Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 19: 19: Khu Cửa Hàng




Cái bóng? Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Có người hiểu ý cúi đầu nhìn xuống, đã thấy cái bóng của người chơi nữ kia mọc một cặp sừng, dáng vẻ rất kì dị, lập tức kêu to, “Mau nhìn kìa! Cái bóng của cô ấy rất kì lạ!”
Cứu người quan trọng hơn.
Đồng đội không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng vung gậy lên hung hang đánh lên cái bóng đó.
Cái bóng chia thành hai, rồi lại nhập lại thành một, trông chẳng hao tổn gì cả.
“HP lại tụt rồi! Tụt nữa rồi!” Người chơi nữ hoảng loạn.
“Đã nói là phải dùng kỹ năng hệ Hỏa.” Vân Lăng bất đắc dĩ nói, “Đòn tấn công vật lý không có tác dụng đâu, không phải kỹ năng hệ Hỏa thì cũng chẳng có hiệu quả gì cả.”
“Cột Lửa!” Kỷ Lăng Vân ra tay.
“Quả Cầu Lửa.”
“Sao Chổi Trời Giáng.”
Cùng lúc đó, những người chơi khác cũng nhao nhác tung kỹ năng cứu người.
Đòn đánh trúng đích, Ảnh Quái kêu lên thảm thiết rồi hóa thành một sợi khói xanh.
Vân Lăng nhìn đám người hệ Pháp Sư nhao nhác, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đây là một trong những bất lợi của tổ đội tạm thời, thiếu sót ở chỗ hợp tác với nhau, không hề phối hợp ăn ý.

Vốn dĩ chỉ cần một người là có thể gϊếŧ chết con quái đó, cuối cùng lại có ba người ra tay, uống phí bao nhiêu mana…
“Không sao rồi.” Thấy người chơi nữ kia còn hoảng loạn chưa tỉnh táo, đồng đội nhanh chóng đỡ lấy.
Người chơi nữ kia sợ hãi đến nhũn cả chân, sau đó sắc mặt trắng bệch, lôi kéo cầu xin đồng đội, “Lần này ra ngoài nguy hiểm quá! Chúng ta về đi được không?”
Đồng đội tỏ vẻ khó xử, một lúc lâu vẫn không trả lời.
“Tôi nói không đúng à?!” Người chơi nữ kia vừa bị dọa đến hoảng sợ, bây giờ cũng đã bình tĩnh lại, cuối cùng cũng bùng nổ, “Đi gần hai tiếng rồi, chúng ta đã đi xa doanh trại được bao nhiêu đâu? Tính cả thời gian nghỉ ngơi trên đường, chắc chắn phải tốn hơn hai giờ mới đến được khu cửa hàng!”
“Hơn nữa, vào khu cửa hàng thì sao? Còn phải giải quyết đám quái vật ở trong đó.

Đợi đến khi lấy được vật tư còn phải tay xách nách mang một đống thứ lỉnh kỉnh về doanh trại.”
Trong lòng Vân Lăng biết, người này vừa mới xem lại giao diện thuộc tính, thấy lượng HP dư lại quá ít nên mới thay đổi quyết định.
Cô đang định lấy màn thầu hoa màu từ trong ba lô ra bán cho đối phương, không ngờ lại có người đi trước một bước, “Bình tĩnh nào.

Tôi có kỹ năng trị liệu, có thể tăng máu cho cô.”

“Thế cũng không được.” Thái độ của người chơi nữ bị thương rất kiên quyết, “Đoạn đường tiếp theo chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Anh có thể tăng máu cho tôi, nhưng mà anh có thể tăng máu cho bốn mươi người không? Anh có nhiều mana đến thế sao?”
Kỷ Lăng Phong tỏ vẻ không vui.

Anh ta không có ý định thuyết phục người chơi nữ kia, mà nhìn sang phía Vệ Khanh, “Quản người của anh cho tốt vào.”
Vệ Khanh, “…”
Đoàn đội của anh ta là một tổ chức lỏng lẻo, từ trước đến nay vẫn theo phương châm tự do, bình đẳng.

Anh ta chẳng qua chỉ là đoàn trưởng trên danh nghĩa, làm sao mà quản được?
Không đợi Vệ Khanh lên tiếng, người chơi nữ kia tiếp tục nói, “Bất kể người khác nghĩ thế nào, tôi phải quay trở về.

Nếu như đoàn trưởng không đồng ý, vậy thì thôi sẽ rời khỏi đoàn trước, sau đó sẽ tự mình hành động.”
Dù sao cũng là người trong đoàn của mình.

Vệ Khanh khuyên vài câu, “Bây giờ cô trở về cũng lẻ loi một mình, không phải cũng rất nguy hiểm sao? Hay là cô cứ ở lại trong đoàn, rồi cùng nhau đến khu cửa hàng.”
Ai ngờ người chơi nữ kia lại liếc nhìn bốn phía, lớn giọng nói, “Bây giờ quay về còn kịp! Có ai muốn lập đội trở về doanh trại không? Mau bước ra đây đi.”
“Mọi người phải suy nghĩ thật kỹ! Đi tiếp thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào!”
“Vật tư quan trọng hơn hay mạng của mình quan trọng hơn?”
Lòng người bắt đầu do dự.
Không bao lâu sau, ba người bước lên, nói rằng mình muốn về doanh trại.
Một lát sau lại có thêm một người bước ra.

Anh ta nói rằng với thực lực bây giờ, muốn đến khu cửa hàng quá khó khăn, cho nên anh ta quyết định từ bỏ.
“Còn ai nữa không?” Kỷ Lăng Phong lên tiếng hỏi, ánh mắt anh ta như chim ưng sắc bén liếc nhìn đoàn người, “Cứ mạnh dạn bước ra đây.”
Vưu Tình Văn và Trịnh Minh Nhạc lại gần nhau nhỏ giọng bàn luận, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Vân Lăng.
“Không cần lo cho tôi.” Vân Lăng chủ động lên tiếng.
“Dù sao thì cũng là do tôi kéo cô tới.” Trên mặt Vưu Tình Văn toát lên vẻ áy náy.

“Không sao cả.” Vân Lăng nói, “Là tự tôi muốn tới, không liên quan đến người khác.”
Trịnh Minh Nhạc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng gọi thành viên của mình tới, bảo bọn họ tự quyết định đi hay ở.
“Trên con đường này, nguy hiểm và lợi ích luôn tồn tại song song, khả năng nhận được vật tư, trở nên dư giả là rất cao, cũng có thể là không còn mạng sống để quay về.

Muốn thế nào mọi người tự mình quyết định.” Anh ấy nói, “Bởi vì đã đồng ý với người thuê là sẽ đi khu cửa hàng, cho nên tôi và Tình Văn sẽ tiếp tục ở lại.”
“Hai người chúng tôi cũng ở lại.” Vân Lăng chỉ mình và Hộ Vệ Giáp.
Các thành viên do dự, trên mặt lộ vẻ phân vân.
Cuối cùng, đoàn đội của Vệ Khanh có sáu người rời đi, của Trịnh Minh Nhạc có bốn người, số người chơi còn lại tiếp tục đi là ba mươi người.
Mặc dù không kịp theo kế hoạch nhưng cũng có thể miễn cưỡng coi như có người giúp đỡ.
Kỷ Lăng Phong mím môi, tìm ra mười người cùng nhau lập thành một tiểu đội tạm thời.

Sau đó tìm một nơi vắng vẻ để ẩn nấp, ra lệnh cho tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút.
Vệ Khanh đứng dựa vào tường, nhìn Vân Lăng, rồi liếc sang Lục Xuyên, tò mò hỏi, “Sao hai người biết đối phó với Ảnh Quái thì phải sử dụng kỹ năng hệ Hỏa?”
Lục Xuyên giải thích, “Trước kia đã từng gặp.”
Vân Lăng trả lời cho có lệ, “Đoán.”
Vệ Khanh nhìn Vân Lăng, vẻ mặt kì lạ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Làm sao?” Vân Lăng hỏi.
“Vào lúc tôi gặp cô, cô đã đã ở doanh trại Lăng Vân, đó là ngày đầu tiên bắt đầu trò chơi.” Có vài lời Vệ Khanh đã giấu trong lòng quá lâu rồi, đến bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra.
“Cô tên là Vân Lăng, doanh trại có tên là Lăng Vân.”
“So với những người chơi khác, cô biết quá nhiều rồi.”
“Bất kể như thế nào, tôi vẫn có cảm giác gì đó không đúng cho lắm.”
Vân Lăng cười, “Nhà tôi ở khu dân cư gần đó, không vào doanh trại Lăng Vân thì biết đi đâu bây giờ?”
“Tôi sinh ra đã được gọi là Vân Lăng, không lẽ chỉ vì một trò chơi mà đổi tên sao?”
“Trên đời này, cơ bản thì những trò chơi võng du đều gần giống nhau.

Chơi nhiều sẽ tự có kinh nghiệm.”
Trịnh Minh Nhạc nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cũng lên tiếng phụ họa, “Tên là Vân Lăng thì sao? Kỷ Lăng Phong có một cô em gái, tên là Kỷ Lăng Vân đấy thôi.”
“Cũng không thể vì doanh trại có tên như thế này mà cấm người khác không được có tên như vậy chứ.”

“Hơn nữa, trò chơi thì vừa mới được phát hành, mà người ta đã có tên này từ hơn hai mươi năm trước rồi, ai lấy tên của ai mới đúng?”
Những lời này rất có lý, Vệ Khanh không thể nào phản bác được.
Lục Xuyên tỏ vẻ, “Không phải Vân Lăng biết quá nhiều, mà là do những người khác quá ngu ngốc.”
Vệ Khanh, “…”
“Đã đến lúc nào rồi còn rảnh rỗi ngồi tám chuyện?” Vưu Tình Văn nhanh chóng đổi chủ đề, “Lại đây bàn một chút xem vị trí trong đội được sắp xếp theo chức nghiệp như thế nào.”
Bị cắt ngang như thế, Vệ Khanh lập tức quên thắc mắc.

Anh ta vểnh tai tập trung nghe đồng đội tạm thời tự giới thiệu.
**
Tiểu đội tạm thời gồm mười người.
Đoàn đội của Trịnh Minh Nhạc còn sáu người, bao gồm Trịnh Minh Nhạc – cận chiến, Vưu Tình Văn – pháp sư, Vân Lăng – Tanker, Hộ Vệ Giáp – cận chiến, Bạch Sở Phàm – Tanker, A Hưởng – Tanker (Tanker phụ).
Đoàn đội của Vệ Khanh có bốn người ở lại, theo thứ tự là Vệ Khanh – cận chiến, Phương Đức Lâm – cận chiến, Phương Đức Dương – cận chiến, Lục Xuyên – xạ thủ.
Mười người thay phiên nhau giới thiệu xong, Vệ Khanh thở dài, “Đoàn đội bố trí không hợp lý lắm.

Cận chiến quá nhiều, Tanker cũng nhiều, nhưng pháp sư và tầm xa quá ít.”
Vưu Tình Văn lại không đồng ý, “Tôi thấy vẫn ổn mà.

Mặc dù số người không nhiều, nhưng ai cũng là cao thủ.

Chỉ cần mọi người phối hợp ăn ý với nhau thì con đường đến khu cửa hàng không đến nỗi gian khó quá mức đâu.”
Vân Lăng suy nghĩ một lúc, rồi lấy ra một hộp cơm, “Vì đoàn đội, tôi có thể cống hiến đạo cụ.

Tuy nhiên, nếu như trong lúc mọi người đánh quái có rơi xuống vật liệu, tôi muốn tùy ý chọn hai mươi thứ trong đó.” (App truyện TYT)
Đạo cụ gì mà quý giá như vậy?
Phương Đức Lâm vừa định lên tiếng, sau khi nhìn thấy thuộc tính của vật phẩm liền im lặng nuốt câu nói đó vào bụng.
[ Tên: Màn Thầu Hoa Màu ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần thiết: 1 bột ngô, 1 bột mì.
Hiệu ứng đạo cụ: Mỗi phút hồi phục một HP căn bản (kéo dài trong một giờ).
[ Tên: Cháo Hoa ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần thiết: 1 gạo.

Hiệu ứng đạo cụ: Mỗi phút hồi phục một mana căn bản (kéo dài trong một giờ).
Một cái hồi máu, một cái hồi mana, đây chính là đạo cụ rất cần thiết vào lúc này.
Vân Lăng nói, “Nếu như mọi người đồng ý, vậy thì đạo cụ này có thể giao cho đội, dùng cho những người thích hợp.

Nếu như không đồng ý, vậy thì bỏ đi, tự tôi giữ lại dùng.”
Cô là người chơi hệ sinh hoạt, thảo nào không giỏi về chiến đấu.

Vưu Tình Văn đột nhiên hiểu ra.
“Tôi không có ý kiến.” Trịnh Minh Nhạc lên tiếng đầu tiên.
Sau đó, Hộ Vệ Giáp, Vưu Tình Văn, Bạch Sở Phàm, A Hưởng cũng nhao nhao tiếp lời.

Số lượng người đồng ý chiếm đa số, quyết định này cứ thế được chấp thuận.
“Tôi cần thịt ma thú, nếu như đánh quái rơi xuống thì ưu tiên đưa cho tôi.” Lục Xuyên cũng móc từ trong túi ra hai bọc thịt nướng được bao lại bằng lá sen.
[ Tên: Cánh Gà Nướng ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần thiết: 1 chân gà
Hiệu ứng đạo cụ: Mỗi năm giây hồi phục mười điểm HP, một điểm sức mạnh tạm thời (kéo dài trong một giờ).
[ Tên: Thịt Thỏ Nướng ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần thiết: 1 thịt thỏ.
Hiệu ứng đạo cụ: Tăng một điểm trí lực tạm thời, một điểm tinh thần tạm thời (kéo dài trong một giờ).
Đây đều là những đồ tốt hiếm có.
Những người khác: “…”
Đây là đạo cụ phục hồi vô cùng khó gặp mà người ta hay nhắc tới sao?
Cuối cùng Vệ Khanh cũng hiểu, mặc dù mọi người đang ở cùng một thế giới, nhưng mà không phải đang chơi cùng một trò chơi.
“Thịt nướng có thể tăng điểm thuộc tính sao?” Hai mắt Vưu Tình Văn tỏa sáng: “Anh đồng ý cống hiến đương nhiên là chuyện tốt.”
Trịnh Minh Nhạc cũng nói: “Cần thịt ma thú ư? Không thành vấn đề.”
Hộ Vệ Giáp, Bạch Sở Phàm và A Hưởng lại nhao nhao phụ họa.
Đa số mọi người đều đồng ý, thế là quyết định này cũng được chấp thuận.
Vệ Khanh: “…”
Mặc dù anh ta cũng không có ý định phản đối, nhưng đây không phải giống như ỷ đông người nên ra vẻ lưu manh sao?
Trong lúc suy nghĩ, thời gian nghỉ ngơi cũng đã kết thúc, đoàn đội ba mươi người lại tiếp tục lên đường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.