Chẳng lẽ anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra sao? Đây chính là việc có thể ngồi tù đấy. Vậy mà bây giờ anh còn có tâm tình muốn chuyện kia, lại còn bảo cô buổi tối đến nhà anh nữa chứ, có phải vì cô làm liên lụy khiến anh mất mặt nên muốn cùng cô tính sổ hay không?
Nhìn Lãnh Dạ bị các thầy vây quanh rời đi, sau đó lên tầng thang máy của trường , Bạch Tuyết rất không an tâm, không biết được họ có thể đi báo cảnh sát bắt anh hay không?
Cô còn nhỏ như vậy! Mà lại cùng Lãnh Dạ xảy ra quan hệ!
Cô hiểu, đây là sự thật!
Cắn cắn môi dưới, cô liền hướng phòng làm việc của hiệu trưởng đi tới.
Nếu chuyện này bởi vì cô mà làm lớn, cô nhất định không gánh nổi hậu quả, cô phải nói cho các thầy rằng cô yêu Lãnh Dạ, cho nên mới cam tâm tình nguyện ở cùng anh, chứ không phải là anh cố ý khi dễ trẻ vị thành niên.
Đi vào phòng của hiệu trưởng, rất an tĩnh, không biết những ngươi kia đã đem anh mang đi đâu rồi?
Tìm mãi mà không có ai, vì vậy, cô liền lặng lẽ hướng phòng họp trên tầng lầu hai đi tới.
Quả nhiên, bên trong có thanh âm nói chuyện.
Bạch Tuyết trong lòng rất khẩn trương cũng rất sợ hãi, thân thể không khỏi bắt đầu run lên.
Nghĩ tới bên trong có nhiều các thầy cô, thì cô lại không có dũng khí đi vào, nhưng mà nếu không đi sẽ có thể khiến cho Lãnh Dạ bị liên lụy? Trong lòng liền sốt ruột!
Từng chút từng chút lại gần trước cửa sổ, xem bên trong rốt cuộc là tình huống nào!
Để cho cô ngoài ý muốn chính là, Lãnh Dạ không phải bị tra hỏi như cô tưởng tượng, cũng không có bị thẩm vấn, mà là rất lạnh lùng ngồi ở trên ghế, giống như là một vị vương giả, hoặc như là một vị lãnh đạo nghiêm túc đang cùng nhân viên hội họp vậy.
Bạch Tuyết xoa xoa hai mắt, xem xem có phải mình đang gặp ảo giác hay không, sợ mình luôn hi vọng Lãnh Dạ sẽ không bị liên lụy, cho nên sinh ra ảo giác .
Lần nữa nhìn vào trong phòng, tất cả cảnh tượng mới vừa rồi, chính là ngoài ý muốn của cô, hiệu trưởng lại tự mình dâng trà cho Lãnh Dạ, thầy giáo vụ còn cầm một tập tài liệu đưa cho Lãnh Dạ xem, Bạch Tuyết nhất thời không biết rõ đây là tình huống gì?
Nhìn thấy tất cả các thầy giáo khuôn mặt đều mỉm cười, Bạch Tuyết không hiểu ra sao!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhìn Lãnh Dạ có thể giải quyết được mọi chuyện, Bạch Tuyết liền lặng lẽ rời đi.
Khi Bạch Tuyết quay đầu rời đi chưa tới một giây, thì ánh mắt Lãnh Dạ khẽ đảo qua cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó lại khôi phục trạng thái vừa rồi.
Bạch Tuyết nghi hoặc trở lại phòng học.
Không có tâm tình cầm lên quyển sách đọc, trong đầu lại toàn là những hình ảnh mới vừa thấy, trong lòng lại xuất hiện vô số suy đoán, nhưng mà lại không nghĩ ra các thầy giáo tại sao lại có cái loại vẻ mặt lấy lòng đó?
Chẳng lẽ là Lãnh Dạ dùng tiền mua chuộc bọn họ? Bọn họ đều là những người được tôn kính, sẽ không trắng trợn thu nhận hối lộ như vậy chứ ?
Mặc dù cô biết xã hội này hiện tại bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, tựa như cô có ngày hôm nay đều là do cha cô một tay tạo thành tất cả!
Nếu quả thật là Lãnh Dạ đi mua chuộc các thầy giáo, thì cô có phải hay không lại thiếu Lãnh Dạ một cái nhân tình, khó trách anh ta lại nói buổi tối để cho cô đến nhà của anh, thì ra là!
Rốt cục suy nghĩ minh bạch mọi chuyện , cô liền nghiêm túc bắt đầu đọc sách.
Trong lòng Lâm Giang mang theo kế hoạch nham hiểm quan sát lấy Bạch Tuyết.
Người phụ nữ này nhát gan như vậy trong lòng rốt cuộc thích thứ gì? Hắn phải làm như thế nào mới có thể để cho cô không chống lại hắn đây?
Ai!
Thật là chuyện nhức đầu, phương thức cầu xin yêu đương của con người thật là phiền toái!
Ở yêu giới, chỉ cần nhìn vào mắt là có thể ở chung, thậm chí là con cháu đầy đàn rồi.
Chợt, Lâm Giang nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, nếu như Bạch Tuyết cùng Lang Vương ở chung, vậy thì Bạch Tuyết có thể mang thai thật hay không?
Dùng ma pháp xem một chút trong bụng Bạch Tuyết rốt cuộc có mang thai với Lang Vương hay không .
"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Lâm Giang đang tập trung tinh lực nhìn xem bụng của Bạch Tuyết , ai ngờ Bạch Tuyết chợt quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Giang, hơn nữa rất mất hứng hỏi hắn.