà là bà nội của các con cũng không được, đây cũng không phải là quan hệ đến ân oán cá nhân, đây là quan hệ đến toàn bộ sinh tử tồn vong Yêu Giới, Ma vương nếu như đi đại khai sát giới, hắn bị phong ấn hơn 900 năm, trong lòng nộ khí rất lớn.” Lang Vương bén nhọn nói.

“Cha, quạ đen cùng bà nội sói công lực đều không thể coi thường được, thời gian chúng con tu luyện ngắn, cho dù ba người liên thủ, mới có thể cùng bà nội sói phân cao thấp, nhưng mà, một khi chúng con bị ép tách ra, đến lúc đó sẽ nguy hiểm!

Còn có, chúng con hiện tại địch nhân ngoại trừ sói bà nội cùng quạ đen, còn có em trai Ma vương —— Ma quỷ. Đoán chừng không bao lâu hắn sẽ trở về, Ma vương hiện tại chính là thời điểm yêu nhược, một khi Ma vương khôi phục, ma quỷ tất sẽ tiếp tục ra sức vì hắn, ra tay với ba người chúng ta, con lo lắng chính là Niệm Niệm có thể có được địch ý với hắn hay không?”

“Ta tin tưởng Niệm Niệm, ba người các con đều là đứa trẻ kiên cường, nó nhất định có thể vượt qua những trí nhớ ác ý kia, chậm rãi nhớ lại cha.”

Hai người đồng thời nhìn về phía Bạch Tuyết đang ngủ say, tâm cũng không khỏi nắm chặt.

“Mẹ vẫn là không cách nào tiếp nhận thân phận của ngài sao!” Ức Ức khổ sở mà hỏi.

“Cô ấy đang hoài nghi, đang trốn tránh, kỳ thật, mọi chuyện cần thiết trong lòng đã có một cái khung xương to lớn, chỉ cần cô ấy chịu ghép chúng lạ, liền sẽ nghĩ tới ta chính là Lang Vương mà cô ấy nhìn thấy ở Yêu Giới! Nhưng mà, cô ấy...” Lang Vương đau lòng nhíu mày, hít một hơi thật sâu.

“Cha, đừng nản chí, mọi thứ không có thuận lợi như vậy, huống chi chúng ta rơi xuống nhân gian không phải là tới đón nhận trắc trở, có lẽ có một ngày tất cả trắc trở đều đi qua, người một nhà chúng ta liền sẽ sinh hoạt vui vẻ.

Cha, Ức Ức muốn biết, chờ khi nguyên thần của mẹ trở về, mẹ có thể bị phía trên triệu hồi đi không?” Ức Ức lo lắng hỏi.

“Chuyện tương lai, cha cũng không biết! Dù sao mẹ con đặc biệt, cô ấy là Bách Hoa Chi Vương, lại là Mẫu Đơn tiên tử, nguyên thần trở về, chắc hẳn sẽ đưa tin trở về!” Lang Vương nhíu lông, tâm lập tức thắt chặt.

“Đến lúc đó, Mẹ phải rời khỏi chúng ta sao? Thiên giới địa phương chúng ta không thể đi!” Ức Ức lo lắng nói.

“Nơi đó các con có thể đi.”

“Cha có đi hay không?”

Lang Vương không có trả lời, lắc đầu.

“Cha ở nơi nào, chúng con sẽ theo cha, chúng con không muốn cùng cha tách ra, Mẹ cũng sẽ không nỡ bỏ cha.” Ức Ức tự tin nói.

“Đây chính là chuyện cha lo lắng, nếu như chúng ta xông qua kiếp nạn trùng điệp, mẹ con sẽ bị phía trên triệu hồi, đến lúc đó nếu như cô ấy không nỡ bỏ con, cũng là vi phạm chỉ dụ!” Lang Vương xoắn xuýt nói ra.

“Vi phạm chỉ dụ sẽ như thế nào?” Ức Ức lo lắng hỏi.

“Vi phạm chỉ dụ, ngọc đế sẽ giận, mẹ của các con sẽ bị trừng phạt!”

“Thì ra Ngọc đế là không có tình người như vậy!”

“Không được nói bậy, Ngọc đế cũng không phải là người, là thần.”

Ức Ức từ trong ngực Lang Vương leo xuống, duỗi cái đầu nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cha, cha xem, người kia đã đứng ở chỗ này rất lâu.” Ngón tay Ức Ức chỉ ra ngoài cửa sổ nói.

“Cuối cùng đã đến.” Lang Vương thản nhiên nói.

“Cha, người nào tới?” Ức Ức hiếu kỳ hỏi.

“Con đã cảm giác được bên ngoài có người, chẳng lẽ không biết bà ta là ai?” Lang Vương hồ nghi hỏi.

“Hắc hắc... Là Mẹ không cho phép con dùng pháp lực, nếu không mẹ sẽ trừng phạt chúng con, sẽ rất tức giận, cho nên, Ức Ức hiện tại là một đứa trẻ bình thường.” Ức Ức gãi gãi cái đầu nhỏ nói ra.

Lang Vương cười, đứa nhỏ này quỷ linh tinh, rõ ràng đã biết, còn giả bộ cái gì cũng không biết! Nếu như bọn chúng thật sự ngoan ngoãn nghe Bạch Tuyết, hôm nay trong phòng khách lại có thể chỉnh Bạch Lan ác như vậy sao, để cho một cô gái người ta ở trước mặt nhiều người như vậy thả thối, lúc ấy nếu như không phải dùng pháp lực, bọn chúng sao có thể làm, bọn chúng lừa qua Bạch Tuyết, nhưng không lừa gạt được anh.

Ức Ức đã biết nơi này có chuyện phát sinh, cho nên ba người bọn chúng mới lại xuất hiện ở nơi này.

Mới vừa rồi nói nhiều như vậy, không chỉ anh biết người ở bên ngoài vẫn đứng bên ngoài, đến Ức Ức cũng biết, Ức Ức nói chuyện đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng liếc ra bên ngoài một chút, bên trong ánh mắt có chút hiếu kỳ cùng lo lắng không cách nào che giấu!

Nó hiếu kỳ vì cái gì bà ấy một mực đứng ở chỗ đó?

Nó lo lắng bà ấy có phải không dám đi lên hay không?

Kỳ thật, ý nghĩ của nó Lang Vương đã nhìn thấu, chỉ là không nói thôi!

Liên quan tới chuyện này, anh chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến, mọi thứ đều có định số, thời cơ không đến, đến thời cơ thích hợp, sẽ tự nước chảy thành sông.

“Cha, cha biết được đúng không? Khi bà ấy đến cha cũng cảm giác được đúng không? Cho nên cha không ngủ, cha đang quan sát, cha đang chờ đợi. Cha thật là giảo hoạt nha.” Ức Ức nghịch ngợm nói ra.

“Hỗn tiểu tử, dám nói cha giảo hoạt.” Lang Vương nói xong hôn lên mắt con trai một cái.

“Hắc hắc... Cha, chúng ta có nên làm chút gì hay không? Trợ giúp Mẹ.” Ức Ức chờ đợi nhìn Lang Vương.

“Tiểu quỷ, đây mới là mục đích con tìm cha phải không?” Lang Vương cười.

“Cha không cảm thấy mẹ rất đáng thương sao!” Ức Ức đau lòng nói ra.

“Mọi thứ đều là trời quyết định, có một số việc đều là thiên ý, Mẫu Đơn tiên tử năm đó bị giáng chức hạ phàm, ở giữa cũng là trắc trở, có một số việc cô ấy trốn không thoát! Con trai, con và ta đều bất lực, chỉ có mẹ con chân chính lớn lên, chúng ta mới có cơ hội vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

“Con trai hiểu ra, không còn sớm, cha đi ngủ sớm một chút đi.” Ức Ức đứng dậy chuẩn bị rời đi, có câu nói này của cha, nó biết, chỉ có nếm trải đau khổ mới biết.

“Ngủ đi, muộn rồi con trai.”

Ức Ức đi tới cửa chỗ, quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Cha, nếu có một ngày cha phải lựa chọn muốn bà nội hay chúng con, cha biết làm thế nào?” Ức Ức nhìn lấy Lang Vương nhẫn mạnh.

Lang Vương khẽ giật mình!

Vấn đề này không phải anh không nghĩ tới, nếu có một ngày mẹ anh thề sống chết muốn ba đứa, anh sẽ làm thế nào?

Giết mẹ sao? Anh làm không được!

Hi sinh bọn nhỏ? Anh càng không làm được!

Trời dần dần chuyển sáng, Bạch Tuyết mở mắt mông lung buồn ngủ.

Đập vào mi mắt là một người đàn ông khôi ngôi ngồi ở bàn sách bên cạnh cô, trên bàn sách để quả táo, kì quái, cái quả táo này sao lại nhìn quen mắt thế? Nhớ kỹ cô đã để cho con trai lấy táo ăn, làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nhìn Lãnh Dạ đang nằm sấp ngủ, Bạch Tuyết gãi gãi đầu, ngồi xuống, trong tay cầm lên một tấm thảm, phủ thêm cho Lang Vương.

Lang Vương tỉnh.

“Vì cái gì ngủ ở chỗ này?” Bạch Tuyết nói xong mở cửa sổ ra nói.

“Anh rất muốn ngủ trên giường, bất đắc dĩ nơi đó không có chỗ cho anh, tứ chi em giang ra, anh cũng không thể nằm sấp ở trên người em ngủ đúng hay không? Anh vất vả chút ngược lại cũng không quan trọng, chủ yếu là lo lắng đem em đè áp! Cho nên liền thấu hoạt một đêm!” Lang Vương đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi.

“Em thật chen anh sao? Em có lợi hại như vậy sao?” Bạch Tuyết khó có thể tin nói, kỳ thật, đêm qua sau khi Ức Ức đi, Lang Vương đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, kết quả, cô gái nhỏ đem toàn bộ giường nhỏ đều chiếm đoạt, anh đành phải nằm sấp ở trên bàn sách ngủ!

“Em tại sao không có lợi hại như vậy, em bây giờ cũng không phải cô gái nhỏ trước kia, trước kia cô gái nhỏ tốt bao nhiêu, ôn nhu thiện lương, xinh đẹp đáng yêu. Ai! Hiện tại cô gái nhỏ có thể yêu hay không! Ngủ một giấc cũng giống như là bạch tuộc, bá đạo ghê gớm!” Lang Vương bất đắc dĩ nói ra.

“Anh nói bậy, em hiện tại cùng trước kia giống nhau như đúc, là anh bẻ cong sự thật, em làm sao giống như bạch tuộc, em làm sao giống như bạch tuộc hả?” Bạch Tuyết tiến lên níu lại lỗ tai Lãnh Dạ nói.

“Em không phải bạch tuộc, em là Đại Bàng, chuyên môn kẹp người, phía trên kẹp, phía dưới kẹp, hai tay cũng là kìm lớn!” Lang Vương ra vẻ nhe răng toét miệng nói ra, kỳ thật, lực tay cô gái nhỏ không có chút đau nào, là anh cố ý khoa trương biểu lộ, chiếm được cô gái nhỏ đáng thương!

Ai!

Lang Vương lúc nào lăn lộn đến trình độ này, đây cũng là quá thảm rồi!

“Hắc hắc... Cho nên anh muốn chọc em, em sẽ hung hăng kẹp anh!” Bạch Tuyết cười nói.

“Nếu mà như vậy, anh sẽ cân nhắc trêu chọc em thêm.” Lang Vương cười xấu xa.

“Thôi đi, đi ra xem bọn nhỏ đã dậy chưa?”

“Này? Cô nãi nãi, hiện tại là mười giờ sáng, em nói bọn nhỏ đã dậy chưa? Anh đã đi xem qua bọn nhỏ, bọn chúng đã sớm cùng ông của chúng ra ngoài mua sắm rồi, ngược lại là em trễ như vậy mới dậy!” Lang Vương mang theo tia cười tà nhìn Bạch Tuyết.

“Người đàn ông đáng ghét, anh có biết xấu hổ chút hay không, em vì cái gì dậy không nổi? Còn không phải đề là anh làm hại! Nếu như không phải anh cầm thú như vậy, em có thể dậy không nổi sao! Còn dám ở chỗ này nói châm chọc!”

“Đói bụng sao?” Lang Vương biết tối hôm qua cô mệt chết, đau lòng nhìn cô gái nhỏ hỏi.

“Ừm, đương nhiên đói bụng!” Bạch Tuyết nhìn Lang Vương bỗng nhiên thay đổi, cũng mềm mại theo anh, vểnh miệng nhỏ lên, phồng má trầm thấp trả lời, bộ dạng rất làm người thương.

“Trước ăn cái gì? Chúng ta ra ngoài ăn, cho em bổ sung dinh dưỡng.”

Bạch Tuyết lập tức sống lại, nói chuyện cho cô bổ sung dinh dưỡng, trong nháy mắt giống như điên cuồng hưng phấn, con mắt lóe sáng nhìn vào Lãnh Dạ, đêm qua không có chơi uổng phí, lật được Bạch Lan một ván, còn thắng được một bữa ăn ngon.

“Em muốn ăn ngon, anh phải đền bù tổn thất thật tốt cho em, nhất định phải ăn tiệc.” Bạch Tuyết hai mắt tỏa sáng, bộ dạng đáng yêu như đứa trẻ lớn, vui vẻ nhào tới Lãnh Dạ, ôm cổ của anh, hai chân kẹp lấy, rất không có hình tượng treo ở trên người Lang Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.