Lặng...

Chương 8: Rung động 2



Hôm sau, ở trong phòng, nó đứng một hồi lâu trước cái tủ quần áo và đang quyết định nên mặc gì đi đón nhỏ. Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng nó cũng đưa ra quyết định. Nó mặc chiếc váy babydoll màu trắng, đi giày búp bê, buộc tóc hai bên, đội mũ cói trông rất vintage. Nó chạy xuống phòng mẹ, xông thẳng vào phòng mẹ nó mà không gõ cửa

- Mẹ ơi, con... - Nó chưa nói hết câu

- Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi! Trước khi đi vào phòng phải gõ cửa chứ. Chả biết mai sau có ai rước con bé này về không nữa. - Mẹ nó

- Rồi rồi, lần sau con sẽ chú ý. Mẹ ơi bây giờ con đi ra sân bay đón An nhé! Mà mẹ định đi đâu đấy? Sao lại cho quần áo vào vali? - Nó thắc mắc

- Mẹ xong chưa? - Anh nó gõ cửa vào phòng mẹ nó rồi hỏi

- Haizz! Mẹ định không nói cho con biết nhưng thôi vậy. Bà ngoại ốm nên mẹ với anh con định qua Hàn thăm bà một chuyến. Mẹ nói với bố mẹ An rồi. Mai con sẽ chuyển sang nhà An vì mấy hôm nữa con bé về. Mẹ và anh con sẽ đi tầm khoảng một tháng, tiền nong thì mẹ chuyển vào thẻ của con rồi. - Mẹ nó nói chưa hết câu thì nó đã rưng rưng nước mắt

- Mẹ biết đây là lần đầu cả nhà xa con nhưng mà mẹ đã gọi cho bố rồi bố sẽ cố gắng thu sếp công việc bên Mĩ để về sớm và mẹ cả anh con cũng vậy. Bây giờ con đi tiễn mẹ rồi đón An được chứ! - Mẹ nó ôm nó

- Vâng! - Nó nín

- Mày mấy tuổi rồi mà như con bé lên 3 thế! - Anh nó cốc đầu nó

- Anh thì không như thế. Gỡ xương cá còn phải nhờ mẹ. - Nó nói

- Thôi hai đứa đi đi không lại trễ bây giờ. - Mẹ nó

Đi ra khỏi nhà, mẹ nó, anh nó và nó phóng vụt đến sân bay. Nó mặt hơi buồn. Tạm biệt mẹ và anh nó, nó đi mua hai cốc mocha, chạy nhanh ra cổng chờ. Dường như nó không còn buồn nhu lúc trước. Cứ nghĩ đến việc sẽ gặp lại con bạn tri kỉ, xong rồi đi ăn đi chơi với nó để bù lại khoảng thời gian mà nó với nhỏ xa nhau là nó lại thấy vui. Nó đợi mãi đợi mãi. 2 tiếng sau, nó bắt đầu mất kiên nhẫn và gọi cho nhỏ

- Alo mày đâu rồi? Tao đang đợi mày ở sân bay này! - Nó gọi cho nhỏ với giọng điệu khó chịu

- Ôi chết rồi tao quên không báo cho mày là tuần sau tao mới về được. Tự dưng có bão nên hoãn rồi. Buồn nhỉ ! - Nhỏ cười

- Con bitch tao đợi gần 2 tiếng ở sân bay. Mày về đây tao cho mày đi hầu Diêm Vương. - Nó tức tối

- Thôi tao xin lỗi mà. Mà chịu khó đi về nhé. Khi nào tao về tao hứa sẽ mời mày đi ăn. Mày muốn cái gì tao chiều hết! - Nhỏ vừa nói hết câu thì điện thoại đã "Tút ...tút...tút"- nó tắt máy

Nó cầm hai cốc nước, đi ra cổng, mặt nó lại ỉu xìu bống nó nhìn thấy hắn. Dáng vẻ của hắn như đáng đứng đợi ai đó, hắn mở điện thoại, lướt lướt, tay để trong túi quần. Cái dáng vẻ đó quyến rũ đến mức mấy đứa con gái xung quanh cũng phải nhìn nhìn ngó ngó. Nó thẫn lại, tay nó để lên tim "thình thịch, thình thịch..." "Tim mình! Sao đập nhanh vậy...lẽ nào?"

- Em làm gì ở đây vậy? - Hắn một lần nữa lại gần nó, nhìn chằm chằm vào mặt nó hỏi

- Ơ... Tôi đi đón bạn. - Nó bất ngờ

- Bạn nào? - Hắn lại hỏi

- Chuyến bay bị hoãn nên nó không về được. Cho anh này. - Nó cầm một cốc mocha lên đưa cho hắn

- Sao lại? - Hắn hỏi

- Hai cốc thì quá sức tôi nên anh uống hộ tôi nhá! - Nó cười

- Tôi đưa em về. - Hắn nói xong cầm cốc mocha đồng thời cầm luôn tay nó kéo ra xe

Nó bị hắn kéo. Tự dưng nó có cảm giác không muốn giật tay mình khỏi hắn. Bao ánh mắt đổ dồn về nó

- Cô ta là ai? Người như vậy mà quen được một anh chàng đẹp trai như thế kia. - Bạn 1

- Anh chàng kia đẹp trai thật nhưng cô gái thì bình thường. - Bạn 2

- Mình đẹp hơn hắn mà sao bạn gái mình cứ nhìn hắn mãi thế nhỉ! - Bạn 3

Nó dường như không nghe thấy mấy cái lời bàn tán ấy. Nó chỉ chú tâm vào hắn. Nhìn vào mặt hắn tim nó lại đập liên hồi. "Tại sao mình lại như thế này? Tại sao?" nó muốn giật tay mình ra nhưng bàn tay nó không làm như thế. Vào trong xe, nó trở lại bình thường. Hắn chở nó đến một quán nước. Sau khi nó an tọa trên ghế, hắn tiến lại gần, quỳ xuống

- Đưa chân trái em đây! - Hắn

- Hả? - Nó bất ngờ

- Đưa đây! - Hắn nói rồi kéo cái chân trái của nó ra. Hắn cởi chiếc giày của nó, lấy trong túi áo cái băng gâu rồi từ từ bóc ra dán vào gót chân nó

- Bất cẩn quá. Cho dù có tiết kiệm đến mấy cũng phải mua một đôi giày vừa chân mà đi chứ! - Hắn

- Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi nó. - Nó nói

- Haizz! Xong rồi. - Hắn đứng dậy ngồi vào bàn

- Hai bạn muốn ăn gì? - Chị phục vụ thân thiện hỏi

- Em muốn ăn gì? - Hắn hỏi nó

- Uhm... - Nó nhìn cái menu - Bánh gấu bạn nhé! - Nó cười tươi

- Ok, còn gọi gì không bạn? - Chị phục vụ

- Không. - Hắn nói

- Ok, chờ mình một chút nhé! - Chị phục vụ

- Sao anh không ăn? - Nó hỏi

- Tôi không thích ăn bánh. - Hắn

- Vậy sao anh còn dẫn tôi đến đây? - Nó lại hỏi

- Cô muốn ăn bánh đúng chứ! - Hắn

Đúng lúc đó chị phục vụ bưng bánh đi ra.

- Bạn ơi, hiện giờ bên mình đang có ưu đãi đó là các cặp đôi tình nhân đến đây sẽ được giảm 10% và chụp ảnh lưu niệm nên bạn có thể cho mình chụp một tấm là kỉ niệm được không? - Chị hỏi

- Ơ chị ơi bọn em... - Nó chưa nói hết câu thì hắn đã nhảy vào - Được!

Hắn khéo ghế nó lại gần, khoắc tay lên vai nó. Bỗng dưng môi nó nhếc lên cười " Tách!"

- Cảm ơn hai bạn nhé! Ảnh đây. - Chị đưa ảnh cho hắn rồi đi vào

Sau 2 tiếng, bụng nó đí cồn cào. Nó ăn cái bánh trong chưa đầy 2 phút. Hắn cầm tờ giấy, lau miệng nó

- Em ăn ngon nhỉ! Muốn ăn nữa không? - Hắn hỏi

- Ăn nữa tôi thành heo mất. Chị ơi em tính tiền. - Nó nói rồi gọi chị phục vụ

- Của em là 36k nhé! - Chị

- Chị chờ em chút. - Nó lục lọi cái túi - Đây! - Hắn rút thẻ từ trong túi rồi đưa cho chị phục vụ. Nó ngơ ngác nhìn mà không nói được lời nào.

Trên xe, nó cầm đúng số tiền mà hắn trả cho nó vừa lẫy, đưa ra

- Đây là 36k. Tôi không muốn mắc nợ ai cả. - Nó

- Coi như đây là trả tiền cho cốc nước nên em cất đi. - Hắn

Trên xe bỗng dưng im ắng. Một lúc sau, về đến nhà nó. Nó ngủ say trên ghế, đầu nó tựa vào của xe. Hắn quay đầu ra nhìn chằm chằm nó, cười. Tiến mặt lại gần nó thì bỗng dưng nó mở mắt

- Anh làm gì vậy! Ơ đến nhà rồi sao. - Nó mơ màng

- Em ngủ sâu quá đấy đến nỗi mình ngáy còn không biết. - Hắn cười

- Gì chứ! Tôi không ngáy đâu nhé! Anh trêu tôi. - Mặt nó cau có làm hắn cười phá lên

- Anh cười sao? - Nó nói làm hắn ngừng cười

- Tôi thật sự thấy nụ cười của anh hiếm thật đấy. Anh nên cười nhiều hơn nữa. Một nụ cười đâu mất tiền mua đúng không! - Nó quay sang nhìn hắn rồi cười - Tạm biệt nhé! - Nó đi ra khỏi xe, vẫy tay

Hắn phóng vụt xe đi mất. Đi trên đường, hắn suy nghĩ rất nhiều. Rồi bỗng dưng quá khứ của hắn hiện về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.