Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 27: Sư Đồ Hội Ngộ






Núi Liễu Băng quanh năm tuyết phủ, địa hình hiểm trở ít ai đi đến. Nhạc Mỹ nhảy từ lưng điêu xuống, đi về phía hang động: “sư phụ, đồ nhi đến thăm người”. TINH! Nàng cúi người xuống đồng thời lấy một chưởng phá vỡ ám khí. Từ trong động phát ra một tiếng cười: “Hảo đồ đệ, gần 10 năm mới nhớ đến sư phụ! Ngươi mau về đi, nếu k đừng trách ta vô tình”_ “sư phụ, tiểu đồ đệ khỏi bệnh rồi nên mới đến đây thăm người mà”_ “vậy sao? À! sư phụ quên ngươi bị bệnh, cũng già cả rồi”. Nhạc Mỹ lắc đầu: “ôi trời! Bây giờ ta mới biết tại sao thiên hạ đặt biệt danh Tây Quái cho sư phụ”. Một bóng người y phục trắng, râu dài đến tận ngực từ trong cốc đi ra: “đồ nhi! Con nhiễm phong hàn rồi, mau vào đây!”. Ân Thành đại sư khom người lấy củi còn nàng ngồi bên cạnh thổi lửa. Ông châm một tách trà, rót ra: “trà này do ta tự tay điều chế, giúp hàn khí trong người con tan hết. Uống đi!” _”cảm ơn sư phụ”_”thế nào? Bây giờ con định ở mãi trong cái lồng vàng ấy sao?”- ông nhăn mặt, nhìn nàng. Nhạc Mỹ đăm chiêu, thở dài một tiếng: “người hãy để con tự quyết định đi!”_”ước định 16 năm của Hoàng Ni lão bà sắp đến rồi! Con làm sao thì làm, đến lúc đó con k ẩn đi thì tuyệt thế đan dược của sư phụ k giúp nổi con”. Nàng tiến đến, nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của sư phụ: “chuyện 10 năm về trước con k thể nào quên! dù bị Tư Hoàn Não đan khống chế đồ nhi vẫn quyết thù này phải trả” _” đồ nhi, sư phụ khuyên con đừng nên tiếp tục cuộc chiến này nữa. Năm xưa, bà ấy do ta mà trở nên như vậy! lỗi là của ta, là ta liên lụy đến con. Nay sư phụ chỉ mong mẫu hậu con ở dưới suối vàng tha thứ cho ta mà thôi”.... Nhạc Mỹ nhen thêm lửa dặn dò ông: “sư phụ, ngươi nhớ giữ ấm cơ thể. Con đến thăm người để hỏi thăm sức khỏe. Hoàng cung k phải là nơi tiện ra vào lâu đâu! Con xin cáo từ!”. Ân Thành đại sư chống cây gậy Thiết Mộc từ từ bước ra cửa cốc. Nàng cúi người hành lễ rồi bước đi. “Đại Mãnh! Ngươi bị làm sao vậy?” – Nhạc Mỹ hoảng hốt lay đại điêu_ “đồ nhi có chuyện j thế?”_”sư phụ, con vừa mới bước ra đã thấy Đại Mãnh nằm ở đó, hình như là trúng ám khí”_”sao?....nó mất rồi! Con đem chôn nó đi” – ông lắc đầu thở dài. “không cần tốn đất chôn đâu” – ngay trên bầu trời một người đàn ông tuấn tú, mắt phượng sát khí, tay ếm quạt vào ngực; phía sau hắn là 10 tên sát thủ bịt mặt. Nàng bước đến nhìn rõ ký hiệu: “Thất Hoàng Săn? Phó giáo chủ ngươi đến đây làm gì?”_”A! Hoàng hậu nương nương người cũng ở đây sao? Thật xin lỗi là lúc nãy ta lỡ tay phóng một chiếc Ngạc Phong châm vào điêu huynh của
người. Lát nữa xác sẽ...Xèo!... và biến thành mây khói!”- hắn làm theo một số động tác mô tả, ra vẻ khiêu khích. “ngươi! Ngươi dám giết Đại Mãnh của ta” _”ấy! hoàng hậu hôm nay bổn phó giáo chủ đến đây vì muốn lấy lại đồ bị mất từ Ân Thành đại sư, còn người sau này tiểu nhân sẽ gặp người rất nhiều” – hắn phe phẩy chiếc quạt nhìn xuống. Nhạc Mỹ quay lại nhìn sư phụ khó hiểu: “sư phụ! Rốt cuộc người đã làm ra chuyện j?”_”À! Lần ấy ta đi tìm nguyên liệu để chế giải dược cho con thì phát hiện ra Hoàng Ni lão bà chính là giáo chủ Thất Hoàng Săn! Ta liền lẻn vào Cam Tuyền cung đến tẩm phòng bà ta nhân lúc bà đi vắng. Sư phụ gần như lục tung cả căn phòng lên mà vẫn k tìm ra thì bỗng phát hiện cây Tuyền Thảo bà ta trồng chính là nguyên tố quan trọng mà ta tìm kiếm. Ngay lúc đó sư phụ ôm luôn chậu cây chuồn thẳng!”. Sát Tử Thiên cười lớn: “nương nương đã nghe rồi chứ? Ta đến đây vì muốn....lấy lại nó”_”vậy ngươi hà cớ gì giết Đại Mãnh của ta?”_”tự nhiên thấy nó ồn ào tiểu nhân muốn giết! rất đơn giản!”. Nàng thẳng thừng chỉ tay vào mặt hắn:”cái tên tiểu nhân ngươi lấy đâu ra cái sự tình vô lý như thế?”. Một thân áo trắng nàng bay nhẹ lên trên lượn lờ quanh hắn: “bằng k hay để bản cung tiễn ngươi đi nhé! Hôm nay sư phụ bản cung mệt rồi”_”vậy để tiểu nhân đáp lễ”. Nhạc Mỹ đưa kiếm, Tử Thiên phòng thủ bằng quạt. Cả hai người trọng dùng khinh công lên xuống, vẽ nên những đường kiếm tuyệt mỹ. Nếu nói chiêu thức tấn công của Sát Tử Thiên lạnh lùng tàn khốc, đầy máu tanh thì kiếm thuật của Nhạc Mỹ chính là thuần khiết nhanh nhẹn và tinh tường. Thời gian đã gần 3 khắc, hai người bất phân thắng bại. Ân Thành đại sư cười lớn: “đúng là k tổn công sức sư phụ đã dạy! Tốt! tốt!” rồi ông hạ thủ 1 chiêu giết hết 10 thuộc hạ bên người Tử Thiên. Hắn thấy động tĩnh liền vận khinh công lùi ra xa, cười lớn: “hoàng hậu quả võ công tuyệt thế! Tiểu nhân bái phục bái phục!”_”hừ! Bái phục thì mau cút đi!”. Hắn bay lên cao tay liền phóng ra ám khí sau lưng sư phụ nàng rồi nói to:”quân tử thua keo này bày keo khác! Xin cáo từ!”. Nhạc Mỹ ngay tức khắc chạy đến lấy kiếm đỡ. PHỤT... một dòng máu đỏ hòa lẫn vào tuyết trắng. “đồ nhi con làm sao vậy?”_”sư phụ người an toàn là tốt rồi! Con k sao!”. Ông bắt mạch cho nàng, sắc mặt kinh hoảng:”k xong rồi! Đan dược con từng uống phản ứng dữ dội với luồng khí từ Ngạc Phong châm. Dù con k trúng nó nhưng một chưởng khí độc đang bắt đầu lan vào lục phủ ngũ tạng rồi! Sư phụ đưa con đi trị thương”.....

NGỰ HOA VIÊN....
Quý phi Mễ Nhĩ Đan một tay tưới nước cho khóm mẫu đơn đỏ thắm ở giữa vườn hoa. Người ta nói rằng quý phi thích mẫu đơn vì vào ngày nàng sinh, hoa nở đỏ thắm sau vườn bướm bay hàng đàn reo mừng . Nàng đem phân bón cho vào dưới đất, mỉm cười hài lòng rồi rửa tay: “nương nương, nô tỳ chắc chắn năm nay hoa của nương nương sẽ là khóm hoa đẹp nhất Thanh Phong quốc!”_”Phương nhi, coi cái miệng của ngươi đó!”_”xin thỉnh tội nương nương”_”được rồi, k cần đại lễ”. quý phi thân phục sức nhẹ nhàng, trâm vàng óng ánh dưới nắng; bước nhẹ liền phát ra tiếng. “nương nương, sắp đến tiệc Chung Lan rồi!”_”năm nay, các vương tử các nước chư hầu sẽ đến dự; tổ chức tiệc chắc phải tốn kém lắm đây!”_”năm trước tiệc Chung Lan do người tổ chức, không biết năm nay sẽ ra sao?”_”ai tổ chức thì cũng thế thôi! Đêm nay là ngày 15 giữa tuần, hoàng thượng sẽ đến chỗ bản cung. Ngươi đi chuẩn bị đi!”_”vậy nô tỳ xin lui trước”. Nàng lấy ô đặt nhẹ lên vai tiếp tục đi dạo: “bản vương tham kiến quý phi! Quý phi vạn phúc kim an!”_”Đại vương gia đó sao? Miễn lễ!”. Hôm nay Âm Trác Bằng vận áo bào màu xám họa tiết đen tuyền, tóc đen cố định bằng long đỉnh; nhìn chung rất tiêu sái lạnh lùng. “nương nương, thú thưởng hoa đúng 3 năm rồi k đổi!”_”thật k ngờ vương gia vẫn nhớ đến! Bản cung thấy thật hổ thẹn!”_”hoàng tẩu k cần khách khí”. Nhĩ Đan cười lạnh:”ở đây chỉ có hai người. Có gì nói thẳng!”_”hoàng tẩu quả thật rất tinh ý nhưng lần này bản vương đi ngang qua vô tình chạm mặt mà thôi”_”vương gia nói vậy há chẳng phải đây là hữu duyên thiên lý sao?”. Thấy Nhĩ Đan hỏi vậy, Trác Bằng chỉ cười nhẹ, mặt lạnh chẳng nói gì. Hắn đưa mắt nhìn ra xa hơn: ”từ ngày nương nương chăm lo ngự hoa viên, trăm hoa liền đua nở; k ngắm quả thật hao phí”_” vương gia quá khen, người xem đóa mẫu đơn này thế nào?”. Quý phi một tay đưa quạt che miệng một tay nhẹ nhàng nâng cành hoa. Trác Bằng nheo mắt, bình luận: “bông hoa nương nương cầm là đẹp nhất, ý hoa cao quý diễm lệ, mùi hương phảng phất khó quên”_”vậy sao?”. RẮC...bông mẫu đơn đó liền bị Nhĩ Đan bẻ gãy rồi vất đi. Nàng chỉ nhìn y rồi lạnh lùng nói: “nó quả thật là bông hoa ích kỷ kiêu ngạo, độc nhất chỉ muốn sự trầm trồ khen ngợi từ người khác. Như vậy sẽ khiến những bông hoa khác ghét nó vì nó đã chiếm hết sự thanh quý cao sang rồi. Bông mẫu đơn trong khóm phải biết đồng đều, bình đẳng vẻ đẹp với nhau. Người đời cũng vậy, là đẹp nhất chưa chắc đã tốt. Vì như vậy khi không đề phòng sẽ bị kẻ khác lợi dụng rồi vứt bỏ. Thật không tốt! Bản cung mệt rồi, muốn hồi cung. Vương gia cứ ở lại đi dạo, bản cung cáo từ!". Nhìn theo bóng quý phi, hắn chỉ nhếch môi lạnh lẽo nhưng ánh mắt trầm mặc, như có tâm sự nhưng chẳng muốn nói ra. Người ta nói trước khi Mễ quý phi nhập cung, một chuyện tình đẹp như mơ nhưng kết thúc đã để lại đôi bên vết thương k bao giờ hàn gắn được. Mọi chuyện xảy ra cũng từ hai chữ quyền lực....




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.