Mọi người vừa ăn sáng vừa nhìn mưa phùn lất phất ngoài thôn, ăn mà không biết mùi vị là gì. Bọn họ âm thầm cầu nguyện, đừng mưa nữa, mau tạnh đi, bọn họ còn phải đi ra ngoài.
Đáng tiếc mọi chuyện không được như mong muốn, mưa càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng nghiễm nhiên biến thành một trận mưa to tầm tã.
“Trời mưa to như vậy, chúng ta còn đi ra ngoài nữa không?” Một người khô khốc hỏi.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, không ai đáp lại.
Một lát sau, một người đồng bạn trong số bọn họ khẽ cắn môi: "Đi!”
Nhà của cậu ta tiêu xài rất nhiều, một ngày không làm việc thì cả nhà đều phải uống gió Tây Bắc. Mặc kệ ra ngoài lúc trời mưa nguy hiểm cỡ nào cũng phải nghĩ cách để kiếm ăn.
Quan trọng hơn là phí qua đêm hôm nay vẫn chưa thanh toán!
“Những ai muốn ra ngoài thì đi, còn ai muốn ở lại lãnh địa thì ở, mười phút sau lập đội xuất phát.” Đội trưởng lên tiếng.
Các thành viên trong đội cau mày, mỗi người càng thấy rối rắm hơn.
Vân Lăng nhìn màn mưa mà suy nghĩ xuất thần. Trong lúc vô tình cô thoáng nhìn Lục Xuyên thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay mưa to, anh có ra ngoài không thế?”
“Dự trữ vẫn còn đủ, không cần nôn nóng ra bên ngoài.” Lục Xuyên nói: "Chế độ không chiến đấu đã bị bỏ, lúc nào lãnh địa cũng có khả năng bị công kích, tôi ở đây chờ tiểu quái chủ động tới cửa.”
Vân Lăng: "…”
Bị quái vật đánh lén rõ ràng là rất nguy hiểm, qua miệng anh lại trở thành tiểu quái mang đầu đến giao tận nhà.
“Còn cô thì sao? Định ra ngoài à?” Lục Xuyên hỏi lại.
“Tôi vẫn chưa quyết định.” Vân Lăng trả lời.
Kỳ thật cô có linh cảm mơ hồ ra ngoài đó lúc mưa sẽ không ổn. Nhưng cô thực sự muốn biết rốt cuộc là chuyện gì làm ảnh hưởng.
Sau khi suy nghĩ, Vân Lăng rốt cuộc cũng ra quyết định: "Đợi mưa tạnh tôi sẽ ra ngoài đi dạo.”
**
Trời vẫn còn mưa.
Vì sinh kế, một bộ phận người chơi không thể không dầm mưa đi ra ngoài.
Vân Lăng pha một ly cà phê, cô nhìn màn mưa mà lẳng lặng suy tư.
Cách đó không xa, người chơi sinh hoạt vẫn cứ theo lẽ thường công tác. Bện giày, làm giáo gỗ, làm khiên tre. Còn có người bện giày bằng sợi mây, cũng không biết là học được nghề ở chỗ nào.
Có vài người trộm xem quy trình chế tạo khiên tre, đáng tiếc là quá trình chế tác tương đối phức tạp, nhìn hết nửa ngày vẫn không học được.
Cũng có người chợt lóe ý tưởng, đi mua nguyên vật liệu từ chỗ người chơi khác về thử làm giáo tre.
Sau khi thử cân nhắc và thất bại vài lần, quả thật anh ta đã làm được!
[ Chúc mừng bạn đã tạo ra trang bị tự chế. ]
[ Bạn đã mở khóa kỹ năng ‘Nghề tre sơ cấp’. ]
[ Tên: Giáo tre ]
Phẩm chất: Phổ thông
Độ bền: 15/15
Hiệu quả trang bị: Sức mạnh +1.
Tôi vậy mà có khả năng chế tác?
Người chơi làm giáo tre choáng váng, chính bản thân cũng sợ ngây người.
Ngay sau đó một ý niệm khác hiện lên ―― sau này không săn thú nữa cũng vẫn có cách nuôi sống bản thân.
Hoặc là đi săn thú vào ban ngày, thu thập trong thời gian nghỉ ngơi, và chế tác thủ công vào ban đêm. Chẳng bao lâu nữa anh ta có thể mua nhà ở cưới vợ, trở thành người chiến thắng nhân sinh.
Nghĩ đến chỗ đắc ý, anh ta cầm lòng không đậu mà lộ ra một ý cười ngây ngô.
Vừa qua 8:50, một tiểu đội săn thú ba người hoảng sợ chạy trốn về phía thôn Lăng Vân, vừa chạy vừa kêu: "Cứu mạng!!”
Là lợn rừng đen đang truy kích bọn họ.
Lục Xuyên không thể từ chối đạo nghĩa, ra tay cứu viện.
Mũi tên bắn ra, NPC cung thủ cũng chủ động xuất kích tiêu trừ tai họa nhắm tới sự an toàn của lãnh địa.
Hai phút sau, năm con lợn rừng đen tử vong.
Lục Xuyên và Xạ Thủ Giáp đi ra bên ngoài nhặt những vật phẩm rơi xuống rồi mau chóng quay về.
“Người chơi tầm xa có thể săn thú ngay cả khi ở trong lãnh địa!!” Một người chơi tầm xa như vừa mới tỉnh mộng.
Đáng tiếc là con mồi đã bị cướp mất.
“Sao vậy?” Vân Lăng thấy bộ dáng của tiểu đội săn thú chật vật thì không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.
Ba người ra sức chạy vội, vất vả lắm mới trốn về tới lãnh địa, lúc này vẫn còn thở hổn hển: "Bên ngoài, quả thực không phải chỗ dành cho người!”
“Trời mưa to vô cùng, không chỉ ảnh hưởng đến thị giác mà còn ảnh hưởng thính giác. Quái vật đi đến gần bên cạnh nhưng chúng tôi đều không phát hiện.”
“Bị mưa xối một lát, hệ thống liền nhắc nhở người chơi bị nhiễm trạng thái debuff, nhanh nhẹn -1. Lại xối thêm lát nữa, nhanh nhẹn -2, thể lực -1.”
“Sốt ruột nhất chính là những trang bị đeo trên người bị mưa mài mòn và giảm độ bền, liên tục rớt điểm! Đi ra ngoài nửa giờ nhưng thu hoạch được chút gì, hơn nữa trang bị còn bị hao mòn trên diện rộng, quá lỗ!”
Ba người anh một lời tôi một câu, thi nhau phun nước đắng.
Nghe vậy, một mảnh tĩnh mịch bao trùm lãnh địa, cư dân đều ngây ngẩn cả người.
Săn thú vốn đã nguy hiểm, thị giác, thính giác đều chịu ảnh hưởng, vậy sẽ càng dễ bị đánh lén hơn.
Gặp mưa sẽ dính trạng thái debuff, nghĩa là trạng thái của bản thân sẽ trượt xuống.
Thiệt hại trang bị càng làm người ta đau lòng gấp bội. Vốn là trang bị cần kiệm ăn mặc để tích cóp mua được, đi vài chuyến trong mưa là mất hết sạch, thế này cũng quá mức…
Nhưng mà không đi lại không được!
Nhỡ đâu mưa hết nửa tháng, bọn họ biết phải ăn cái gì? Ở chỗ nào?
Càng nghĩ cư dân càng lo lắng sốt ruột.
Tuy nhiên, Vân Lăng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô mở ba lô ra để xem xét.
[ Tên: Nón rộng vành (đồ che mưa) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần có: lá tre * 20, sợi tơ * 5.
Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.
Lưu ý: Bạn chỉ có thể học nếu có nghề tre sơ cấp.
[ Tên: Áo tơi (đồ che mưa) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Nguyên liệu cần có: cỏ râu rồng *50, sợi tơ *5.
Hiệu quả trang bị: Thể lực +2.
Lưu ý: Bạn chỉ có thể học nếu có nghề cỏ sơ cấp.
Vân Lăng: "…”
Vậy là một số trang bị rõ ràng không tăng thuộc tính nhưng thực chất lại có tác dụng đặc biệt là che mưa?
Như vậy vấn đề ở đây là lãnh địa không có xưởng tre, xưởng cỏ, vậy bản vẽ nên giao cho ai học bây giờ?
Vân Lăng trầm ngâm một lát rồi gọi Pháp Sư Ất ra.
[ Họ và tên: Pháp Sư Ất ]
Cấp bậc: 2
Thuộc tính: Sức mạnh 4, nhanh nhẹn 4, thể lực 7, trí lực 8, tinh thần 8.
Kỹ năng chiến đấu: Mưa sao băng cấp B, quả cầu lửa cấp C.
Kỹ năng sinh hoạt: Nghề tre sơ cấp.
Mới đầu cô thuê cô ấy là vì kỹ năng quần chiến cấp B quả cầu lửa, thế nhưng bây giờ trong tình huống không có kiến trúc chuyên dụng, có lẽ có thể thử xem, NPC có tự chế trang bị giống người chơi được hay không.
Nghĩ như vậy, Vân Lăng giao bản vẽ “Nón rộng vành” cho Pháp Sư Ất.
Pháp Sư Ất tiếp nhận, lập tức sử dụng.
Vân Lăng tò mò: "Làm được nón rộng vành không?”
Pháp Sư Ất gật gật đầu: "Có công cụ, có nguyên vật liệu là có thể làm được.”
Nghĩ nghĩ một hồi, Vân Lăng dẫn Pháp Sư Ất tới tìm Dương Vĩnh: "Anh có lá tre không?”
Dương Vĩnh ngẩn người: "Có, sao vậy?”
“Tôi mua của anh.” Vân Lăng nói: "Mặt khác tôi cũng muốn mượn một số công cụ.”
Thấy Dương Vĩnh ngây người, cô nói bổ sung: "Mượn có trả phí cũng được.”
“Không cần đưa tiền.” Dương Vĩnh lấy lại tinh thần, không thèm để ý nói: "Công cụ cứ tùy ý sử dụng, còn lá tre…”
Anh ta ấp úng vì không biết phải định giá như thế nào.
Hơn nửa ngày mới nói: "Lá tre cũng không phải thứ gì đáng giá, khi nào cần cứ lấy đi.”
“Cũng được.” Vân Lăng nói: "Thành phẩm làm ra tôi đưa cho anh.”
Vào đợt mưa, đồ che mưa còn tốt hơn tiền bạc nhiều.
“Được.” Dương Vĩnh không biết đối phương muốn làm gì, thuận miệng đồng ý, sau đó anh ta lấy công cụ với lá tre ra.
Vân Lăng đúng lúc đưa ra sợi tơ.
Pháp Sư Ất tự giác tiến lên cầm lấy lá tre, sợi tơ và công cụ bắt đầu làm việc.
Dương Vĩnh vuốt cằm: "Ngày mưa đội nón rộng vành quả thật là có thể ra bên ngoài…”
Anh ta biết cách chế tạo, chẳng qua vừa rồi quá lo lắng nên nhất thời không nhớ tới.
“Anh làm được không?” Vân Lăng tò mò.
“Đã lâu rồi tôi không làm, không biết có bị ngượng tay không nữa.” Nói rồi Dương Vĩnh cầm lấy công cụ đi theo bên cạnh cô.
Trong lúc đang cần sợi tơ, tìm hết nửa ngày cũng không tìm được, Vân Lăng lặng lẽ đưa cho anh ta năm cái: "Không cần khách khí.”
Một bên cung cấp sợi tơ, một bên cung cấp lá tre và công cụ, cái này gọi là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Dương Vĩnh không khách khí liền cầm lấy để sử dụng.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc nón rộng vành được hoàn thành.
[ Chúc mừng bạn đã làm ra trang bị tự chế “Nón rộng vành”. ]
[ Chúc mừng bạn đã nhận được 10 điểm kinh nghiệm ]
[ Tên: Nón rộng vành (đồ che mưa) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Độ bền: 20/20
Hiệu quả trang bị: Thể lực +1.
Dương Vĩnh cầm trang bị mới chế tạo trên tay mà vui sướng không thôi, lăn qua lộn lại xem xét, yêu thích không nỡ buông tay.
Cùng lúc đó dộng tác của Pháp Sư Ất không mấy thuần thục, nón rộng vành mới chỉ hoàn thành hơn phân nửa.
Nhìn thấy nón rộng vành, một số người chơi chủ động đi tới hỏi thăm: "Xin chào, cái mũ này bán thế nào vậy?”
Dương Vĩnh không khỏi nhìn về phía Vân Lăng.
Vân Lăng dùng khẩu hình trả lời: "Anh làm thì anh quyết định.”
“Bán!” Dương Vĩnh không chút do dự.
Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng định giá 60 đồng.
Bán xong Dương Vĩnh muốn chuyển 10 đồng cho Vân Lăng.
“Không cần.” Vân Lăng lắc đầu từ chối: "Chúng ta dùng lá tre và công cụ của anh.”
“Vậy coi như đổi sợi tơ với lá tre.” Dương Vĩnh nói: "Sau này làm xong nón cô không cần đưa cho tôi.”
Tuy anh ta là người cung cấp lá tre và công cụ, đối phương chỉ góp thêm sợi tơ, thoạt nhìn giống như đang chiếm của hời nhưng không thể tính toán như vậy được. Lá tre có thể thấy ở khắp nơi, chỉ cần thu thập là có nhưng sợi tơ chỉ có đánh quái mới rơi xuống mà thôi.
Không có sợi tơ của Vân Lăng, cho dù anh ta tay nghề làm nón rộng vành cũng làm thể làm vụ buôn bán này được.
“Được.” Vân Lăng đồng ý.
**
Mưa tí tách tí tách rơi, bầu trời vẫn không quang đãng như lúc trước.
Liên tục có người chơi chạy trở về như đang chạy trốn, khóc lóc kể lể phía ngoài thôn hung hiểm đến mức nào.
Ngay cả mấy đoàn đội tự tin là vũ lực cường hãn, không xem mưa ra gì cũng đều bị cơn mưa này đánh bại phải trở về.
Do ở dưới mưa quá lâu, trang bị của các thành viên trong đội đều bị mài mòn rất nghiêm trọng. Sau khi thống kê hết tất cả, tổn thất to lớn đủ khiến cho thành viên cảm thấy hít thở không thông.
May mắn nhất phải kể tới một cặp chị em, trước khi xuất phát dầm mưa đi ra ngoài đã tháo hết trang bị, trực tiếp mặc thường phục mà hành động.
Dù là trên đường đi hay lúc trở về đều không thấy một con quái vật nào cả. Vì thế nên khi người khác đang bị nhốt trong lãnh địa, bọn họ vẫn bình yên vô sự, trang bị không tổn hao gì, còn đào được một ít khoai lang.
Mặc dù cả người bị mưa xối ướt nhẹp dính trạng thái debuff rất nghiêm trọng nhưng ngồi bên đống đá lửa trại sưởi ấm, sẵn tiện hong khô cả quần áo, ăn khoai lang nướng thơm ngào ngạt, trạng thái debuff mau chóng vơi đi.
“Có bán khoai lang không vậy?” Có người ngửi thấy mùi khoai nướng, không nhịn được phải thò qua bắt chuyện.
Người chị gái lắc đầu như cái trống bỏi, “Không bán.”
Mưa dầm dề không biết bao giờ mới hết, hai chị em bọn họ không dự trữ nhiều lương thực, đều chỉ dựa vào đống khoai lang mà sống qua ngày, đương nhiên có nói gì họ cũng không bán.
“Được thôi.” Người nọ hậm hực rời đi, sâu trong nội tâm tràn đầy sầu lo ―― khi nào trận mưa này mới chịu tạnh?
Vân Lăng không có việc gì để làm, chỉ đơn giản quay về phòng làm mấy cái ba lô vải bông.