Nàng mệt mỏi ngồi tựa vào giường: “chỉ vài canh giờ nữa là ta khỏe thôi! Muội làm j mà sốt sắng cả lên vậy?” _ “tỉ tỉ, huynh này đã cứu tỉ đó!”. Nàng nhìn hắn: “tỉ phải cảm ơn hắn ta sao?”. Bạch Vân đưa cháo tổ yến: “tỉ tỉ húp miếng cháo cho nóng rồi nói tiếp!” _ “đầu giờ Tuất (19h) rồi mà ngươi chưa đi tới lễ Nguyệt Dao sao?” – nàng vừa nhận chén cháo loãng vừa nói. “nếu muội đi ai sẽ chăm sóc tỉ chứ?” _ “ta đâu phải là trẻ con. Đối với ta ốm vặt chính là chuyện thường”. Nó xụ mặt xuống vì k cãi lại đc, một đằng muốn đi chơi còn đằng này lại muốn ở khách điếm chăm sóc nàng. “hôm nay cứ coi như huynh cứu ta! Mau đi đi!” – nàng đưa mắt nhìn hắn_ “được” – Phong Dạ đáp lại. Nàng vuốt vuốt mái tóc mềm: “khoan đã! Liệu ta có thể giao muội muội Bạch Vân của ta cho Hạ Vũ của ngươi trong tối nay được k?” _ “nàng vừa nói j?” – hắn ngạc nhiên, nhíu mày nhìn nàng _ “muội muội ta thích đi chơi nhưng k ai đưa đi đc! Ngoài ngươi ta có thể nhờ ai?”. Hạ Vũ khó xử nhìn hắn và nàng: “thưa công tử thuộc hạ có thể làm đc ạ!” _ “tốt! Đúng là khẩu khí nam tử! Bạch Vân tỉ đã giúp muội rồi, mau đi đi”. Vân nhi rụt rè cười trừ rồi cũng theo gót Hạ Vũ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Nhạc Mỹ và Phong Dạ: “tên ôn dịch, mau ra ngoài!” – nàng ném gối vào hắn mà la _ “trẫm k biết đi đến nơi nào! thôi trẫm ngồi ở đây bâu bạn với nàng vậy” _ “ngươi...đường đường là hoàng đế 1 nc...” _ “...mà lại vào phòng nữ nhân! Hoàng hậu, nàng định nói như vậy chứ j?” _ “ngươi...” _ “có 1 điều cả thiên hạ k biết Âm Phong Dạ ta có khả năng đọc đc suy nghĩ của người khác” – hắn cười lạnh. “như vậy chẳng phải đi đâu ngươi cx đều nghe tiếng nói xung quanh mình hay sao?” _ “chỉ khi trẫm tập trung nhìn ai đó thì mới đọc thôi” _ “đc! vậy từ nay ngươi phải thề với trời rằng k đọc suy nghĩ của ta” – nàng nhìn hắn đề phòng. Hắn nhấp ly trà: “tại sao trẫm phải làm thế với nàng?” _ “...” – Nhạc Mỹ bối rối k đáp lại. “thôi, ta k nói chuyện với ngươi nữa! 1 canh giờ nữa, lễ Nguyệt Dao sẽ bắt đầu. Ngươi là hoàng đế, k thể vắng mặt!” _ “hoàng đế có mà hoàng hậu k có thì tế lễ sẽ k trọn vẹn! Là hoàng hậu nàng k biết điều đó?” _ “hoàng quý phi của ngươi đâu hả? Từ Nguyên hoàng hậu đã bị phế, chẳng lẽ ngươi muốn ta nghênh ngang xuất hiện trước muôn dân sao?” _ “chỉ cần 1 quyển tấu chương ngôi vị của nàng sẽ được phục hồi”.
Nàng nhìn hắn, thẳng thừng đáp: “k muốn” _ “Mã Nhạc Mỹ, nàng k chỉ là hoàng hậu Thanh Phong quốc mà còn là trưởng công chúa của Mộc quốc phồn vinh. Nàng k sợ phụ vương và mẫu hậu nàng lo lắng sao?”. Âm Phong Dạ hắn vốn ít nói nhưng hôm nay để thuyết phục nữ nhân, hắn lại tốn k ít thanh giọng. Mà cũng thật kì lạ, trong tam cung lục viện, k một nữ nhân nào lại k muốn leo lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cả. Trong khi đó, phế hậu đặc biệt của hắn lại k muốn. “ta chỉ là k muốn tham gia vào hậu cung hiểm ác. Ở lãnh cung ta lại thấy an toàn” _ “trẫm biết! Nhưng vua Mộc quốc đã cử sứ giả đến đây thưa chuyện với trẫm!” _ “tạm gác chuyện này đi! Hoàng thất sẽ ở Trung Thất điện trong 3 ngày đến khi Nguyệt Dao kết thúc! Đến lúc đó ta sẽ trả lời! Bây giờ ngươi hãy đi đi!” – nàng khoát tay rồi toan nằm xuống. Hắn vụt nhanh đến giường, bế nàng lên rồi bay ra khỏi cửa sổ. Nhạc Mỹ gắt gỏng: “mau đưa ta về phòng” _ “trẫm sẽ làm mọi thứ để nàng thay đổi suy nghĩ” _ “tại sao? Tại sao ngươi lại như thế?”. Phong Dạ im lặng, mang nàng bay đi. Chốc sau, Phong Dạ đem nàng đặt xuống một dòng sông uốn lượn đc thắp bằng đèn lồng, lung linh tỏa sáng. Bờ cỏ bên bờ xanh mướt, rừng bông lau bay nhẹ trong gió. Từ đây có thể nhìn thấy Tu Nguyệt hồ tỏa sáng ở xa. “nàng ngồi xuống đi! Trẫm sẽ kể cho nàng 1 câu chuyện”
12 năm trước....
Một cô bé 11 tuổi tươi cười đến bên một cậu bé 13 tuổi: “thái tử! Ta có thể thả diều với nhau không?” _ “đc, nhân dịp xuất cung. Thái tử phi cùng ta chơi đến lúc mặt trời xuống luôn!” _ “đc rồi! Nhị hoàng tử, tam hoàng tử mau đến đây! Thất công chúa cũng chơi nhé”. Cô bé kéo tay bọn họ tới giữa cánh đồng lộng gió, cười đùa vui vẻ với nhau. Sau khi chán chê, cô bé nhảy lên tảng đá, đem sáo ra thổi bản Tiêu Kiếm Trân nổi tiếng cho mọi người nghe. Kết thúc nó chính là trào vỗ tay thật to. Cô bé ấy cười, một nụ cười rất đẹp, hòa hợp với đôi mắt phượng tinh anh, khuôn mặt trái xoan đáng yêu. K sai! Cô bé ấy tên Mã Nhạc Mỹ, là thái tử phi của Thanh Phong quốc, là trưởng công chúa của Mộc quốc và cũng là đệ nhất mỹ nhân, hiền thục lương thiện nhất ngũ quốc. Thái tử lúc đó là cậu bé tốt tính và hiền lành, tất nhiên thái tử phi chính là mối tình đầu tiên của chàng. Họ đc ví như đôi uyên ương nhỏ xinh trong sáng. Nhưng thật k may, vào buổi chiều định mệnh đó....