Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 12: 12: Đợt Thứ Hai




Đêm đến.
Vưu Tình Văn ngáp ngắn ngáp dài, khuôn mặt ngái ngủ: “Tôi đi ngủ đây, cố gắng gác đêm nhé.”
“Cứ yên tâm giao cho tôi.” Người trực là một cậu trai trẻ tầm hai mươi tuổi, vỗ ngực cam đoan: “Lúc học đại học tôi thức chơi đêm suốt, gác đêm không thành vấn đề.”
“Tuổi trẻ thật tốt.” Các đội viên bên cạnh vừa cảm thán, vừa tìm nơi nằm xuống.
Không lâu sau, tiếng ngáy vang lên.
Người gác đêm dựa vào tường ngồi bất động, nhìn về một hướng, suy nghĩ đến thất thần.
Thời gian trôi qua từng phút.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dốc nặng nề.
“Cứu, cứu mạng!” Tiếng kêu cứu xuyên qua cửa lớn, truyền vào trong tai.
Từ nơi phát ra tiếng gọi còn có tiếng gào thét của quái vật.

Nghe tiếng động phát ra có thể đoán được, số lượng địch không chỉ có một con.
Sắc mặt người gác đêm thay đổi, đột nhiên hô to: “Địch tấn công…”

Mặt trời vừa lên.
Vưu Tình Văn chịu đựng hai mắt thâm quầng, tâm trạng vô cùng kém… dù là ai đi nữa, bị người ta đánh thức lúc đang ngủ say thì tâm trạng không thể nào tốt được.
“Có chuyện gì xảy ra?” Cô ấy trầm mặt hỏi.
Thiếu niên được cứu ngập ngừng nói: “Nhà, trong nhà không còn thức ăn, tôi, tôi ra ngoài tìm ít thức ăn… Giữa đường gặp phải ba con quái, bị bọn chúng đuổi chạy…”
Trong lòng Vưu Tình Văn bực bội không nói nên lời: “Vì sao lại chạy về phía này?”
Thiếu niên rụt người lại: “Xung quanh tối đen, chỉ có nơi này có ánh sáng.”
Vưu Tình Văn đột nhiên không còn tức giận nữa.
Gặp phải quái vật cũng không thể ngồi yên chờ chết được, đương nhiên phải tìm người cứu.
Chỉ tội bọn họ đang ngủ say, vừa mở mắt quái vật đã xuất hiện ở ngoài cửa…
Trịnh Minh Nhạc không hối hận khi đã cứu người, nhưng lại vô cùng để ý đến việc đêm ngủ không ngon giấc: “Ban ngày chạy ngược chạy xuôi, vốn đã mệt mỏi rồi.

Nếu như ban đêm còn không đảm bảo được chất lượng giấc ngủ, chưa đến mấy ngày tất cả mọi người sẽ sụp đổ mất.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể không mở cửa cho người ta.” Một người buồn rầu nói.
Chất lượng giấc ngủ kém sẽ khiến tinh thần hoảng loạn, rất khó giữ tập trung.
Nhưng nếu cứ giả vờ không nghe thấy, không mở cửa… Nếu như không có chút lương tâm nào, chỉ trời mới biết hôm sau quái vật có đến phá cửa không.
Nếu tất cả mọi người vẫn đang say giấc mà quái vật lại phá cửa vào trong, vậy thì đến lúc đó không còn là vấn đề ngủ ngon nữa, không chừng mạng sống cũng chẳng còn!
Vưu Tình Văn im lặng không nói gì, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chúng ta chuyển đến doanh trại Lăng Vân đi.”
Trịnh Minh Nhạc ngạc nhiên nói: “Doanh trại Lăng Vân? Đó là nơi nào?”
“Giống như khu an toàn của trò chơi, ở đó quái vật không thể vào, người chơi ở bên trong không được tấn công nhau.


Khuyết điểm duy nhất là nếu muốn ở lại phải nộp phí, mỗi người nộp năm đồng một ngày.” Vưu Tình Văn nói.
Trịnh Minh Nhạc ngạc nhiên hơn: “Sao em biết? Em đã từng tới đó rồi à?”
“Không.” Vưu Tình Văn lắc đầu: “Hôm qua em gặp Vân Lăng ở siêu thị, là cô ấy nói cho em biết.”
Thấy vẻ mặt bạn trai ngơ ngác, Vưu Tình Văn nhắc nhở: “Vân Lăng chính là cô gái đã nhắc nhở chúng ta nhặt thẻ kỹ năng.”
“Hóa ra là cô ấy.” Trịnh Minh Nhạc lập tức nhớ ra.
Anh ấy lại suy nghĩ: “Cô gái kia rõ ràng là người chơi cũ, nghe lời cô ấy chắc hẳn sẽ không sao.

Chúng ta cũng không nên trì hoãn nữa, tranh thủ thời gian sắp xếp hành lý dời đi thôi.”
**
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tỏ Vệ Khanh đã vội vàng đi về phía xưởng mộc.
Hôm qua NPC có nói, trang bị bán hết thì sẽ tạm thời ngừng bán, vật liệu không đủ cũng tạm thời ngừng bán, anh ta phải đến trước người khác để mua trang bị cho mình!
Đến lúc vào cửa hàng, trong phòng đã có sáu, bảy người.
Trong lòng Vệ Khanh thoáng trầm xuống.

Sao mình đã cố đến sớm như vậy nhưng vẫn không nhanh bằng người khác?
Chưa kịp nhíu mày đã nghe thấy một người mặt ủ mày chau kêu lên: “Đại gia NPC, trang bị trong tiệm sao bán đắt quá vậy?!!”
Vệ Khanh: “?”
Anh ta bước tới quan sát.
Trước mặt là một tấm bảng hiển thị…
[ Tên: Gậy Gỗ ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả trang bị: Sức mạnh +1.
Giá bán: 100 đồng.
[ Tên: Khiên Tròn ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả trang bị: Thương tổn -2.
Giá bán: 100 đồng.
[ Tên: Quyền Trượng Gỗ ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Trí lực +1.
Giá bán: 100 đồng.
[ Tên: Bó Đuốc ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Chiếu sáng không gian xung quanh, bán kính 2 mét.

Giá bán: 50 đồng.
Tất cả hàng hóa không có ngoại lệ, đều vô cùng, vô cùng quý giá.
Vệ Khanh cau mày.
Tuy giá cao nhưng người khác không mua được.

Nhưng ngay cả với anh ta thì cũng phải tiết kiệm vài ngày mới có thể trả nổi, thế này không phải quá…
Mộc Tượng Giáp cười nhã nhặn, “Chế tác hoàn toàn bằng thủ công, số lượng có hạn, tất nhiên sẽ không rẻ.”
“Tôi nói cậu nghe này, để giá cao như thế rất khó có người mua đấy!” Có người muốn tẩy não NPC, cố gắng thuyết phục cậu ta hạ giá.
Không ngờ vừa dứt lời, có một đoàn người cực kỳ hào hứng chạy tới.

Thấy xưởng mộc thật sự có bán trang bị, bọn họ mừng rỡ, không nhiều lời, lập tức trả tiền rồi cầm lấy Khiên Tròn rời đi.
Người vừa lên tiếng: “…”
Đau mặt quá.
Vệ Khanh nghĩ thầm, so với việc ngồi chờ NPC hạ giá thì đi tích thêm tiền còn thực tế hơn một chút.
Vừa nghĩ vậy, một người khác tức giận lên tiếng: “Tôi nói thật, trang bị này có mua cũng chẳng có tác dụng gì, không mua còn hơn!”
Mộc Tượng Giáp kinh ngạc nhìn anh ta.
“Hơn nữa.” Người kia nói như đúng rồi: “Hai ngày nay số lượng quái vật cũng ngày càng ít đi rồi.

Chưa tới một tuần là có thể dọn dẹp sạch sẽ.

Đến lúc đó người chơi sẽ tự về nhà của mình.

Mua trang bị? Ai rảnh mà mua nữa chứ!”
Mộc Tượng Giáp không cãi lại, chỉ nói: “Hàng hóa đều ở đây.

Thanh toán xong giao dịch sẽ tự động hoàn thành, mời mọi người tùy ý lựa chọn.”
Dặn dò xong, anh ta lại bước vào phòng làm việc tiếp tục công việc của mình.
“Sao tôi lại thấy như NPC đang khinh bỉ mình nhỉ?” Người vừa nói chuyện tự hỏi.
**
Trong lúc đó, Vân Lăng nhìn giao diện thông báo thở dài.
[ Họ và tên: Mary (Lãnh chủ có thể đặt tên và lựa chọn có công khai tên hay không) ]
Cấp bậc: 0

Thuộc tính: Sức mạnh 4, Nhanh nhẹn 4, Thể lực 5, Trí lực 6, Tinh thần 6.
Kỹ năng chiến đấu: Chữa trị cấp C.
Kỹ năng sinh hoạt: Không.
Giá thuê: 50 đồng.
Cũng có thể xem như một NPC khá tốt.
Chỉ tiếc là không phải là người có kỹ năng sinh hoạt như cô mong đợi.
Vân Lăng đặt tên là “Mục Sư Giáp”, cài đặt thông tin NPC ở trạng thái công khai.
Sau đó để NPC đến xưởng mộc lấy quyền trượng làm vũ khí, đứng trước doanh trại tăng máu thuê cho người chơi.
“Mục sư?” Nhìn thấy NPC mới, ban đầu người chơi sững sờ, sau đó vui mừng điên cuồng: “Có mục sư rồi, chẳng phải thời gian nghỉ ngơi của chúng ta sẽ được rút ngắn đi rất nhiều sao!”
Mục Sư Giáp cười trả lời: “Có thể tăng máu giúp mọi người, có thù lao, một lần 3 đồng.”
Mọi người đang vây xem: “…”
Một người nghiêm mặt hỏi: “Trở về doanh trại, nghỉ ngơi tại chỗ là có thể phục hồi máu và mana, sao lại phải trả tiền tăng máu chứ?”
Bọn họ cũng không ngốc.
Mục Sư Giáp nghiêm túc nói: “Thời gian ban ngày có hạn, thời gian nghỉ ngơi càng ngắn thì thời gian hoạt động tự do càng dài.

Tăng máu cũng không đắt, mọi người sẽ cần đến.”
Cô ấy nói rất đúng, rất hợp tình hợp lý, người chơi không thể nào phản bác được.
Một người mở túi quần ra, mếu máo: “Không, nghèo đến nỗi không cần.”
**
Ra ngoài gϊếŧ quái, thăng cấp.

HP còn bốn mươi phần trăm thì trở về doanh trại nghỉ ngơi, đợi HP phục hồi.
Theo quá trình thông thường thì phải như thế, nhưng hôm nay trong doanh trại lại có Mục Sư Giáp.
Vân Lăng trở lại doanh trại, thấy xung quanh không có ai lập tức ra lệnh cho Mục Sư Giáp tăng máu miễn phí cho mình.
“Vâng, đại nhân.” Mục Sư Giáp không nói hai lời, liên tục sử dụng kỹ năng mấy lần.
HP của Vân Lăng tăng lên vùn vụt, qua một lát đã khôi phục hơn nửa.
Đến lúc cảm thấy mình lại có thể tiếp tục ra ngoài đánh quái, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Hóa ra đây chính là doanh trại Lăng Vân.”
Vân Lăng quay đầu lại nhìn, nhận ra Lục Xuyên: “Đến rồi sao?”
“Ừ.” Lục Xuyên trả lời, thả hai chiếc túi cỡ lớn xuống, đổ ra một đống vật liệu gỗ, vải bố và tơ sợi.
Vân Lăng: “…”
Cậu ta đi cướp về hả? Chỉ hai ngày ngắn ngủi, người bình thường sao có thể tích lũy được nhiều tài nguyên như thế?
“Đây là những thứ tôi đổi được, cho cô.” Lục Xuyên nói.
Vân Lăng rất muốn từ chối thật khí phách, nhưng bây giờ cô thật sự rất cần vải bố.

Mặt khác, xưởng mộc mới xây, nguyên liệu gỗ chế tác trang bị cũng rất cần thiết.
Xoắn xuýt một hồi lâu, Lục Xuyên mới mở miệng: “Không cần do dự, tôi cho thì cô cứ lấy đi.”
Nói xong anh lập tức rời đi.
Đi rồi!
Vân Lăng bất đắc dĩ nhặt đồ lên, nghĩ thầm, thôi thì đêm nay làm một chiếc ba lô sợi đay tặng anh, coi như có qua có lại.
**

Sắp tới giữa trưa, Tông Nghiệp Minh đi theo đoàn đội vào khu dân cư gần đó.
Một người bước lên gõ cửa, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Ai vậy?” Bên trong truyền ra tiếng nói rụt rè.
Người gõ cửa vui mừng, vội vã gọi: “Bé con, là ba! Ba trở về tìm mọi người đây!”
Trong phòng đột nhiên im ắng, không có người trả lời.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.

Vợ và con cùng nhau nhào vào lòng người đàn ông: “Sao bây giờ anh mới về!”
“Ba về trễ rồi!” Cao Lực không hề nhắc tới quãng đường về nhà có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ nhẹ giọng an ủi.
Một nhà ba người ôm chầm lấy nhau, cùng nhau tâm sự.
“Đã tìm được người rồi, chúng ta mau đi thôi.” Sử Quảng Phi thúc giục.
Cao Lực khuyên vợ con rời đi cùng anh ta, nhưng vợ anh ta lại nói: “Hai ngày nay lượng quái vật bên ngoài rõ ràng đã giảm đi nhiều.

Chúng ta ở trong nhà chờ, chẳng mấy chốc nữa quân đội sẽ tới cứu chúng ta, không cần phải chạy đi đâu cả.”
Cao Lực cố gắng khuyên nhủ, nhưng vợ anh ta lại cố chấp, kiên quyết không chịu đi.
Cuối cùng, Cao Lực chỉ đành chấp nhận.

Anh ta nhìn đồng đội cũ của mình, vẻ mặt áy náy: “Thật xin lỗi, tôi không có ý định trở về doanh trại.”
Sử Quảng Phi nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu, hỏi: “Anh chắc chứ?”
“Vâng.” Ban đầu anh ta còn do dự, nghe vợ nói xong càng chắc chắn mình muốn ở lại: “Tình hình bây giờ đã chuyển biến tốt hơn rồi, tai họa sẽ nhanh chóng qua đi.

Chúng ta không phải đấng cứu thế, không cần phải cậy mạnh.”
“Chờ đợi cứu viện là việc tốt nhất chúng ta nên làm bây giờ.”
“Anh tìm được người nhà rồi, đương nhiên là sẽ nói như thế.” Tông Nghiệp Minh nhịn không nổi, đâm chọc một câu.
Cao Lực đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Sử Quảng Phi thở dài, “Chúng ta đi thôi.”
Đoàn người im lặng rời đi.
Thấy người lạ đã đi xa, vợ anh ta mới nói: “Làm em sợ muốn chết! Trong nhà cất rất nhiều lương thực, đủ cho chúng ta ăn hơn một tháng, em sợ anh sẽ bảo bọn họ ở lại…”
Thảo nào cô ấy cứ khăng khăng ở nhà không chịu đi.

Bây giờ Cao Lực mới hiểu được tính toán kỹ càng của vợ mình.
**
Ra khỏi khu dân cư, không khí trong đội vẫn nặng nề như cũ.
“Thật ra lão Cao nói cũng đúng.” Một người đột nhiên lên tiếng: “Đợi chúng ta đủ mạnh thì quân đội cũng đã sớm đến cứu người rồi.”
“Có lẽ cách tốt nhất vẫn là đợi ở doanh trại, kiên nhẫn chờ tin tức.”
Không ai nói gì, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vô số chùm sáng.
Người Đầu Trâu, Binh Sĩ Xương Khô, Thần Rừng, Ác Ma,… Lướt mắt một vòng đã thấy hơn mười loại quái không hề trùng chủng tộc.
Sử Quảng Phi biến sắc, anh ta hô to: “Quay về doanh trại!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.